Câu nói này của Diệp Lăng Lăng lọt vào tai Cẩn Y giống như một câu chuyện hài hước, cô bật cười thành tiếng, đôi mắt trong vắt bình lặng hơn bao giờ hết.
– Tiếc! Tôi tiếc chứ, tiếc vì hắn chưa chết tôi đã phải chết trước hắn ta. Còn cái loại diễm phúc giả tạo của hắn chỉ có mình cô luyến tiếc chứ tôi thì không bao giờ.
– Vương Cẩn Y, cô đừng có không biết điều.
Diệp Lăng Lăng bừng bừng lửa giận tiến tới hai bước chĩa súng vào đầu Cẩn Y. Cô là người đã nhìn thấy anh ấy đau khổ như thế nào khi nhớ nhung một bóng hình không thực, từng chứng kiến giọt nước mắt anh ấy rơi khi làm bạn với men rượu nồng, mà trên tay vẫn còn ôm ấp bức hình của Vương Cẩn Y không buông.
Khi say, khi tỉnh, kể cả trong giấc mơ, anh ấy chỉ gọi tên một người, chỉ nhớ tới một người, đó là giả tạo sao?
Không.
Nó là đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm mà cả một đời cô cũng không bao giờ nhận được từ anh ấy. Vậy mà người phụ nữ may mắn được anh ấy đem tình yêu đi trao lại nói nó là giả tạo. Đồ khốn kiếp.
Họng súng đen lạnh ngắt hằn một vết đỏ bên thái dương của Cẩn Y, cô không nao núng giương mắt lên nhìn người con gái tội nghiệp đang giận dữ, chậm rãi lên tiếng.
– Cô đang tức giận thay hắn ta à? Tại sao vậy? Tại vì cô không được hắn đáp lại tình cảm sao? Ha… Tôi và cô cũng như nhau thôi, hắn giết chết ba mẹ tôi rồi nói yêu tôi. Cô sống chết vì hắn… Hắn nào có yêu cô. Hắn xem cô là một kẻ hầu không hơn không kém, còn với tôi là một thứ gì đó để gửi gắm muộn phiền, hắn chẳng thật lòng với ai ngoài bản thân hắn cả. Vậy tại sao cô phải làm mọi chuyện vì hắn, khi hắn chỉ xem cô là cái giẻ lau chân?
– Cô đừng nói bậy.
Diệp Lăng Lăng hét lên, cầm chắc thân súng thật sự muốn bóp cò. Cẩn Y không hoảng sợ chỉ nhẹ cười nhắm mắt từ tốn.
– Tôi có nói bậy hay không tự cô biết rõ, cô nghĩ tôi chết rồi hắn sẽ để ý đến cô sao? Có muốn nghe thử hắn đã nói về cô như thế nào không?
Hai tay Diệp Lăng Lăng hơi run, cô thừa nhận mình không đủ tự tin để đối đáp với người phụ nữ này nữa nhưng lại không có cách nào bóp cò súng để bịt miệng cô ta lại.
Cẩn Y biết cô ta đã nhụt chí liền đệm thêm một câu.
– Nếu cô muốn biết thì lấy điện thoại của tôi vào phần ghi âm mở lên mà nghe. Còn nếu không tự tin để nghe thì bóp cò được rồi, tôi không muốn đi đúng 12 giờ trưa, giờ đó thiêng lắm.
Diệp Lăng Lăng đứng ngẩn người một lúc, tâm lý đấu tranh dữ dội giữa việc “nghe” và “không.” Cuối cùng vẫn là không kìm được. Cô để súng qua một bên lấy điện thoại của Cẩn Y trong túi xách đeo chéo của cô ta, ấn dấu vân tay vào rồi mở phần ghi âm xem thử.
“Em đừng suy nghĩ lung tung, Diệp Lăng Lăng chỉ là thư ký của anh thôi, cô ta làm sao sánh bằng em được. Để cô ta rửa chân cho em còn không xứng, anh chỉ yêu một mình em thôi.”
Giọng của Dương Phong trong điện thoại vang vang giữa những tán cây, Cẩn Y nhìn những giọt lệ nóng hổi sắp rơi khỏi mắt của cô gái kia đột nhiên thoáng chút đau lòng. Đoạn ghi âm này lúc còn ở nhà họ Dương cô đã ghi lại khi nói chuyện với Dương Phong, cốt là để chọc tức Diệp Lăng Lăng nhưng bây giờ mới có dịp để dùng.
Tình yêu như một con dao bén, nó có thể làm ta chảy máu bất cứ lúc nào và vết sẹo mà nó tạo ra rất khó để lành lại. Biết sẽ bị thương, sẽ đau khổ, vậy mà chẳng ai né tránh, lại cứ cố chấp lao vào để rồi lụy phiền không dứt.
Diệp Lăng Lăng im lặng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô biết chứ, cô biết Dương Phong không để ý tới mình nhưng vẫn bán mạng mà yêu. Năm năm qua đi theo anh ấy, trong tâm chỉ có một mình anh ấy nhưng trái tim anh ấy đã đóng, ở trong đó mãi mãi chỉ có một người, mà người đó… không phải là cô.
– Yêu đương rất khó, quan trọng là phải gặp đúng người. Cứ chạy và đuổi sẽ chẳng bao giờ tìm được cảm giác an toàn cả. Cô còn trẻ, tôi cũng còn trẻ, chúng ta từng đau vì một người đàn ông, hắn đâm một nhát vào tim cô nhưng hắn hủy hoại tôi gần như cả một đời. Vậy nên cả tôi và cô đều đáng thương như nhau cả. Ai yêu nhiều thì khổ nhiều thôi.
Cẩn Y giương đôi mắt cũng đã ngập đầy nước nhìn Diệp Lăng Lăng, cô ấy cắn chặt khoé môi lặng im nhìn cô, không biết là đang nghĩ gì, thật lâu mới lên tiếng.
– Cô sẽ trả thù anh ấy sao? Sẽ không thể tha thứ cho anh ấy sao?
Cẩn Y hơi ngẩn người, cô có thể nói dối để được thả đi nhưng cuối cùng vẫn chọn nói thật lòng mình.
– Anh ta giết chết ba mẹ tôi, cô biết mà, nỗi đau đó còn khủng khiếp hơn là bị phản bội, cho nên tôi nhất định phải trả thù.
– Vậy cô có giết anh ấy không?
Hai mắt Diệp Lăng Lăng đỏ dữ dội, Cẩn Y không biết cô ta có ý gì nhưng chợt từ xa có giọng nói truyền tới, Tiểu Bá vội vã chạy về hướng này. Diệp Lăng Lăng càng gấp hơn lay mạnh bả vai của cô lớn tiếng.
– Nói đi, cô có giết anh ấy không?
Cẩn Y hơi run ngay lập tức lắc đầu.
– Không, tôi sẽ không làm bẩn tay mình.
– Được, đây là cô nói, cô phải giữ lời.
Vài giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống cằm của Diệp Lăng Lăng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng vô hồn, cứ như bao nhiêu đau khổ chất chồng từ mấy kiếp dồn nén lại. Cô ta từ từ đứng lên hơi cúi đầu nói nhỏ vừa đủ cho Cẩn Y nghe thấy.
– Thứ cô cần tìm, nằm ở Hồng Lâu, cô có thể trả thù nhưng nhất định không được giết anh ấy. Anh ấy… yêu cô.
Cẩn Y mở lớn hai mắt, còn chưa kịp hỏi lại thì phía sau đã có người lên tiếng.
– Cô chán sống rồi đúng không? Tôi có bảo cô làm việc này sao?
Dương Phong bước tới gần giáng một bạt tay lên mặt Diệp Lăng Lăng, máu tươi trào ra khỏi miệng, cô ấy ngã xuống đám lá khô không dám phản ứng. Cẩn Y giật mình ngước lên nhìn tên cặn bã đứng sừng sững trước mặt.
Dương Phong tránh ánh mắt thù địch của Cẩn Y ngồi xuống mở trói cho cô, động tác nhanh nhẹn như sợ chậm thêm một giây tay cô sẽ chảy máu. Được tự do, Cẩn Y không đứng lên ngay mà ngồi im tại chỗ, Dương Phong lo lắng kéo tay cô ra xem thử.
– Em đau ở chỗ nào, anh đưa em đi bệnh viện nhé?
Cẩn Y rụt tay về tránh qua một bên, nâng mi mắt hờ hững nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.
– Còn giả tạo làm gì, nếu muốn bắt thì bắt đi, đằng nào tôi cũng không chạy thoát được.
Chợt Dương Phong thu tay về, đôi mắt âu sầu cụp xuống một nửa, môi nở một nụ cười khó coi như bị kim đâm ngàn mũi. Diệp Lăng Lăng ở kế bên nhìn thấy đau lòng khôn xiết nhưng bây giờ cô đã không còn có thể lo nữa rồi. Không gian im lặng chừng vài giây, người đàn ông kia mới lên tiếng.
– Chuyện này anh vô tội, em có thể không tin nhưng đã là không phải anh muốn đem em về thì anh sẽ không làm khó em. Anh sẽ tìm em vào một dịp khác, còn bây giờ… em đi đi.
Dương Phong vừa dứt lời cả Cẩn Y và Diệp Lăng Lăng đều ngỡ ngàng. Nắng dội qua tán lá phủ lên gương mặt của cả ba người, không một ai lên tiếng, chừng vài phút sau Từ Khâm tất tả chạy vào thông báo.
– Dương tổng, cảnh sát đang đi về hướng này.