• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y cũng không màu mè bày vẽ, cô vào thẳng vấn đề để đỡ mất thời gian. 

– Anh từng là đàn em của Dương Phong, chắc hẳn anh cũng biết được ai là người giúp hắn làm những việc như thủ tiêu người khác mà đúng không? 

Trần Thiêm suy tư một hồi, cố nghĩ kỹ lại trong đám thuộc hạ của Dương Phong ai là người hắn tin tưởng nhất ngoài Từ Khâm và Diệp Lăng Lăng. 

– Tôi có biết một người, hắn là một tay sát thủ nguy hiểm nhưng để tiếp cận hắn rất khó, lúc còn ở trong bang cũng không thường xuyên gặp được. Hai người cứ yên tâm, tôi sẽ nhờ người quen còn ở trong bang hỏi giúp, có tin tức sẽ báo cho hai người ngay. 

Cuộc trao đổi kết thúc nhanh chóng, lúc Ngô Hiểu và Cẩn Y chuẩn bị ra về thì có mấy cô gái đi vào nhà của Trần Thiêm, vây quanh Ngô Hiểu làm dáng. 

– Anh là khách quý của anh Trần hả? Đẹp trai quá, muốn ngủ với em không? Bốn cô ở đây anh cứ tha hồ mà chọn, muốn chọn cả bốn tụi em cũng chiều. 

Nói xong liền cười khúc khích, liếm liếm cánh môi ra sức khiêu gợi người đàn ông anh tuấn.

Ngô Hiểu nhíu mày quay đầu nhìn Trần Thiêm, hắn cũng không biết gì lắc đầu lại với anh. Cẩn Y đứng một bên khó chịu, mấy cô gái này mùi phấn son nồng nặc, ăn mặc hở hang chẳng đâu vào đâu, cô bỏ Ngô Hiểu ở lại đi ra ngoài trước. 

Ngô Hiểu cau mày lớn tiếng gọi cô lại. 

– Ngô phu nhân, em định bỏ anh lại sao? Chồng của mình mà em cũng muốn vứt? 

Cẩn Y quay đầu nhăn mặt nhìn Ngô Hiểu nói nhăng nói cuội, anh ta đúng là không biết xấu hổ là gì. Nhưng chỉ một câu này mấy cô gái vây quanh anh ta đều tản ra hết, còn luôn miệng tiếc rẻ. 

– Nghe có trai ngon muốn tới kiếm trác một chút mà chưa gì đã có vợ rồi. Đàn ông đẹp trai đều không biết hưởng gì cả.

Ngô Hiểu đặt lên tay Trần Thiêm một xấp tiền, dặn dò cậu ta làm cho tốt rồi nắm tay Cẩn Y rời đi trong ánh mắt tiếc nuối của mấy cô nàng mơ mộng. 

Đi được một đoạn, Cẩn Y rút tay mình khỏi tay Ngô Hiểu khó chịu. 

– Anh đừng có ăn nói lung tung nữa được không? Tôi không muốn người khác hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh. 

Tuy cô có hứa với anh ta sẽ trả lãi cho anh ta bằng mọi giá nhưng sẽ không bao giờ chịu dâng hiến thân mình, dù cô không quá lanh lợi để phản bác lại anh ta nhưng cũng không ngây thơ đến mức cuốn vào kế hoạch xấu xa này. 

Đột nhiên Ngô Hiểu dừng lại, kéo nhẹ cằm của Cẩn Y quay lại bức tường rồi chỉ lên cái bóng của hai người hội tụ lại một điểm vui vẻ nói. 

– Nhìn thấy không, tới cái bóng của chúng ta còn không chịu rời xa nhau, anh và em trời sinh là một cặp nhưng tại em không đợi anh đã có chồng, anh còn phải trách em sống vội quá đó. 

Anh nghiêng đầu cười, nhìn mặt cô đỏ lên vì giận. Cẩn Y trừng mắt nhìn anh vạch trần sự lố lăng của người đàn ông không biết xấu hổ. 

– Ngô tiên sinh là người hay là bánh rán mà đổi xưng hô nhanh như vậy? 

Mới vừa rồi còn tôi với em, mới chưa được hai tiếng đồng hồ đã thuận miệng xưng anh với cô, anh ta với người phụ nữ nào cũng dễ dãi như vậy sao? Chẳng trách mấy cô gái lúc nãy lại bám không buông, thì ra là nhìn đúng người rồi. 

Ngô Hiểu nghiêng đầu thưởng thức chút chanh chua từ bờ môi đào nhỏ, tâm tình thoải mái nói đùa một câu. 

– Anh đã phải dành riêng một phút để suy nghĩ về chuyện này đó, đằng nào thì khi em về nhà họ Ngô cũng phải đổi xưng hô, bây giờ đổi trước để em làm quen dần. 

Nói xong anh rời đi trước, Cẩn Y tức đến muốn phun ra máu, ở gần người này sẽ tức mà chết mất, vậy mà cô từng lầm tưởng anh ta là người nghiêm túc, thì ra là lừa người. 

Từ trong hẻm ra tới chỗ đậu xe khá xa, bên tường vẫn còn người ngồi chích thuốc, Cẩn Y hơi sợ không có can đảm đi một mình nên bám vào lưng áo của Ngô Hiểu để anh ta đi chậm lại. 

Ngô Hiểu nhẹ cười kéo tay cô ra trước ghé vào tai cô trêu chọc. 

– Nhát như vậy mà chưa gì đã yêu, con gái của chúng ta sau này anh sẽ cấm yêu sớm. 

Không cho Cẩn Y có cơ hội mắng mình, Ngô Hiểu kéo cô đi nhanh ra khỏi con hẻm. Ngực trái Cẩn Y đập thình thịch nhìn mái tóc cắt gọn gàng của anh ta không biết tại sao lại không giận nổi.

Nhưng nói gì thì nói, thời gian mà cô biết về anh ta còn chưa được một tháng, cứ mở miệng là trêu đùa sẽ không hay. Cả hai yên vị trong xe rồi Cẩn Y mới nghiêm túc nói chuyện với Ngô Hiểu. 

– Ngô tiên sinh, tuy anh đã giúp tôi rất nhiều nhưng tôi không thích người khác đem chuyện tình cảm ra đùa. Anh biết tôi yêu lầm người nên sẽ không nghe lọt tai những lời phù phiếm khác mà, mong anh đừng xem tôi là một món đồ chơi bày ra chơi trò gia đình nữa. 

Hai năm với một mối tình không nhiều nhưng cũng không ít, đem hết hy vọng trao cho một người rồi bị họ đổ bỏ trong một khoảnh khắc đau đớn lắm, nên cô không muốn lặp lại nó lần hai. Thù chưa trả, chuyện yêu đương đành gác lại, đối với người đàn ông này cô cũng không có cảm giác, hơn nữa anh ta còn là anh trai của Dương Phong. 

– Mộc Vu, kéo cửa. 

Ngô Hiểu quay đầu nhìn cô, sự lạnh lùng giống như lần đầu gặp mặt tái hiện, đây mới chính là ông chủ Thời Vạn mà cô biết, anh ta như thế này cô đỡ sợ hơn. 

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Cẩn Y trầm giọng.

– Em muốn anh đặt tay lên tim em hay là em tự đặt?

Cẩn Y trợn mắt, còn chưa hỏi kỹ thì bàn tay của Ngô Hiểu đã tiến tới, cô hoảng hốt lấy hai tay che ngực mình, anh ta cũng dừng lại không tiến thêm nữa.

Ngô Hiểu nghiêm túc nhìn cô, nhẹ nhàng tuôn ra một câu hỏi và một câu khẳng định.

– Vương Cẩn Y, em nghe thử trong trái tim em là đang đập vì điều gì, em có từng yêu Dương Phong hay chỉ bởi vì hắn ta là ân nhân của em nên em mới trao con tim cho hắn? Người ta xuất hiện rồi moi lấy trái tim em không có ý nghĩa gì cả, chỉ khi em tự nguyện trao trái tim mình cho một người nắm giữ thì đó mới gọi là yêu.

Anh tiến tới gần cô, nâng cằm nhỏ của Cẩn Y lên cao, ngón tay cái chạm vào môi của cô chậm rãi thốt ra từng chữ.

– Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ làm em chết mê chết mệt vì anh, ngày đó sắp đến rồi.

Ngô Hiểu nhẹ cười, cúi đầu muốn hôn lấy môi nhỏ nhưng Cẩn Y nhanh nhẹn lấy tay che lấy môi mình trừng mắt với anh nhưng hoa đẹp có nhiều cách để ngửi, hôn môi không được, anh hạ môi mình lên trán cô thật nhẹ rồi giữ nguyên như vậy nói khẽ.

– Em có trốn cũng không thoát khỏi anh đâu, lãi của em phải trả trọn đời.

Anh chỉ có một trái tim, trái tim này chỉ chứa một người con gái, anh để cô tự bước bằng đôi giày của mình nhưng cô ngây ngô lỡ sa vào vũng bùn, giày đã bẩn rồi thì sau này không cần phải mang đôi giày ấy nữa, anh sẽ cõng cô ở trên lưng, chân sẽ không bám bụi.

Không khí trong xe đột nhiên mờ mịt, Ngô Hiểu không làm gì quá đáng, hôn xong liền ngồi ngay ngắn một bên. Cẩn Y cúi mặt suốt đoạn đường về không dám nhìn khuôn mặt đầy ý tứ đó của người đàn ông kia, đến khi chiếc xe dừng lại, giọng trầm mới vang lên bên tai lần nữa.

– Ngô phu nhân, em có ba phút để chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK