Sau một đêm mưa, bình minh lại ló dạng, sương đọng trên lá cũng đã dần hanh khô. Ngô Hiểu kéo rèm để nắng vàng rơi từng giọt ấm áp lên gương mặt thanh tú của cô gái tựa cánh đào đang còn khép mắt.
Anh tựa cửa ngắm nhìn, khóe môi nhẹ nâng, gom hết dịu dàng từ mấy kiếp đọng lại trong ánh mắt chỉ để dành cho riêng một Vương Cẩn Y còn đang say ngủ.
Nắng xuyên qua kính, xuyên qua lớp màng mỏng trên “đôi cửa sổ” còn mơ màng, Cẩn Y nheo mắt chớp chớp vài cái. Đập vào nhãn cầu không phải là nắng, không phải là sự tĩnh lặng mà là người đàn ông tối qua cùng cô ngủ chung giường.
Lúc này cô mới bừng tỉnh và tự hỏi mình đang làm cái gì vậy? Bàn tay nhỏ ở trong chăn nắm chặt chiếc áo choàng mà chính người đàn ông đó đã thay cho cô, hai bên tai nóng bừng vì xấu hổ.
– Ngô phu nhân, chào buổi sáng, tối qua của em thế nào?
Ngô Hiểu cho tay vào túi quần ưu nhã đứng nhìn Cẩn Y, cái giọng trầm trầm tự nhiên thốt ra như đã làm “bạn” với cô từ lâu lắm. Cẩn Y cắn môi chui ngược lại vào trong chăn nhăn mặt không dám trả lời, còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa, kiếp này coi như bỏ rồi.
Hành động đáng yêu này của Cẩn Y làm Ngô Hiểu rất vui vẻ, anh chậm rãi tiến tới bên cạnh giường, chống hai tay khom người thích thú trêu chọc cô.
– Cái gì của em anh cũng nhìn thấy hết rồi nên đừng ngại, cũng đâu phải là lần cuối nhìn thấy. Cho em mười phút rửa mặt rồi xuống ăn sáng, nếu không anh lại tính lãi với em đấy.
Dứt lời môi anh đặt xuống chóp đầu của Cẩn Y một nụ hôn rồi thong thả rời đi. Nghe tiếng đóng cửa Cẩn Y liền ngồi bật dậy chạy nhanh vào toilet nhìn chính mình ở trong gương, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng vì thẹn, cái tên dê già Ngô Hiểu kia đã nắm hết thóp của cô rồi. Hình như cô vừa thoát một con cọp lại va vào một con sư tử, đời này thế là xong.
Cẩn Y day dứt đấm vào đầu mình mấy cái, rồi tắm rửa thay bộ váy voan dài ngang gối treo sẵn ở bên trong mới chậm chạp đi xuống lầu.
Ngô Hiểu ngồi bên bàn ăn tay cầm ipad đang xem gì đó, cô nép bên tường không dám tiến lên thêm nhưng người đàn ông kia dường như có con mắt ở sau lưng, biết cô đang nhìn liền nhẹ lên tiếng.
– Lại đây, ăn sáng thôi.
Cẩn Y không có chỗ trốn đành tiến tới ghế đối diện ngồi xuống, Ngô Hiểu vẫn lướt ipad không hề nhìn cô.
– Tiểu thư, bữa sáng của chị đây ạ.
Giọng nói này? Cẩn Y quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói quen thuộc vừa vang lên, Tiểu Mai đứng bên cạnh nhìn cô môi cười mà mắt đã rưng rưng lệ. Chủ tớ vui mừng ôm chầm lấy nhau, còn tưởng rất lâu mới gặp được không ngờ mọi chuyện đã được Ngô Hiểu tính toán hết rồi. Tiểu Mai vừa ra khỏi nhà họ Dương thì được Mộc Vu đón về đây để chờ tiểu thư của mình đến.
Ngô Hiểu nhìn hai người họ vui, môi bất giác cũng mỉm cười dặn dò Tiểu Mai.
– Sau này không được gọi là tiểu thư nữa, phải đổi lại là phu nhân.
Cẩn Y không quan tâm chuyện anh ta đang muốn hướng tới, cô ngồi lại vào bàn ăn thắc mắc hỏi.
– Sao anh biết tôi sẽ đưa Tiểu Mai đi, sao lại biết tôi sẽ rời khỏi nhà họ Dương, có phải anh đã biết trước kế hoạch của tôi sẽ thất bại không?
Ngô Hiểu không vòng vo trực tiếp thừa nhận.
– Đúng vậy.
Đúng vậy? Hai mắt Cẩn Y mở lớn, anh ta vậy mà còn dám thừa nhận, tất cả những kế hoạch của cô ít nhiều đều có anh ta tham gia vào, đã biết trước sẽ thất bại còn không ngăn cô lại, ý anh ta là sao đây?
– Ngô tiên sinh, anh xem tôi là con ngốc à? Cho nó rơi vào đường cùng rồi dang tay ra che chở sao?
Ngô Hiểu nhẹ cười đẩy ly sữa ấm tới cho cô ôn tồn giải thích.
– Nếu như anh không cho em thử tất cả những gì em đã nghĩ trong đầu thì em có chịu rời xa Dương Phong nhanh như vậy không? Anh cho em học lý thuyết rồi thực hành, kết quả thu được là lúc em hoảng loạn nhất đã gọi tên anh, quá thành công rồi còn gì.
– Anh…
Cẩn Y không hiểu anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa nhưng rõ ràng cô đã thoát được hắn ta rồi, cũng biết chắc chắn hắn chính là kẻ thù, chỉ là muốn tìm chứng cứ đã khó bây giờ càng khó thêm.
Ngô Hiểu thấy cô quẫn bách cũng không trêu nữa, anh đẩy ipad về phía cô nói chuyện nghiêm túc.
– Chuyện bây giờ không phải là lo hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà là sẽ giải quyết chuyện hiện tại ra sao. Dương Phong đã báo với cảnh sát có người lạ đột nhập vào nhà làm hắn bị thương rồi bắt em đi, sáng nay tất cả các mặt báo đều đưa tin này, hắn ta đang muốn em lộ diện.
Dương Phong là con cáo già xảo quyệt, hắn muốn Cẩn Y hết đường lui sẽ quay về bên cạnh hắn. Nếu bây giờ cô xuất hiện nói mình không hề bị bọn người lạ bắt đi, thì cảnh sát sẽ điều tra tới vết thương trên ngực hắn và sẽ biết chính Cẩn Y là người hành hung.
Còn nếu cô tránh mặt thì tin tức này sẽ khó mà chìm xuống, bởi ba mẹ cô vừa mới qua đời, không có tung tích của cô cảnh sát sẽ huy động lực lượng đi tìm, lúc đó mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Tên khốn đó tính toán chi li như vậy nhưng hắn lại không nghĩ ra được bên cạnh Vương Cẩn Y còn có một người tên là Ngô Hiểu.
Cẩn Y lướt xem tin tức một hồi, tình hình hiện tại cô cũng đã hiểu nhưng phải giải quyết thế nào để thoả đáng đây?
– Ngô tiên sinh…
– Gọi anh một tiếng ông xã, anh sẽ nói cho em nghe.
Ngô Hiểu đắc ý ra điều kiện làm Cẩn Y muốn bốc hoả, cô định đập bàn đứng dậy nhưng tình hình bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu nên phải kiềm chế.
Cẩn Y hít một hơi nhịn nhục cố gắng phát ra âm thanh nhưng lời tuột ra khỏi miệng đều là những âm thanh gãy vỡ.
– Ông… Ngô… Ái… Anh không muốn giúp thì thôi, tôi tự tìm cách.
Cẩn Y vò đầu, liếc mắt không thoả hiệp, Ngô Hiểu không giận lại càng đắc ý hơn.
– Không sao, anh cho em chọn cái dễ nhất em không làm được thì anh cho em nợ nhưng em biết mà, phải có lãi thì anh mới cho vay.
Nụ cười có có không không đó còn xa lạ gì với Cẩn Y nữa, đến cái lãi lớn nhất là bắt cô gán thân anh ta cũng nói ra rồi thì còn gì đáng sợ hơn. Cẩn Y mặc kệ, cô bất cần trả lời.
– Được, tôi đồng ý vay, nói đi cách của anh là gì?
Chỉ chờ có vậy, Ngô Hiểu nhướng mày tằm thích thú rồi kề sát mặt cô chậm rãi lên tiếng.
– Cách của anh rất hay, đó là thay vì để cảnh sát đi tìm thì tự em tới đồn cảnh sát để báo án và thừa nhận chính em đã làm hắn ta bị thương rồi bỏ chạy.
Cẩn Y nhíu mày không hiểu, như vậy không phải là tự chui đầu vào rọ sao? Không để cô đợi lâu Ngô Hiểu lại nói tiếp.
– Em quên rồi sao? Em đang phải trị bệnh tâm lý, mà người mắc bệnh tâm lý thì làm sao tự điều khiển được hành vi của mình. Chỉ cần em khai báo hắn ta ép em quan hệ trong lúc tinh thần đang khủng hoảng thì chẳng ai có quyền bắt em cả, bác sĩ Kiều sẽ làm chứng cho em, Hàn Trạch sẽ trực tiếp nhận vụ này nên em cứ thoải mái thêm chút muối cho mặn mà và nhớ là đưa cái này cho cảnh sát.
Ngô Hiểu đặt lên bàn tờ đơn xin ly hôn còn thơm mùi giấy mới, trong đó đã điền đầy đủ thông tin, kể cả lý do ly hôn là “bị hành hạ và ép buộc quan hệ tình dục khi tinh thần đang khủng hoảng” chỉ còn đợi chữ ký của Cẩn Y nữa là xong.