• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Hiểu đọc xong tin nhắn, không có quá nhiều cảm xúc được thể hiện ra. Cha anh bị tai nạn mất lúc anh mới hai tuổi, gương mặt ông trông thế nào anh chưa một lần được biết. Ba cũng chẳng có tấm ảnh cũ nào, thậm chí trên bài vị còn không có ảnh thờ. Bao nhiêu năm nay nghĩ về ba anh đều tưởng tượng, có lẽ anh giống ba, giống đôi mắt, cái mũi, đại loại vậy. 

Tâm trạng Ngô Hiểu bị đoạn tin nhắn kia làm cho trùng xuống nhưng bên cạnh là Cẩn Y nên anh mới không biểu lộ ra. Chiếc điện thoại bị anh ném vào trong hộc rồi tập trung lái xe, không hề trả lời lại. 

Cẩn Y yên lặng ngồi một bên quan sát từng biểu cảm trên gương mặt anh nhưng không biết anh đang nghĩ gì, tâm tư của anh trước nay đều rất khó đoán. Có lẽ anh đang không vui nên cô cũng không hỏi.

Lúc này bình minh đã ló dạng, vài tia nắng nhảy nhót trên cửa xe đậu trên mu bàn tay của Cẩn Y. Cô đưa tay chụp lấy một đốm sáng nắm chặt lại rồi đưa sang cho Ngô Hiểu. 

– Tặng cho anh này. 

Đèn đỏ rất đúng lúc, Ngô Hiểu dừng xe quay qua nhìn Cẩn Y, sắc mặt cô tươi rói, hai mắt lấp lánh đưa nắm tay trước mặt anh. Phút chốc những buồn bực trong anh biến mất, pha trò cùng cô, anh xòe bàn tay mình đón lấy. 

Cẩn Y cười khúc khích đặt nắm tay mình vào lòng bàn tay anh, ngay lúc cô định thả tay ra thì anh bao chặt lại. Nắm tay nhỏ của cô nằm trong nắm tay lớn của anh, cô nhướng mắt định hỏi anh đang làm gì thì anh đã trả lời trước. 

– Đừng để nó biến mất, chúng ta cùng giữ đi. 

Giọng của Ngô Hiểu nhẹ tênh, hơi khác một chút so với thường ngày. Cẩn Y chớp mắt nhìn anh hồi lâu, đèn giao thông chuyển màu xanh, anh lái xe bằng một tay, tay còn lại giữ “đốm sáng” cùng cô. 

Suốt đoạn đường về nhà không khí trong xe vô cùng yên ắng, Cẩn Y cứ nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên xe nhảy qua từng giây rồi tăng thêm một phút, chợt cô khó chịu. “Vì sao thời gian trôi nhanh thế?”

Rất nhanh cả hai đã về tới cổng biệt thự, Ngô Hiểu còn phải đến công ty nên Cẩn Y vào nhà một mình. Cô muốn rút tay về nhưng bị anh nắm lại, đuôi mắt anh hơi cong, anh cười nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc. 

– Em chưa đưa nó cho anh mà. 

Cẩn Y rất muốn nói đùa một câu, chẳng hạn như anh thật trẻ con nhưng không biết tại sao bản thân không làm nổi. Cô cụp mi nhìn bàn tay mình rồi nhẹ hé tay giả vờ như đang đặt nó vào tay anh, xong xuôi cô rút tay về khẽ hỏi. 

– Ấm không? 

Ngô Hiểu nắm “đốm sáng” trong tay, đột nhiên anh ngửa cổ, trút giọt nắng vô hình kia vào miệng mình, anh nuốt một ngụm, khẽ nhắm mắt để nó trôi qua khỏi cổ họng, yết hầu nam tính nhấp nhô. Lát sau anh trở lại dáng vẻ bình thường, khoé miệng nâng lên ngọt ngào nói. 

– Rất ấm, ấm như em vậy. 

Tròng mắt cả hai ngưng đọng trong giây lát, đột nhiên không ai biết phải làm gì tiếp theo, xung quanh yên ắng, một tiếng động nhỏ cũng chẳng có. Giống như trong màn đêm tĩnh mịch, không biết phía trước là gì. Cuối cùng Ngô Hiểu là người phá vỡ sự tĩnh lặng trước. 

– Hôm nay anh sẽ về sớm. 

Anh nói xong không gian lại tiếp tục yên lặng, Cẩn Y mấp máy môi mấy lần muốn nói một câu thật dài nhưng cuối cùng chỉ “dạ” một tiếng rồi mở cửa xe bước ra ngoài. 

Ngô Hiểu hạ kính xe nhìn Cẩn Y khuất sau cánh cổng, cảm giác không đành lòng sượt qua não, anh thở dài, chỉ vài tiếng thôi mà, cũng đâu phải là xa nhau mãi mãi. 

Gió bấc lùa qua cửa, anh vội nâng lên rồi khởi động xe. 

– Ngô Hiểu…

Tiếng gọi thất thanh từ phía sau vọng tới, Ngô Hiểu đã di chuyển xe được một đoạn, bất chợt anh nhìn vào gương chiếu hậu, Cẩn Y ở phía sau chạy đuổi theo, anh giật mình dừng xe lại. Cô chạy rất nhanh, mở cửa chui vào xe chồm qua người Ngô Hiểu, ôm lấy cổ anh, gục đầu lên vai anh nũng nịu như một con mèo nhỏ. 

– Hôm nay em theo anh đi làm có được không? 

Có lẽ nắng ngoài kia có lên cao hơn nữa cũng sẽ không ấm bằng vòng tay âu yếm của người thương. Ngô Hiểu trời sinh không biết khóc lại bị cái khoảnh khắc nồng nàn này làm cho cay mắt, đâu phải cô chưa từng ôm anh nhưng ngay lúc này lại thấy tiếc nuối… 

Ngô Hiểu buông vô lăng siết chặt bờ lưng thon thả của Cẩn Y, thả vào tai cô giọng nói trầm thấp. 

– Yêu anh như vậy sao? 

Cẩn Y vùi sâu vào cổ anh, hương hoa hồng từ tóc cô bay nhảy trong không khí, cô tìm tới môi anh hôn một cái, rồi nhẹ mỉm cười trả lời. 

– Yêu anh đến chết. 

Trái tim Ngô Hiểu co lại rồi nở ra, vui mừng và hạnh phúc. Cô nói yêu anh rất nhiều lần nhưng đều là do anh mớm lời trước, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói lời ngọt ngào với anh. 

Vui không? 

Vui chứ… 

Hạnh phúc lắm chứ… 

Nhưng sao đáy lòng thoáng tê lại như sắp mắt một thứ gì mà ngay cả anh cũng không rõ. 

Ngô Hiểu hôn nhẹ lên vầng trán của người thương, thắt chặt tay nhau rồi lái xe đến Thời Vạn. 

Hai người họ bước vào sảnh lớn, tay vẫn siết tay không rời, trai tài gái sắc bước đồng nhịp bước khiến không ít người len lén đưa mắt nhìn rồi cảm thán. “Rất xứng đôi.”

Ngô Hiểu kéo nhẹ Cẩn Y vào thang máy, ôm eo cô từ phía sau, trước đây cô rất sợ người khác biết đến mối quan hệ khăng khít giữa hai người nhưng hôm nay cô chủ động đan tay mình vào tay anh trước bao con mắt tò mò. Anh lạ và cô cũng lạ. 

Cẩn Y ngồi trong phòng làm việc cả buổi sáng, Mộc Vu cứ đi ra đi vào hết báo cáo lịch trình rồi mang hồ sơ cho Ngô Hiểu ký. Anh rất bận nhưng hễ có một phút rảnh rỗi là sẽ đưa mắt sang tìm cô, mỗi lần như vậy cả hai sẽ không hẹn mà cùng cười. 

Được một lúc Ngô Hiểu phải tới phòng họp, Cẩn Y buồn chán nằm trong phòng chờ rồi ngủ lúc nào không hay, dạo gần đây cô rất hay buồn ngủ, mà đã nhắm mắt lại là không hay biết gì. Đến khi Ngô Hiểu quay lại cô vẫn còn say trong giấc mộng. 

Nắng buổi trưa lên cao dội qua lớp kính, dẫu không trực tiếp tạt thẳng vào người nhưng vẫn thấy nhức mắt. Đầu Cẩn Y nặng trịch, cô lắc lắc mấy cái nhướng mắt lèm kèm nhìn xung quanh. 

– Dậy rồi sao? 

Cẩn Y giật mình, hơi ngửa cổ nhìn lên, lúc này mới phát hiện dưới đầu mình mềm mại, thì ra là anh kê đùi cho cô ngủ. Cẩn Y với tay ôm lấy cổ anh kéo xuống thì thầm. 

– Anh xong việc rồi sao? 

– Ừm, tới giờ ăn trưa rồi, có mệt không? Hay anh bảo Mộc Vu đưa em về nhé? 

Cẩn Y ngồi bật dậy lắc đầu, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc nhìn mình trong gương cô mới nhớ ra là sáng nay mình không trang điểm, cũng chẳng thoa son. Cô rút một tờ giấy lau sạch nước rồi bước lại gần Ngô Hiểu đứng trước mặt anh hỏi. 

– Có phải em không trang điểm nhìn rất xấu không? 

Ngô Hiểu đang bận rộn sắp đồ ăn ra bàn, nghe Cẩn Y hỏi anh không do dự trả lời ngay. 

– Em có trang điểm hay không thì trong mắt anh em vẫn là tiên nữ. Dáng vẻ của em có thế nào thì anh cũng yêu đến điên cuồng. Lại đây, ăn cơm thôi, đừng để đau dạ dày. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK