Chu Lệ há miệng nhìn Ngô Hiểu cả kinh rồi liếc sang Dương Thuần Khanh, ông ta nhanh chóng tránh đi làm lơ như không biết. Ngô Hiểu không xem nổi vở diễn của hai người họ nữa nên quyết định hạ màn, anh đẩy xấp tài liệu và những thứ có liên quan đến trước mặt người thẩm vấn nhẹ lên tiếng.
– Đây là tất cả bằng chứng mà tôi thu thập được về bà Chu và cấp dưới của cục trưởng Dương. Họ cùng nhau dựng lên một màn kịch để đẩy tôi vào tù, vu khống tôi là kẻ hãm hiếp nhưng thật ra người đó chính là phó cục trưởng Giang Kính. Có phải không… thưa cục trưởng Dương?
Ngoại trừ hai kẻ đồng lõa ra thì tất cả những người có mặt trong phòng ai cũng kinh ngạc, bao gồm Cẩn Y. Dương Thuần Khanh có phần nao núng nhưng vẫn tỏ ra bình thản nhếch mép giễu cợt.
– Hết chuyện để nói rồi sao? Phỉ báng bôi nhọ lực lượng cảnh sát sẽ bị phạt nặng đấy.
Ngô Hiểu cũng chẳng vừa cười khẩy đáp lại.
– Ai bị phạt nặng còn chưa biết đâu, đừng có cứng miệng nữa, mất công phải làm dẻo lại để van xin.
Anh đưa tay về phía người thẩm vấn nhẹ giọng.
– Mời anh xem qua.
Người thẩm vấn giở tài liệu của Ngô Hiểu chuẩn bị ra xem, là xét nghiệm ADN của Chu Lệ và Liêu Tuyết Vân, hai người không hề có quan hệ huyết thống, bởi bà ta chỉ là mẹ kế. Lúc trước cả nhà họ Liêu sinh sống ở nơi khác nên khi chuyển tới đây người ta không biết Liêu Tuyết Vân không phải là con ruột của bà ta.
Hồ sơ còn có giấy khám sức khỏe của Liêu Dĩ Hoà, ông ta đang mắc khối u gan thời kỳ cuối. Còn có những bức ảnh được chụp lại từ camera an ninh gần trường học của Liêu Tuyết Vân ghi lại cảnh Giang Kính giở trò đồi bại, những thứ này đã bị xóa đi ngay sau đó nhưng bằng cách của mình Ngô Hiểu đã cho người phục hồi, còn ghi lại được cảnh ông ta đưa tiền cho Chu Lệ để bịt miệng và đổ tội cho Ngô Hiểu.
Chứng cứ rành rành, Chu Lệ không thể chối, Dương Thuần Khanh mặt biến sắc nhìn chằm chằm hăm dọa bà ta không được khai nhưng Ngô Hiểu lại tiếp tục giáng đòn tâm lý.
– Bà Liêu, bà còn đứa con trai mới 12 tuổi, nếu bà đi tù thì ai sẽ lo đây?
Nghe nhắc tới con trai Chu Lệ đổi sắc mặt, bà làm tất cả cũng vì đứa con này. Liêu Dĩ Hòa sống không còn được bao lâu, một mình bà không thể nuôi nổi hai đứa nhỏ, vậy nên đổi sự trong trắng của Liêu Tuyết Vân để lấy thật nhiều tiền, còn xây được nhà thì có đáng là bao nhưng không ngờ mọi chuyện lại bị vạch trần như thế này.
Giang Kính luôn nói có cục trưởng bảo kê nên đừng lo nhưng bây giờ Dương Thuần Khanh cũng đã vào thế bó tay rồi, bà còn không biết điều thì con trai bà sẽ gặp chuyện, Ngô Hiểu cũng không phải người bình thường. Chu Lệ mặt kệ Dương Thuần Khanh nhìn mình bằng ánh mắt gì liều mạng khai thật.
– Thưa ngài, mọi chuyện đều là do phó cục trưởng Giang Kính chủ mưu, ông ta bảo tôi chỉ cần đổ tội cho giám đốc Ngô sẽ cho tôi nhà và tiền. Giấy tờ đất và tiền ở nhà tôi vẫn chưa đụng đến, ngài có thể kiểm tra.
Dương Thuần Khanh tái mặt di chuyển tầm mắt qua Ngô hiểu, anh cười nhẹ, một nụ cười lịch thiệp và ôn hòa, một nụ cười chiến thắng. Việc còn lại đã chẳng còn liên quan đến anh nữa.
Ngô Hiểu và Cẩn Y ra xe trở về, thắng lợi hôm nay rất đáng để ăn mừng, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Dương Thuần Khanh lúc nãy cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cẩn Y dựa vào ngực Ngô Hiểu thắc mắc.
– Anh lấy những chứng cứ đó ở đâu vậy?
– Ở chỗ Liêu Tuyết Vân.
Ngô Hiểu vân vê lọn tóc của Cẩn Y kể lại cho cô nghe chuyện mình cho bác sĩ Kiều kiểm tra tình trạng của Liêu Tuyết Vân. Bác sĩ Kiều làm việc ở bệnh viện Việt Trạch nên việc thăm khám cho cô ta là điều hiển nhiên, Dương Phong và Dương Thuần Khanh không nghi ngờ vì họ không biết bác sĩ Kiều là người của anh.
Liêu Tuyết Vân lúc bị thôi miên đã miêu tả lại dáng vẻ người đã hãm hiếp mình, còn chỉ ra địa điểm mình bị làm nhục, từ đó Hà Đình và Mộc Vu đã điều tra ra mọi chuyện.
Cẩn Y ngước lên nhìn sự tự tin của anh mày nhíu chặt lại.
– Sao lúc đó anh không tung bằng chứng ra mà phải đợi đến giờ này?
Ngô Hiểu rủ mắt nhìn cô, kề môi lên môi cô giữ nguyên trả lời.
– Đợi cá tham mồi đớp câu thì mới chắc chắn được, em yên tâm, cái ghế cục trưởng đã bị lung lay rồi.
Cô cười, vuốt nhẹ cánh mũi của anh trêu chọc.
– Phong độ của anh vẫn như xưa.
Anh đáp lại cô bằng một nụ hôn sâu và lâu, đến lúc gần tới tòa nhà Thời Vạn anh mới buông ra nói nhỏ.
– Ngô phu nhân, kỹ thuật hôn của em có tiến bộ rồi.
Ngô Hiểu ở lại Thời Vạn, Cẩn Y đến xưởng rượu một chuyến để bàn về chuyện xuất khẩu rượu sang nước ngoài. Sau Festival rượu vang ngoài hợp đồng với Thời Vạn thì mới đây cô nhận được đề nghị hợp tác lâu dài với một cửa hàng phân phối rượu ngoại ở Hồng Kông, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì có thể thu được nhiều lợi nhuận hơn.
Vết thương của chú Lâm và những người khác đã khỏi hẳn, cô ngồi xuống bàn bạc với mọi người về kế hoạch kinh doanh mới, sản xuất nhiều hơn và cho ra sản phẩm nhiều hơn, có như vậy mới đảm bảo thu nhập cho các thành viên ở Phi Ân, tạo thêm việc làm cho những người trong tổ chức còn thất nghiệp ở bên ngoài.
Sau khi cùng mọi người tính toán xong mọi thứ Cẩn Y ra về, lúc đứng trước biển hiệu Phi Ân cô đứng nhìn một lúc lâu không chớp mắt. Biển hiệu này đã lâu không đổi, vẫn chữ nổi bằng gỗ kiểu cũ đơn sơ nhưng đã tồn tại 20 năm nay.
– Đang hoài niệm chuyện cũ sao?
Giọng nói này? Cẩn Y giật mình xoay lưng, Dương Phong đứng dưới bậc tam cấp dựa vào cây hoa sứ trước xưởng rượu nhìn cô, hắn nở một nụ cười nhưng buồn đến sầu thảm.
Cẩn Y muốn hét lên để mọi người ứng cứu nhưng cổ họng co cứng không phát ra được âm thanh, chân cũng chôn tại chỗ không cách nào di chuyển được. Tại sao hắn lại ở đây?
Dương Phong vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hắn bây giờ không có vẻ gì là muốn gây chuyện, thấy cô muốn chạy hắn liền lên tiếng.
– Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không? Anh sẽ không động vào em, ít nhất là trong hôm nay.
Nắng xuyên qua tán cây dội vào khuôn mặt lãng tử có phần tiều tụy, hắn vô hại đứng đó mong đợi, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai chân Cẩn Y, hy vọng cô sẽ bước về phía này.
Cẩn Y còn chưa quyết xong thì Hà Đình tất tả từ ngoài xe chạy tới, anh thấy Dương Phong xuất hiện nên nhanh chóng hộ giá nhưng mới tới nơi Cẩn Y đã phất tay với anh, anh chần chừ, cô trấn an.
– Không sao đâu, tôi sẽ ra ngay.
Hà Đình không đi xa, anh đứng trước đầu xe quan sát tỉ mỉ mọi nhất cử nhất động của Dương Phong để kịp thời ứng phó nhưng hình như hắn chỉ đi có một mình.
Cẩn Y hạ chân bước xuống bậc tam cấp, đứng cách Dương Phong hai sải tay im lặng nhìn hắn, không nói gì, đôi mắt ráo hoảnh, còn xen kẽ những tia thù địch.
Dương Phong cười khổ tránh ánh mắt không thiện cảm đó, hắn quan sát vùng cổ, cánh tay của Cẩn Y, nhìn thấy những vết trầy xước do cô liều mạng lấy thân mình ra làm mồi nhử. Trái tim hắn thắt lại, môi tê lạnh từ từ ngẩng mặt nhìn cô nhẹ hỏi.
– Đau lắm đúng không? Em đã thoa thuốc chưa?