• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phong bước tới ngồi xuống giường đặt lại bức ảnh vào tay mẹ mình, sắc mặt vẫn giữ nguyên một vẻ, không lộ ra bất kỳ ý nghĩ sâu xa nào. 

Một góc hình bị Du Nguyệt Cơ nắm chặt, lòng bà hơi căng thẳng. Bà luôn biết chồng mình và A Phong không hề thích A Hiểu, vậy nên dù bà có nhớ con cũng chỉ dám để trong lòng, bao nhiêu năm nay đều không giở ra cho người khác thấy, nhất là người nhà họ Dương. Hôm nay bị A Phong bắt gặp, còn hỏi bà câu hỏi này khiến bà không khỏi khó xử. 

Xưa nay mẹ con không nói chuyện nhiều nhưng tâm tư của mẹ mình rất dễ đoán, Dương Phong biết rõ trong lòng bà đang nghĩ gì nên tiếp tục dịu giọng. 

– Nếu mẹ muốn gặp anh ấy con sẽ sắp xếp để mẹ gặp, dù gì cũng là người một nhà, bao nhiêu năm nay xa mặt cách lòng đủ rồi. Mẹ cũng đã lớn tuổi, lại có bệnh nặng trong người, con không muốn mẹ cứ đau đáu chuyện này ở trong lòng mãi. 

Hắn nắm lấy bàn tay đang giữ bức hình của cha con Ngô Hiểu xoa nhẹ, cẩn thận đè chút run rẩy do chứng bệnh tai biến của mẹ mình xuống, ý tứ trong lòng không ai nhìn thấu được. 

Du Nguyệt Cơ bị lời này của con trai làm cho phấn khích, mấy nếp nhăn dưới đuôi mắt cũng giãn ra đôi phần nhưng lời nói vẫn mang chút nghi ngờ. 

– Con nói thật chứ, con muốn xem A Hiểu là người nhà sao? 

Dừng một chút, bà dè dặt hỏi. 

– Con không quan tâm chuyện… của Cẩn Y sao? 

Những chữ cuối bà nói rất nhỏ. Du Nguyệt Cơ là người phụ nữ có đầy đủ những phẩm chất cao quý nhưng cách sống của bà rất rập khuôn, lại có phần tự ti, không tự chủ ước muốn của mình. Vậy nên hơn 25 năm sống ở nhà họ Dương bà luôn ở thế yếu, ai sắp đặt gì cũng nghe, kể cả đó là con trai của mình. 

Không khí hoà nhã đột nhiên ngưng đọng đôi chút vì cái tên “Cẩn Y.” Dương Phong có thể diễn màn kịch tử tế trước mặt bao người nhưng khi cái tên này xuất hiện, vẻ đê tiện của hắn lại bị vạch trần trong phút chốc, có lẽ vì máu của hắn chứa vị hôi tanh nên sự trong sáng của cô ấy làm hắn chột dạ, dù cô ấy không hề hiện diện ở nơi này. 

Dương Phong phủi bỏ vẻ mặt đăm chiêu của mình rồi vuốt vuốt lưng của mẹ nhẹ giọng. 

– Mẹ đừng lo chuyện đó, cái gì cho qua được thì cứ cho qua để lòng thanh thản. Mẹ gọi điện cho anh ấy hẹn gặp đi, con sẽ đưa mẹ tới đó, con cũng muốn nói chuyện với anh ấy một chút để hàn gắn ruột thịt. Con về trước đây, xong việc mẹ cứ gọi cho con. 

**********

Hôm nay Ngô Hiểu lại ở nhà, anh ngồi bên bàn ăn dưới phòng bếp trông chừng Cẩn Y uống sữa. Cô không quá gầy nhưng có cảm giác cô chỉ bằng một nắm tay, bóp là tan, kéo là gãy, nên anh ra sức vỗ béo để lúc ở trên giường không sợ dùng quá sức với cô. 

Bây giờ đã là tám giờ tối, Cẩn Y còn vật lộn với ly sữa béo núc ních trong tay. Mấy lần cô ngước lên nhìn Ngô Hiểu, anh vẫn thong thả lướt điện thoại nhưng hễ cô có ý định ăn gian ngậm sữa trong miệng rồi nhả bỏ anh đều phát hiện. Cô rất ghét uống sữa nhưng mỗi lần phàn nàn anh đều lấy lý do bổ sung dinh dưỡng cho con, dù trong bụng cô bây giờ chỉ toàn ruột với ruột. 

Cẩn Y làm bộ dạng khổ sở cả buổi, ly sữa vẫn còn y nguyên trên bàn. Ngô Hiểu mất kiên nhẫn buông điện thoại nhắc nhở. 

– Em yêu, sắp đến giờ đi ngủ rồi, em định ngồi ở đây đến bao giờ nữa? Hay là em muốn anh mớm cho em uống, anh không ngại đâu. 

Anh không ngại nhưng mà cô ngại, Cẩn Y lườm anh một cái bắt đầu than thở. 

– Anh không thấy sữa nhiều quá sao, ngày nào cũng uống em ngán lắm rồi, hôm nay du di cho em một bữa có được không? 

Hai mắt cô lộ vẻ đáng thương, hàng mi cong cong bị ánh đèn dội vào thành một cái bóng nhỏ đậu trên sống mũi. Cô rất đẹp chỉ mới 22, nét xuân sắc của một thiếu nữ rạng ngời, nếu để cô đi ra đường chắc chắn sẽ không ít người theo đuổi. 

Đột nhiên Ngô Hiểu hơi ngẩn ra, gương mặt này mỗi ngày anh đều thấy, mỗi sáng thức dậy, mỗi tối khép mắt cô đều ở bên cạnh nhưng lại cảm thấy mình ngắm chưa đủ, cả hơi thở, sự ấm áp của cô đều chưa hưởng hết. 

Không gian tự dưng yên ắng, Ngô Hiểu im lặng không nói gì chỉ chú tâm nhìn người đối diện. Cẩn Y chớp chớp mắt quơ mấy cái trước mặt anh gọi. 

– Nè… anh làm sao vậy? 

Ngô Hiểu chợt tỉnh, sắc mặt hơi đổi, không hiểu sao mọi thứ đều thực nhưng anh lại có cảm giác của hoài niệm. Cứ thấy luyến lưu một thứ gì đó gọi là “quá khứ” dù rõ ràng đang ở thực tại. Nhưng ngoài Cẩn Y ra anh làm gì còn có cái để mà tiếc chuyện cũ, cô ở gần như vậy có đi đâu mà thấy nhớ. Anh chấn chỉnh lại tâm trạng vòng ra sau lưng ghế của Cẩn Y, khom người ôm bờ vai của cô thật nhẹ nhàng như sợ cô sẽ tan đi như bọt biển. 

Hôm nay anh phá lệ chiều ý cô. 

– Em uống nửa ly, còn lại anh uống, không được trả giá nữa. 

Chồng hào phóng “chia ngọt sẻ bùi” Cẩn Y mừng còn không hết, cô uống một hơi hết nửa ly sữa rồi đưa cho Ngô Hiểu. Vị béo trôi xuống cổ họng làm mặt cô khẽ nhăn lại, đối với cô uống rượu còn dễ chịu hơn. 

Ngô Hiểu nhận lấy ly sữa từ tay phu nhân, một hơi chút sạch vào miệng. Cẩn Y thoát khỏi cảnh tra tấn béo ngấy, liền vui vẻ đứng lên chuẩn bị về phòng nhưng chân còn chưa nhấc lên được quá nửa đã bị Ngô Hiểu kéo lại. 

Anh đè lưng cô xuống mặt bàn, cái lạnh không báo trước làm cô bất chợt rùng mình. Anh khoá ngược hai tay cô qua khỏi đầu, bàn tay trống còn lại giữ cằm nhỏ của cô rồi kề môi xuống, trút hết sữa trong miệng mình vào miệng của cô. 

Cẩn Y hơi vùng vẫy nên dòng sữa trắng loang bên ngoài khóe miệng rồi chảy xuống cổ, không tự nguyện nhưng vẫn phải nuốt lấy, vị ngọt của sữa và hương của anh hoà quyện trôi qua cổ họng của Cẩn Y, cũng không tệ…

Sau khi thuận lợi móm sữa cho vợ yêu, anh tiếp tục làm sạch sữa vương vãi trên cổ cô, chiếc lưỡi mềm quét từ ngực đến xương quai xanh, dài lên cằm rồi dừng lại bên môi của Cẩn Y ra sức dây dưa. Cẩn Y ở bên dưới hơi hoảng, ở đây là phòng bếp, lỡ người giúp việc nhìn thấy thì rất xấu hổ nên đẩy mạnh anh ra xa, cô chống tay ngồi dậy, lau khóe miệng khó chịu. 

– Anh đúng là lắm trò, em còn tưởng anh thương hoa tiếc ngọc, không ngờ lại nhỏ mọn như vậy, có một ngụm sữa cũng nhất quyết không giúp đỡ. 

Thời gian cô quen biết anh không gọi là dài, nếu không muốn nói là quá ngắn nhưng cô có thể biết được anh thích hương hoa hồng, vậy nên mỹ phẩm trong nhà tắm dành cho cô đều là mùi hương ấy, cũng biết anh thích uống cà phê đen không đường, mỗi ngày đều dùng hai ly. Những sở thích nhỏ nhặt của anh cô đều biết duy chỉ có suy nghĩ của anh là cô không đoán được, giống như cách anh mở đầu một câu chuyện nhưng bước tiếp theo anh sẽ làm gì thì cô không thể đoán ra. 

Ngô Hiểu rất ghét những người hay phàn nàn, lại không ngoan. Vừa vặn Cẩn Y đều có những thứ đó trong người nhưng riêng cô là ngoại lệ, hay nói cách khác những thứ cô làm, cô nói, lọt vào tai vào mắt anh đều hết sức đáng yêu. Giống như bây giờ cô có càm ràm nhưng không hề làm quá, chỉ mắng yêu anh, anh bị những biểu cảm này trên gương mặt có phần non nớt của cô làm cho say mê như dính phải bùa, mà loại bùa này không một thầy pháp nào có thể hóa giải được. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK