Biệt thự Dương gia.
Dương Phong ngồi bên bàn làm việc nốc liền mấy ngụm rượu rồi ném cả chai xuống sàn, rượu và mảnh vỡ hoà vào nhau tạo thành một bãi hỗn tạp nồng nặc mùi cồn.
Diệp Lăng Lăng ngồi xổm xuống dọn dẹp, Từ Khâm đứng một bên do dự mãi mới lên tiếng.
– Dương tổng, ngoài mười chín người của Phi Ân còn có ba người của chúng ta, chiều hôm nay lực lượng chức năng đã đem những xác chết về tiếp tục khám nghiệm tử thi rồi.
Dương Phong ngả mạnh ra lưng ghế nghe như không nghe, bị cảnh sát dòm ngó thì thời gian tới khu vực biên giới rất khó để hoạt động, là tên khốn nào đã chủ mưu việc này?
Hắn trầm ngâm một hồi không ra lệnh giải quyết mà hỏi đến chuyện khác.
– Người ở bệnh viện giải quyết xong chưa?
Lần trước hắn sắp xếp người phụ trách trong buổi khởi công xây dựng khu đô thị Vân Dung để giết Ngô Hiểu nhưng chẳng những nhiệm vụ không hoàn thành còn bị thương thở thoi thóp ở bệnh viện, những kẻ tàn phế như vậy thì chết đi là vừa, tránh cái miệng phát biểu linh tinh.
Từ Khâm cúi đầu đè thấp giọng.
– Hắn… Hắn đã được chuyển đi rồi ạ.
Dương Phong nhíu mày, Từ Khâm vội vàng giải thích.
– Tôi cho người vào bệnh viện rút ống thở của hắn nhưng hắn đã được chuyển đi nơi khác, có lẽ là do Ngô Hiểu làm.
“Bốp.”
Chiếc gạt tàn bằng đá trên bàn bay thẳng vào đầu của Từ Khâm, máu chảy dài xuống khoé mắt nhưng hắn không dám lau chỉ cúi đầu nghe mắng.
– Đồ ăn hại, đây đã là lần thứ mấy thất bại rồi?
Hắn tức giận đứng lên đấm mạnh tay vào tường, lại là Ngô Hiểu, năm lần bảy lượt hắn đều thoát được, còn thuận lợi có được Vân Dung và còn ngang nhiên chứa chấp Vương Cẩn Y. Một ngày hắn ta còn sống thì hắn không thể yên ổn được.
– Tới phá công trình Vân Dung cho tao, ăn không được thì đạp đổ, tao đã không có thì nó cũng đừng hòng ngồi ăn.
– Dạ.
Từ Khâm đi rồi, chỉ còn Diệp Lăng Lăng ở lại với Dương Phong. Cô đặt một chai rượu mới lên bàn nhỏ giọng.
– Anh Phong, đừng tức giận nữa, uống thêm một chút cho dễ ngủ.
Dương Phong quay người cầm chai ruợu lên tu một hơi, màu đỏ nhạt óng ánh chảy từ khoé miệng hắn xuống cổ. Diệp Lăng Lăng tiến lên một bước vuốt mấy ngón tay mảnh khảnh lên yết hầu, đầu móng tay được sơn đỏ bắt mắt nhẹ nhàng di chuyển lau giúp hắn rồi lần tới cúc áo mở bung nó ra.
– Anh Phong, em giúp anh hạ hỏa có được không?
Diệp Lăng Lăng nhón chân tìm tới môi của người đàn ông mình luôn ao ước, ngay lúc này chỉ muốn hiến thân xác cho anh.
Dương Phong rủ mắt nhìn cô ta sờ bàn tay diêm dúa lên ngực mình, một giây kế tiếp liền đẩy cô ta nằm lên bàn làm việc, bàn tay to lớn bóp gọn chiếc cổ mảnh mai, hai mắt hắn mở to gằn mạnh từng tiếng.
– Tôi đã nói thế nào? Người phụ nữ của tôi chỉ có thể là Vương Cẩn Y nghe rõ chưa?
Hắn lấy khẩu súng trên bàn đã lên sẵn đạn dí vào đầu của Diệp Lăng Lăng làm cô ta sợ đến rơi nước mắt nhưng vẫn còn ương ngạnh rướn cổ lên cãi lại.
– Cô ta đã bỏ anh đi rồi, có khi bây giờ đã nằm trong vòng tay kẻ khác, là em bảo anh giết cô ta anh không nghe, bây giờ lại điên tiết vì bị phản đội có đáng không?
“Bốp.”
Dương Phong dùng họng súng tát một cú vào khuôn mặt nõn nà của Diệp Lăng Lăng rồi đá cô ta văng xuống sàn nhà, gân xanh trên mặt nổi lên dữ tợn.
– Cút.
Diệp Lăng Lăng ôm mặt khổ sở bò ra khỏi phòng, ý hận trong lòng đối với Vương Cẩn Y đẩy lên cao ngất, tốt nhất là đừng gặp lại, nếu không tôi sẽ đốt nát khuôn mặt của cô.
Còn lại một mình Dương Phong thở dốc ném bay chiếc laptop trên bàn, những giấy tờ còn lại cũng cùng chung cảnh ngộ. Hắn nốc cạn chai rượu rồi nằm dài trên đống ngổn ngang dưới sàn nhà, nhìn vào góc tường còn rõ ràng hình ảnh Cẩn Y dùng dao đâm vào ngực hắn.
Dương Phong cười như điên dại nói với người ở xa xăm.
– Vương Cẩn Y, em có chỗ dựa rồi liền không cần anh nữa. Để rồi xem, anh có đốn ngã hắn ta không.
***********
Ngô Hiểu từ Thời Vạn trở về, lúc này đã là tám giờ tối, đường xá vẫn còn đông đúc nhưng có thể nhìn ra ai đi đường nấy không đuổi theo ai. Anh lười biếng nhìn ra cửa xe hỏi Mộc Vu.
– Bọn chúng đi đâu cả rồi, không có người hộ tống cảm thấy rất trống vắng.
Mộc Vu biết Ngô Hiểu đang nhắc tới đám người của Dương Phong, anh cũng thấy rất lạ mấy hôm nay không thấy bọn chúng đâu nữa, chẳng lẽ thất bại nhiều quá nên bỏ cuộc rồi?
Ngô Hiểu về đến nhà Cẩn Y vẫn còn cặm cụi ghi ghi chép chép cái gì đó. Anh về phòng mình tắm xong liền đi tìm cô.
Cẩn Y đang vẽ lại sơ đồ biệt thự nhà họ Vương, đưa ra giả thuyết Dương Phong đã vào bằng đường nào, giết ba mẹ cô bằng gì, phóng hỏa như thế nào mà không hề để lại dấu vết. Camera nhà cô cháy hết đã đành, camera nhà hàng xóm cũng không thu lại được gì ngoài hình ảnh cô rời đi buổi sáng để tới nhà thờ.
– Lại suy tư sao? Ngô phu nhân đã nghĩ ra được gì rồi?
Ngô Hiểu nhấc bổng Cẩn Y đặt lên đùi mình, cô chới với anh liền ôm cô thật chặt rồi đặt lên gáy cô một nụ hôn. Cẩn Y quay đầu lại không vui.
– Đừng có xuất hiện bất thình lình như vậy nữa, tôi sẽ đau tim mà chết đó.
– Nếu em đau tim thì anh moi tim của mình lắp lại cho em.
Anh tựa cằm lên vai cô, chưa bao giờ cho hành động của mình là sai trái. Cẩn Y vùng ra không muốn tiếp nhận sự ấm áp khiến mình dễ chịu nhưng anh lại không nhân nhượng bế bổng cô tỉnh bơ lên tiếng.
– Đây là lãi, anh không hề ép buộc, chính em đã mở miệng đòi vay thì bây giờ phải chịu trách nhiệm.
Cẩn Y nhăn mặt đấm vào ngực anh phản bác.
– Tôi đâu có nói sẽ trả bằng cách này.
Ngô Hiểu đặt cô lên giường rồi phủ cả cơ thể lên người cô nhíu mày, môi nhếch lên đầy mê hoặc.
– Anh là người cho vay mà cho nên em không có quyền lựa chọn.
Nói rồi liền tìm đến môi cô, Cẩn Y sợ, không phải sợ Ngô Hiểu làm gì mình mà sợ cơ thể sẽ bán đứng mà nghe theo anh. Cô áp hai tay lên mặt anh giữ chặt, khẽ nuốt một ngụm khí khô khan cố gắng dời đi sự hưng phấn của anh.
– Tôi muốn uống rượu, anh có muốn uống cùng tôi không?
Ngô Hiểu cười nhẹ, đáy mắt toàn là ngọt ngào, gục đầu lên xương quai xanh của cô thì thầm.
– Ngô phu nhân muốn dụ dỗ anh sao?
Cẩn Y mím môi, không tự chủ nói một tiếng “ừm.”
Ngô Hiểu ngồi dậy không nói tiếng nào đi ra khỏi phòng, rất nhanh đã trở lại với một chai Whiskey cùng hai chiếc ly đẹp mắt. Anh đứng ở ban công nghiêng đầu gọi cô.
– Lại đây, anh sẽ cho em quên cả lối lên giường.
Cẩn Y đỏ mặt đi theo anh, bước chân cô rất chậm, vừa đi vừa nghiền ngẫm bóng lưng cao ngạo ở ngoài kia, có lẽ anh nói đúng, hình như cô đã rung động rồi. Không được, không được bình tĩnh lại, không thể động lòng được. Chẳng biết đây đã là lần thứ mấy cô tự nhắc nhở chính mình nhưng liệu rằng cô có đủ chính kiến hay không? Thật vô dụng.
Ngô Hiểu rót rượu ra ly, màu hổ phách sóng sánh đẹp mắt hoà với khung cảnh mờ mịt và cái lạnh của gió đêm. Anh ngồi xuống ghế gỗ đưa tay ra trước gọi Cẩn Y.
– Ngồi ở trên này anh ủ ấm cho em.