• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y và Ngô Hiểu về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, vết thương còn đau nên anh đi lại hơi khó khăn nhưng nhất quyết không chịu ngồi xe lăn. Hà Đình đỡ anh vào nhà, chỉ dại dột nói một câu “giám đốc đừng ngại, chỉ là ngồi xe lăn thôi mà, người ta sẽ không nghĩ anh bị gãy chân đâu” thế là tháng lương này lại không được nhận. 

Ngô Hiểu đã tắm xong, Cẩn Y cũng muốn đi tắm để rửa sạch lớp bụi bẩn trên người nhưng bây giờ cô đang mang thai, tắm khuya sẽ không tốt chỉ có thể lau sơ qua với nước ấm. Ngô Hiểu ngồi trên giường nhìn Cẩn Y lấy quần áo, tự dưng thấy trong lòng buồn bực liền đứng lên lần mò đi vào phòng tắm. 

Cẩn Y bước nhanh tới đỡ anh, nhẹ hỏi. 

– Anh muốn đi vệ sinh sao? 

– Không có. 

– Hay bộ quần áo này không thoải mái? 

– Không phải. 

– Vậy anh vào đây làm gì? 

Ngô Hiểu ngồi trên thành bồn tắm vắt chiếc khăn lông mềm trong chậu nước ấm nâng mắt nhìn Cẩn Y, thản nhiên lên tiếng. 

– Cởi đồ ra đi, anh lau cho em. 

Cẩn Y ôm bộ váy ngủ trợn mắt nhìn Ngô Hiểu, không hiểu sao trên đời này lại có người đàn ông nói chuyện tế nhị mà không biết ngượng ngùng như anh. Cô lắc đầu, kiên quyết thủ thân. 

– Anh ra ngoài đi, em tự làm được rồi. 

Ngô Hiểu nhíu mày bắt lấy cánh tay của Cẩn Y kéo nhẹ về phía mình không từ bỏ ý định. 

– Chỗ nào của em anh cũng thấy hết rồi, ngại ngùng gì chứ, nhanh một chút kẻo lạnh, bé con thức dậy bây giờ. 

Cẩn Y dịch qua một bên không chịu đầu hàng, dẫu “chuyện đó” cũng làm rồi, em bé cũng có rồi nhưng da mặt vẫn mỏng, vẫn biết ngại. Cô cau mày nâng cao giọng. 

– Anh còn không đi, em sẽ không sinh con cho anh nữa. 

Căn phòng tắm nhỏ vang lên tiếng cười khe khẽ của Ngô Hiểu, anh hơi ngửa ra sau, mặt tràn đầy vẻ tự mãn. 

– Em đừng dọa anh, anh sẽ sợ đó, mà anh đã sợ thì em biết sẽ thế nào không? 

Anh hơi nghiêng đầu, chân mày nhếch lên, nụ cười như có như không quen thuộc xuất hiện trên môi, chậm rãi nhả ra từng chữ lấn áp tâm trí của Cẩn Y. 

– Vợ yêu, anh nghe nói qua ba tháng đã có thể sinh hoạt bình thường rồi, em nghĩ xem, chúng ta nên chơi trò gì nào? 

Hai tai Cẩn Y đỏ lựng, cô ném cho anh một cái lườm nguýt giận dỗi. Ngô Hiểu nhìn cô thế này tâm trạng lại rất vui, cả ngày cứ trêu chọc nhau, không lo sợ thứ gì ngăn cách, cuộc sống an nhàn tự tại, ai mà chẳng mong chứ. 

Anh kéo Cẩn Y ngồi xuống bên cạnh mình, vuốt cái cằm nhăn nhúm của cô dỗ ngọt. 

– Anh đùa đấy, anh chỉ muốn xem thời gian không có anh bên cạnh em đã gầy đi bao nhiêu thôi. Ngô phu nhân, em mất một lạng thịt, anh đau lòng cạn mất một lít máu đấy. 

Anh cắn nhẹ môi cô, tham lam mút nhẹ một cái rồi lại sâu thêm một chút không muốn rời. Cẩn Y bị anh chọc cười đấm nhẹ vào ngực anh khẽ mắng. 

– Đồ không đứng đắn. 

Ngô Hiểu không cho rằng mình không đứng đắn, bởi tất cả những gì của cô đều thuộc về anh nên anh tham lam muốn gìn giữ thì đâu có gì sai. Vậy nên anh lại ra sức dụ dỗ vợ cởi đồ để mình lau nước ấm. 

Hai người cứ đẩy đưa mãi cuối cùng người chịu thua là Cẩn Y, cô ngồi yên để anh lau nước ấm khắp người, chiếc khăn mềm di chuyển nhẹ nhàng rồi dừng lại một lúc trên bụng cô. Bác sĩ nói bé cưng bây giờ như một chú nòng nọc nhỏ, chẳng biết là trai hay gái nhưng chắc chắn sẽ rất đáng yêu, giống Cẩn Y như vậy. 

Anh sợ cô lạnh nên lau rất nhanh rồi ngồi nhìn cô thay váy ngủ, đến ba giờ sáng cả hai mới yên vị trên giường. Cô nằm trên tay anh, sờ lên ngực anh nghe nhịp tim đập đều đều trong lồng ngực. Đến lúc này đã ở bên anh rồi, nghe rõ ràng hơi thở của anh rồi mà vẫn mơ hồ nghi ngờ giữa thực và mơ. 

Vì vết thương ở xương sườn nên Ngô Hiểu không thể nghiêng người, anh nắm tay cô đặt lên môi mình giữ yên. Da tay cô lạnh, anh cũng lạnh nhưng khi hai cái lạnh xúc tác vào nhau lại tạo thành hơi ấm nồng nàn, ngọt ngào như ngọn lửa bừng lên trong một chiều mưa quạnh quẽ. 

Cẩn Y không ngủ được, cô ngước lên nhìn trần nhà, nói cho anh nghe những nghi hoặc trong lòng mình.

– Anh à… Em nghe bọn người A Tứ trong Hồng Lâu nói Diệp Lăng Lăng đã chết, có lẽ là chết vào cái hôm cô ta bắt cóc em. Hình như khi nhìn thấy Dương Phong, cô ta đã biết rằng mình sẽ chết, nên mới bảo em hứa không được giết hắn ta nhưng tại sao lúc đó cô ta còn lừa em là thứ em đang tìm ở Hồng Lâu chứ? 

Cô biết lời cô ta khó tin nhưng vẫn muốn bám vào chút hy vọng nhỏ nhoi đó để tìm chứng cứ nhưng rốt cuộc lại không tìm thấy được gì. Nếu Dương Phong không tự khai ra thì cô cũng đành cúi đầu chịu thua. 

Ngô Hiểu nghiêng đầu nhìn Cẩn Y, nhìn ánh mắt trong vắt của cô trong màn đêm. Giọng anh nhẹ tênh, chậm rãi diễn giải cho vợ mình hiểu.

– Có lẽ cô ta không lừa em, vì ngoài moi lời khai từ miệng Dương Phong ra thì chẳng còn một dấu vết nào để mà buộc tội hắn. Và cũng có thể là cô ta muốn em giao mình cho hắn ta, vì cô ta biết hắn ta yêu em. Trên đời có rất nhiều kiểu yêu khác nhau, có kẻ bất chấp yêu cuồng si sẽ ích kỷ luôn muốn người ấy là của mình, chỉ của một mình mình… kẻ đó chính là Dương Phong, có kẻ lặng lẽ đem tình yêu trao đi, chỉ mong người đó hạnh phúc… kẻ đó chính là Diệp Lăng Lăng. Hai kẻ đó, kẻ nào cũng đều ngu ngốc cả. 

Tình yêu như một trò đùa ma quái, nó dẫn dắt người ta vào chốn mê cung tăm tối mà không hề tặng kèm ánh đuốc nào. Ta lạc vào trong sự mờ ảo, hưng phấn, trong lụy phiền và cả trong vô vọng mà không có đường ra. Tình yêu còn giống như một liều thuốc phiện, dùng quá nhiều sẽ bị điên, mà điên vì tình thì rất khó để trị. 

Cẩn Y nhắm mắt thở dài, cảm thấy cuộc đời như một vở diễn, hạ màn rồi vẫn còn đọng rất nhiều cảm xúc ở trong tim. Cô chống tay ngồi dậy nhìn Ngô Hiểu, chạm nhẹ vào mi mắt anh hỏi khẽ. 

– Vậy còn tình yêu trong anh là như thế nào? 

Ngô Hiểu nhìn Cẩn Y, nét cưng chiều hiện lên rất rõ, anh vươn tay kéo cô trở lại, ghì nhẹ cổ cô để môi cô chạm vào môi mình rồi mới trả lời. 

– Thật ra anh đã thử hết những cách ngu ngốc nhất để được yêu em. Có âm thầm lặng lẽ, có nghiêm khắc, dịu dàng. Có những lúc đau đầu nghĩ cách làm thế nào để được em chú ý, đau đớn vì em, lo lắng vì em, điên loạn vì em và có cả… muốn sống chết vì em. 

Giọng của Ngô Hiểu trầm ổn nhẹ nhàng, hơi thở anh nồng ấm quyện vào bờ môi thơm ngọt của cô gái mà mình luôn ao ước. Cẩn Y bị những lời tư tình êm dịu của anh làm cho mềm nhũn. Cô ôm lấy mái tóc của anh đáp trả nụ hôn sâu như không thấy đáy của anh, nhẹ nhàng từ tốn rồi vồ dập điên cuồng, hôn như đây là lần cuối cùng được hôn. 

Những lời vừa rồi của anh lặng lẽ ghi vào trong ngực trái, anh yêu em thế nào, em sẽ cũng sẽ yêu anh nhiều như vậy.

Ngô Hiểu luồn bàn tay qua cổ mềm của Cẩn Y, ghì chặt cô không muốn rời, chiếc lưỡi mềm mại liếm nhẹ vành môi cô thưởng thức hương thơm lâu ngày chưa nếm. Cô chính là hương cần sa khiến anh mê đắm, càng ở gần càng quỵ lụy, càng nghiện, càng vương, càng không thể cai và chấp nhận mê loạn trong men say mà không cần thuốc giải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK