Cẩn Y đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cự tuyệt không được mà phối hợp cũng không xong. Dường như viên thuốc tối qua truyền cho cô hai trăm phần trăm kinh nghiệm, hết tác dụng rồi cô lại hoàn “nai tơ.”
Ngô Hiểu hôn rất điêu luyện, lần nào cũng khiến ý nghĩ muốn chạy trốn của Cẩn Y tiêu tan. Cô ở trong vòng tay anh nhưng mắt vẫn liếc xuống dưới lầu, thấy thấp thoáng có bóng người đi ngang liền liều mạng đẩy anh ra chạy về phòng nhưng chân còn chưa chạm ngạch cửa đã bị người đàn ông đang hừng hực lửa lòng kia bế bổng lên mang về phòng mình.
Anh không để cô nằm lên giường mà đi về hướng ban công, đặt cô ngồi lên đùi mình ôm lấy rồi tựa cằm lên vai cô ngắm ánh trăng khuyết mỏng manh ở trên cao. Gió không lạnh nhưng giọng anh hơi lạnh, nên khi anh thốt ra những thanh âm ban đầu cổ của Cẩn Y lại vô cùng mát mẻ.
– Em còn đang phân vân tình cảm của em đối với anh là gì có phải không? Nói anh nghe đi, trái tim em đang băn khoăn điều gì?
Anh làm sao không biết cô còn một chút bài xích đối với mình, làm sao không nghe thấy những lần cô lén thở dài khi nhìn anh đã ngủ say. Một người đã chẳng còn đường lui, chẳng còn họ hàng thân thích như cô sẽ có nhiều thứ phải lo nghĩ, nhất là việc mình dừng chân tại bến đổ nào.
Người ta đồn rằng anh là kiểu người không biết sợ, còn có phần dửng dưng với cuộc đời nhưng đó là khi họ chưa nhìn thấy có một Ngô Hiểu an tĩnh nhìn ngắm Vương Cẩn Y, lặng lẽ họa tất cả những thứ thuộc về cô vào trong tiềm thức, đối với anh mỗi một giây xa cô cũng là quá dài. Anh biết sợ chứ, chỉ là anh không nói, mà những thứ anh sợ đều liên quan đến duy nhất một Vương Cẩn Y. Vậy nên anh nhất định phải biết cô đang mông lung điều gì, anh có quá ràng buộc cô hay không?
Cẩn Y nhẹ thở dài nhìn về hướng xa xăm, đối với câu hỏi này không hề muốn né tránh. Cô ngả lên vai Ngô Hiểu thú nhận thật suy nghĩ trong lòng mình.
– Em cảm thấy mọi thứ điều không thực, cứ như một mẫu nước hoa quảng cáo người ta phát miễn phí cho em dùng. Em sợ đến khi sử dụng hết rồi em lại không đủ tiền để mua chai mới hoàn chỉnh, rồi cứ mãi luyến tiếc mùi hương ấy mà chẳng thể chạm vào nữa. Em cũng sợ mình đối với anh là đơn giản tìm một chỗ dựa, rồi một ngày anh không thể dung túng cho em nữa, em… lại mồ côi. Em không biết tình cảm đối với anh gọi là gì nữa.
Bất chợt Cẩn Y quay đầu nhìn sâu vào đôi mắt đã đi qua nhiều thâm trầm của Ngô Hiểu nói chậm lại.
– Có lẽ… nó không phải là yêu.
Ít nhất là bây giờ.
Cô tự cảm thấy lời bộc bạch của mình rất buồn cười và cô nhoẻn miệng cười nhưng lại thấy rất chua chát. Chưa một ai lý giải tường tận cho cô biết tình yêu là gì, tại sao cô có thể yêu Dương Phong tận hai năm hoàn toàn trong sáng, ngoài những nụ hôn vụng về rời rạc thuở thiếu niên?
Nhưng khi cô gặp Ngô Hiểu, chỉ mới hai tháng mà chuyện tối mật nhất cũng đã làm, giờ lại còn đăng ký kết hôn cùng anh. Có vội vàng quá không, liệu… có lâu dài không?
Ngô Hiểu vuốt ve gương mặt diễm lệ của cô, sờ hàng mày, đôi mi rồi bờ môi hồng nhỏ. Anh không cảm thấy hụt hẫng sau sự khẳng định lập lờ của Cẩn Y, anh giữ khuôn mặt cô trong tay mình nhẹ lên tiếng.
– Nào có ai mới bắt đầu đã yêu sâu đậm nhưng một khi em đã cảm thấy do dự thì anh đã có chỗ đứng trong trái tim em rồi. Vương Cẩn Y, đừng sợ anh là mẫu thử trưng bày, đừng sợ anh rời đi em sẽ lại mồ côi, vì… anh cũng mồ hôi. Tháng ngày sau này chúng ta nương tựa nhau mà sống, em sẽ không bao giờ mất đi anh… Anh sẽ là chiếc gối để em nằm.
Anh nói rất chậm, giọng của anh lại rất dễ nghe, vậy nên nó chui tọt vào tận nơi sâu nhất trong lòng Cẩn Y rồi nằm yên ở đó. Hai mắt cô ửng đỏ, bàn tay rụt rè sờ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh, nói nhỏ.
– Em đã từng đăng ký kết hôn cùng một người, sau đó lao tới trong vòng tay anh tới cục dân chính ấn dấu vân tay thêm lần nữa. Liệu… sau này anh có làm giống như em không, dang rộng vòng tay cho một cô gái khác?
Ngô Hiểu nhìn thấu lo sợ trong lòng cô, nỗi bất an này là từ trong đau thương mà có. Anh kéo nhẹ sau gáy cô để trán kề trán, thủ thỉ từng lời của một người đàn ông đã qua rồi cái tuổi đôi mươi.
– Cẩn Y, từ lúc anh nhìn thấy em gục ngã bên đám lửa kinh hoàng kia, anh đã thề với lòng sẽ nắm tay em trọn kiếp, sẽ không để sự điêu tàn ấy dày vò em thêm nữa. Vậy nên anh chậm rãi đến bên em để em quen dần với cảm giác có anh, sau đó là đem em về kê cao đầu cho em ngủ. Đối với anh tờ giấy đăng ký kết hôn kia chẳng có quá nhiều ý nghĩa, nó chỉ là một sự hợp thức hóa để pháp luật công nhận anh là chồng của em, còn trong tâm anh, em chính là vĩnh cửu. Sẽ chẳng một ai trên đời này lọt vào mắt của anh nữa nên cứ tin tưởng tuyệt đối ở anh, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Anh… yêu… em.
Trăng lên cao nhưng trăng không sáng, trời có gió nhưng chẳng lạnh thấu xương. Ấy vậy mà dường như Cẩn Y tỏ tường mọi thứ, lại thấy run người nên muốn vòng tay kia siết chặt hơn.
Lời của anh lúc trầm lúc bổng, thôi miên cô từng phút từng giây, da cô tê rần, não không điều khiển được ý thức nên cô hơi cúi đầu chạm môi mình vào môi anh tự nguyện. Ngô Hiểu đáp lại cô chẳng chần chừ, tiếng trái tim cô loạn nhịp, tiếng trí não thôi thúc, hơi thở dồn dập muốn rút cạn dưỡng khí của anh.
Anh ôm lấy cổ Cẩn Y rồi trượt dài xuống ngực, muốn được khỏa lấp trong em, muốn cùng em hợp xướng giai điệu của ái tình.
Đôi vợ chồng son dìu nhau lên giường ngủ, bàn tay anh vuốt ve cơ thể cô nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cô tê dại, hai mắt nhắm nghiền thở gấp đợi chờ bước tiếp theo. Đặt hai “vị trí” ăn khớp vào nhau, anh khom người hôn lên mắt cô nói thật khẽ.
– Khi em chấp nhận để anh hòa làm một cùng em, thì đó cũng là cảm giác yêu.
Cẩn Y mở mắt, chạm vào đôi con ngươi đen sâu thẳm của anh, anh nhẹ cười thẳng lưng đẩy thật mạnh. Cô cắn răng nắm lấy bàn tay anh nhìn thật kỹ mọi cử động của anh… Nhìn rất lâu. Mắt anh đọng hơi sương, vệt mồ hôi dài đã rơi xuống cổ, tự dưng cô lại thấy nó rất thân thuộc.
Anh ở “bên trong” cô rất dũng mãnh nhưng đôi mắt nhìn cô luôn rất dịu dàng, vậy nên cô say mê giây phút này và không thể dời mắt đi nơi khác. Khi cao trào qua đi, anh úp cơ thể mình lên người cô, cô mới thỏ thẻ vào tai anh lời được chắt lọc kỹ càng trước đó.
– Em sẽ yêu anh, có lẽ… là một ngày nào đó của sau này.
Anh gật đầu phủ hương nồng đượm lên môi cô. Khi cả hai đã sạch sẽ, anh kê tay cho cô nằm, ôm cô vào lòng rồi nói nhỏ.
– Đến lúc em thấy đầu tim mình nóng ấm khi nhìn thấy anh, nhớ nói cho anh biết, được không?
Cẩn Y nép vào ngực anh, vòng tay ôm anh thật chặt.
– Ừm… Ông xã, anh ngủ ngon.
Có những người ban đầu đến với nhau không phải vì tình yêu, ấy vậy mà vẫn có thể sống với nhau đến răng long đầu bạc. Cũng có những cặp đôi uyên ương thề nguyền sống chết, gắn kết vài năm lại chẳng muốn nhìn mặt nhau.
Và cũng có một loại tình cảm như Vương Cẩn Y dành cho Ngô Hiểu, mơ hồ, không rõ lối, không biết nó là gì nhưng không muốn xa, càng muốn nhích lại gần, rất quyến luyến cảm giác được che chở và chờ đợi một ngày có thể dễ dàng nói tiếng yêu anh.