Ngô Hiểu quay trở lại quầy trưng bày không thấy Cẩn Y đâu, Châu Thành nói cô đi vệ sinh đã lâu chưa quay lại. Anh lấy điện thoại gọi cho cô nhưng túi xách của cô còn để tại bàn. Một cảm giác bất an dâng lên, anh vội vã đi về hướng nhà vệ sinh nữ.
Ngô Hiểu nhờ một nữ nhân viên đi cùng mình kiểm tra bên trong nhưng chẳng có ai. Lễ hội rượu vang lần này được tổ chức bên cạnh một khách sạn bảy sao, khâu tổ chức, kiểm duyệt đều do phía này đảm nhiệm. Khu vực này cũng không quá rộng, Cẩn Y không thể đi lung tung nếu không muốn nói là đã xảy ra chuyện.
Lòng Ngô Hiểu nóng như lửa đốt, bàn tay siết chặt đến hằn đỏ. Anh gọi điện cho Mộc Vu có mặt ngay lập tức rồi liên hệ với bộ phận an ninh kiểm tra camera.
Từ màn hình camera được lắp phía ngoài nhà vệ sinh nữ ghi lại thời gian Cẩn Y đi vào trong, một lúc sau không ghi được thêm gì nữa. Có thể có ai đó đã động vào camera để nó không ghi được hình ảnh.
Lần đầu tiên Ngô Hiểu cảm thấy toàn thân rối bời, đầu óc trống rỗng trong phút chốc nhưng bây giờ không phải là lúc để anh tự trách mình mà phải tìm cách giải cứu Cẩn Y.
Ngô Hiểu lấy điện thoại gọi cho Hàn Trạch, giọng nói gấp gáp mang theo chút âm u.
– Cậu giúp tớ điều tra camera giao thông từ nơi tổ chức Festival rượu vang đi, Cẩn Y có lẽ bị bắt cóc rồi.
Hàn Trạch ở bên này còn chưa kịp hiểu rõ ràng mọi chuyện thì Ngô Hiểu đã tắt máy. Bảo anh kiểm tra camera giao thông, anh đâu phải là cảnh sát giao thông nhưng vì anh em đành vác mặt đi nhờ vả.
Hàn Trạch kiểm tra camera hai tuyến đường gần nhất từ nơi tổ chức sự kiện rượu vang nhưng không có điểm nào nghi vấn. Anh kết nối điện thoại với Ngô hiểu ái ngại hỏi.
– Em dâu bị mất tích khoảng mấy giờ, cậu có biết biển số xe của tên đó không?
Ngô Hiểu ngồi trong xe của mình xem camera đặt trước cổng lớn rồi nhớ lại thời gian Cẩn Y vào nhà vệ sinh.
– Xem giúp tớ thời gian từ 21 giờ 10 phút… Còn nữa, xem thử có chiếc Rolls royce màu đen biển số 1888 chạy qua không.
Cẩn Y là một cô gái thanh thuần, kẻ thù của cô ấy chỉ có một mình Dương Phong, nếu không phải hắn thì rất khó là ai khác.
Hàn Trạch ở bên này làm y theo lời Ngô Hiểu căng mắt quan sát giữa một rừng xe, tốc độ xe chạy rất nhanh, vào giờ cao điểm nên trên đường rất đông đúc. Anh phải tua đi tua lại mấy lần, tua chậm lướt nhanh cuối cùng cũng tìm được chiếc xe cần tìm.
– Ngô Hiểu, tớ tìm được chiếc xe đó đi về hướng tay trái, chúng chạy thẳng với vận tốc rất nhanh. Đến gần ngã ba khu cao ốc Lưỡng An thì mất dấu.
Vậy không còn nghi ngờ gì nữa, không thể nào có chuyện Dương Phong trùng hợp chạy xe qua đây, trên xe của hắn chắc chắn là có Cẩn Y ở trên đó. Nhưng quan trọng là ở Lưỡng An có tới ba tuyến đường thì phải tìm ở đâu?
Bàn tay của người đàn ông che giông che bão cũng không từ giờ lại vô thức run lên. Anh lướt xem bản đồ khu vực trên điện thoại, Lưỡng An là một khu vực kinh doanh trọng điểm nên có rất nhiều nhà hàng khách sạn nổi tiếng, muốn tìm người không phải dễ. Rồi chợt con ngươi đen thăm thẳm dừng lại trên khách sạn Thiên Thành cách đó không xa, khách sạn này là của nhà họ Dương, rất có thể cô ấy ở chỗ này.
Ngô Hiểu gấp gáp nói vào điện thoại với Hàn Trạch.
– Cậu đem người tới khách sạn Thiên Thành lục soát đi, có thể cô ấy bị đem tới đó rồi.
***********
Cẩn Y bị đưa vào một căn phòng tối đèn, mọi thứ bày biện như một phòng ngủ. Dương Phong thả cô lên giường rồi gỡ băng keo ra khỏi miệng cô nhưng tay chân thì vẫn trói chặt.
Hắn chậm rãi ngồi xuống sofa gần đó cách cô chừng hai sải tay, bắt chéo chân, châm một điếu xì gà, nhàn nhã ngắm nhìn dung nhan diễm lệ mà cả ngày lẫn đêm hắn đều không ngừng nhung nhớ.
Ban đầu Cẩn Y rất hoảng loạn nhưng bây giờ tự cô nhận thấy sợ hãi chẳng có ích gì, bản thân con quỷ nó đã hung ác, càng sợ nó càng đắc ý hơn thôi. Vậy nên cô đè trái tim đang tê tái lại bình tĩnh lên tiếng.
– Anh bắt tôi tới đây làm gì, giết sao? Làm đi.
Quả nhiên Cẩn Y đã nghĩ đúng, cô càng thản nhiên thì hắn càng không vui. Dương Phong không trả lời rít hết điếu xì gà rồi dụi vào gạt tàn thuốc, tất cả quá trình điều hết sức chậm rãi vì hắn biết cô không thể thoát.
– Cẩn Y, anh yêu em như vậy, anh có thể giết em sao?
– Đồ chó, đừng nói với cái giọng thâm tình chôn sâu dưới mấy lớp phân đó nữa, buồn nôn lắm. Muốn giết thì cứ giết, đừng lôi thôi.
Cô khinh bỉ câu nói yêu thương được ngấm trong tuyến nước bọt của hắn, xem thường gương mặt xấu xa của hắn, muốn phỉ nhổ, muốn đâm chết hắn cho hả giận.
Nhìn thấy gương mặt đẹp tựa hoa tựa ngọc mà hắn nâng niu chiều chuộng đang giận dữ, không kìm được lại muốn dỗ dành. Dương Phong nhếch nhẹ môi tiến tới gần Cẩn Y nâng cằm cô lên hỏi nhỏ.
– Em hận anh lắm sao? Phải làm sao để em yêu anh như lúc ban đầu bây giờ? Vương Cẩn Y, trên đời này ngoài anh ra, chẳng còn ai yêu thương em nữa đâu.
“Phụt.”
Cẩn Y khinh bỉ phun một bãi nước bọt vào mặt hắn, cánh môi mọng đỏ cong lên hết cỡ đầy giễu cợt.
– Con người làm sao có thể yêu một con chó, tìm một con chó cái để yêu đi.
Nói rồi cô cười lớn, cười một tràng dài không ngưng nghỉ, cười đến ho sặc sụa vẫn không chịu dừng. Dương Phong rút một chiếc khăn lau mặt mình rồi đứng yên nhìn Cẩn Y, nhìn cô ấy tự hành hạ thanh quản mình để phỉ nhổ hắn. Hắn tức giận bóp chặt cằm cô quát lên.
– Dừng lại được chưa, em bị điên à?
– Đúng, tôi bị điên đó, chính vì bị điên mới yêu phải kẻ giết chết ba mẹ mình. Dương Phong, tốt nhất là giết chết tôi ngay bây giờ, nếu không thì sau này đừng hối hận.
Đôi mắt to tròn giương lên hết cỡ, nhuốm lên màu thù hận bao trùm lấy Dương Phong, hắn phá lên cười đê tiện hỏi lại cô.
– Em hối hận vì yêu anh sao? Vương Cẩn Y, hai năm qua anh yêu anh bằng cả trái tim này, mặc cho em trêu đùa vẫn nhất quyết chung thủy với một mình em. Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn leo lên giường cùng Dương Phong này nhưng anh chưa một lần nhìn họ, trong mắt anh chỉ có em, trong tim anh chỉ có em, vì cớ gì em lại hối hận khi yêu anh?
Hắn mất bình tĩnh đấm mạnh vào ngực mình, nước mắt cũng chảy dài xuống khoé miệng rồi hắn cười, cười đến tê dại, sau đó gục xuống sàn nhà ngước lên nhìn cô hạ giọng.
– Em nói em yêu anh đi, nói muốn ở bên cạnh anh đi, anh nhất định sẽ không làm em đau khổ, nói đi.
Cẩn Y cười lạnh, gương mặt diễm lệ sáng bừng trong màn đêm, cô hơi cúi đầu nhếch mày nói chậm rãi rõ ràng từng chữ.
– Giết… Tôi… Đi.
Dương Phong bất động, nỗi hụt hẫng hiện qua nơi đáy mắt, hắn đột ngột đứng dậy nắm chắc bả vai cô lắc mạnh lớn tiếng.
– Em không yêu anh, vậy em yêu ai, có phải là thằng khốn Ngô Hiểu đó không? Tại sao không phải là anh? Tại sao em lại hết yêu anh?
Hắn đứng một góc trong buổi tiệc nhìn cô và tên khốn kia cười cười nói nói, còn tình tứ tặng hoa cho nhau, hai người đã làm tới đâu rồi, đã lên giường với nhau chưa?
Vai Cẩn Y đau nhưng cô cố tỏ ra bình thản, giương đôi mắt to tròn trong vắt thả lời tuyệt tình cho một thằng điên nghe.
– Anh còn không nghĩ ra à, tại sao tôi lại hết yêu anh. Tại vì bàn tay nhơ nhuốc của anh đã nhuộm đầy máu tanh rồi, trong đó… Có máu của ba mẹ tôi. Vậy nên đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai mà bây giờ hãy giết tôi đi, để một ngày nào đó không hối hận vì bị tôi tống vào tù.