Quang đoàn màu xanh vô cùng lớn và chói mặt nuốt chửng ngàn người phía dưới!
Ầm!
Quang mang rực sáng giống như thái dương rực rỡ làm mọi người không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng. Trong nháy mắt, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trắng, tai không nghe thấy gì, thời gian giống như ngừng trôi. Bọn họ há hốc mồm, mặt cắt không còn giọt máu, đầu óc trống rỗng. Khi sóng khí vọt tới trước mặt thì bọn họ như bị roi sắt đánh trúng, cả người bay lên trên không.
Sóng khí lan ra bốn phía giống như bầy thú cuồng bạo, thế tới tựa cuồng phong vũ bão.
Im lặng, im lặng như tờ.
Trên bầu trời, vẻ mặt Thanh Hiểu vẫn như thường, hắn từ cao nhìn xuống, bao quát tất cả, chẳng có chút kiêu ngạo nào, tựa như bản thân vừa làm một việc vô cùng bình thường. Đây cũng chẳng phải việc gì to tát, Thanh Hiểu đi theo Tả Mạc lang bạt lâu như vậy trong hư không vô tận, nguy hiểm nào mà chưa trải qua.
He he, không chết người đâu.
Thanh Hiểu nhìn một vòng rồi cảm thấy hơi thỏa mãn. Mặc dù chim ngốc đánh hắc kim phù binh như đánh chó nhưng không đánh chết, điều này rất quan trọng.
Ánh mặt lãnh đạm không chút kiêu căng, không ai dám có ý nghĩ phản kháng.
Trước cửa thành chủ là một đống hỗn độn.
Một ngàn người té ngã đổ nhào trên mặt đất, không còn ai đứng vững cả.
“Còn ai không phục không?” Giọng Thanh Hiểu có chút non nớt phiêu đãng trong không trung.
Hắn nhớ kỹ con hàng Hắc Kim kia bị chim ngốc đập cho vài lần thừa sống thiếu chết, Thanh Hiểu rất ấn tượng với việc đó, dù ngươi kiệt ngạo tới đâu đánh cho mấy trận là thành thật liền.
Lặng ngắt như tờ.
Mọi người kinh sợ nhìn bóng dáng thiếu niên đang phiêu phù trên trời, thần lực vẫn còn lưu lại trong không khí làm người ta cảm thấy khiếp sợ. Không phải minh thần lực! Thần lực của thiếu niên này không có ba động của minh tức. Người hữu tâm không khỏi âm thầm suy đoán lai lịch của thiếu niên này nhưng không ai dám hé răng nói gì, đùa sao! Chẳng ai dám hoài nghi thiếu niên nhìn qua có chút xanh non kia, hắn có đủ khả năng san phẳng Ngô Ca thành.
Vừa rồi chắc chắn thiếu niên đã lưu tay, đám gia hỏa đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất không ai chết cả.
Cục diện máu chảy thành sông không diễn ra nhưng khả năng khống chế thần lực kinh người của thiếu niên lại càng khiến người ta lạnh sống lưng. Phạm vi công kích rộng như vậy mà vẫn có thể khống chế vô cùng chuẩn xác, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai dám tin là thật.
Chẳng lẽ hắn tu luyện từ khi còn ở trong bụng mẹ?
Mọi người lại nghĩ về vị tiền bối tóc bạc vô cùng thần bí ở phía sau thiếu niên kia, rất nhiều người bắt đầu có tính toán của riêng mình.
Đây chắc chắn là một cây đại thụ vững chắc!
------------------------------
Tả Mạc chẳng thèm để ý tới những gì vừa diễn ra ở phía ngoài.
Tin tức có thể kiếm được ở thành Ngô Ca không nhiều nhưng có một điểm có thể khẳng định, cho tới tận bây giờ vẫn chưa có cường giả thần cấp xuất hiện. Bây giờ chỉ có cường giả thần cấp mới có thể uy hiếp được Tả Mạc.
Tả Mạc không vì thế mà buông lỏng, ngược lại trong lòng hắn lúc nào cũng cảm thấy gấp gáp. Áp lực khó nói bằng lời này xuất phát từ Lâm Khiêm, sau khi biết Lâm Khiêm bế quan mười năm chưa đi ra Tả Mạc liền biết bất cứ lúc nào Lâm Khiêm cũng có khả năng xuất quan.
Lâm Khiêm xuất quan tất nhiên đã đạt tới thần cấp.
Mà thân thể Tả Mạc muốn bình phục cũng cần phải có thời gian.
Sau khi kiểm tra tiến độ hồi phục thần lực Tả Mạc khẽ lắc đầu, dựa theo tốc độ này thì cần tới ba năm mới có thể hoàn toàn bình phục. Vì duy trì đám người Vi Thắng mà Tả Mạc đã bị thương tới căn cơ, hơn nữa còn rất nặng. Vì muốn tăng khả năng sống sót của mọi người, trong mười năm qua toàn bộ tài liệu hầu hết được dùng cho đám nhỏ và năm cỗ quan tài. Tả Mạc không có bất cứ tiến bộ gì, hắn chỉ dựa vào ý chí để gắng gượng.
Thân thể hắn bị thương nghiêm trọng, không thể sản sinh ra thần lực nữa.
Sau khi bước vào thần cấp, thần lực đã khác trước rất nhiều, khác nhiều nhất chính là việc thiêu đốt và tinh luyện thần lực. Cường giả thần cấp chiến đấu thì thiêu đốt thần lực, hừng hực mà ổn định, còn bình thường thần lực của thần cấp so với lúc trước thì ngưng thực gấp cả chục lần.
Bây giờ thân thể của Tả Mạc không ổn chút nào, thần lực của hắn so với trước kia thì ngưng thực hơn gấp năm mươi lần.
Nói cách khác, thần lực hắn hấp thu sau khi được luyện hóa thì cần phải áp súc năm mươi lần. Thần lực là một trong những sức mạnh cường đại nhất, những lực lượng khác có thể chuyển hóa thành nó vốn rất ít ỏi mà còn phải trải qua tinh luyện áp súc tới năm mươi lần nên càng ít hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cường giả thần cấp lại mạnh như vậy. Thần lực tinh luyện năm mươi lần, uy lực so với thần lực bình thường thì mạnh hơn gấp trăm lần, đây chính là khác biệt về chất.
Thần lực sau khi được tinh luyện thì không ngừng bồi bổ thân thể Tả Mạc. Khi thân thể Tả Mạc dần khôi phục thì khả năng tự sinh ra thần lực cũng sẽ được khôi phục, lúc đó tốc độ khôi phục của Tả Mạc sẽ tăng mạnh.
Cường giả thần cấp là một trong những sinh vật mạnh nhất trong thiên hạ, loại cường hãn này không phải chỉ ở sức mạnh, ngay cả thân thể bọn họ cũng rất cường hãn. Tốc độ sản sinh thần lực của bọn họ vượt xa thần trận trên chiến xa của Tả Mạc. Nếu thân thể Tả Mạc bình thường trở lại thì hắn thậm chí còn có thể đem thần lực tinh luyện một trăm lần. Nhưng nếu thân thể của cường giả thần cấp bị thương thì cũng cần phải có thần lực tinh luyện để khôi phục.
Thân thể Tả Mạc đang ở tình trạng như vậy. Thần lực không được tinh luyện năm mươi lần thì không có tác dụng gì đối với thân thể hắn.
Tốc độ chiến xa hấp thu sức mạnh tản mát trong thiên địa là quá chậm.
Phải nghĩ cách khác mới được.
Đúng vào lúc này người hầu đi tới bẩm báo, thành chủ muuốn bái phỏng. Thanh Hiểu tuyển được mười người hầu, không cần phân phó bọn họ đã tự giác bắt đầu công việc. Mắt chọn người của Thanh Hiểu không tồi chút nào, Tả Mạc có thể cảm nhận được huyết mạch viễn cổ trên người bọn họ nhưng hắn không dự định tiêu phí khí lực vào mấy người này, tất cả đều giao cho Thanh Hiểu thao luyện, cũng coi như bài tập cho Thanh Hiểu.
Tả Mạc quyết định đi gặp vị thành chủ này.
“Vãn bối bái kiến tiền bối!” Thành chủ cung kính hành lễ: “Tiểu thành thôn quê không hiểu lễ nghi, nếu có chỗ nào thiếu sót không được chu toàn vẫn mong tiền bối bỏ quá cho.”
Dứt lời liền lấy ra một khúc gỗ màu tro to bằng cánh tay, hai tay cung kính dâng lên: “Đây là minh quỷ âm trầm mộc, không thể biểu thị được tấm lòng của vãn bối, mong tiền bối vui lòng nhận cho.”
Tả Mạc vẫy tay, khúc gỗ màu tro liền rơi vào trong tay hắn. Khối gỗ nhìn không chút thu hút nhưng khi cầm thì lại rất nặng, cứng như thép, hơn nữa còn ẩn chứa minh khí vô cùng nồng nặc.
Tả Mạc hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tài liệu này. Sau khi xem xét kỹ, cảm thấy tài liệu này có chút thần kỳ, đây đúng là bảo vật.
Hắn thu minh quỷ âm trầm mộc vào trong giới chỉ, mở miệng nói luôn: “Thứ này không tồi, ta nhận rồi, ngươi có yêu cầu gì không?”
Thành chủ rất vui: “Đây chỉ là chút tâm ý của vãn bối…”
Tả Mạc khoát khoát tay, cắt ngang lời đối phương: “Không cần phải nói mấy lời này, có chuyện gì ta có thể giải quyết thì cứ nói.”
Thành chủ thấy thế không do dự nữa, phục sát đất khẩn cầu: “Chỉ cầu tiền bối có thể che chở cho gia tộc của vãn bối!”
Tả Mạc nhíu nhíu mày, yêu cầu này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng nghĩ lại thì đây chưa chắc đã phải việc xấu. Dù bây giờ hắn đã là cường giả thần cấp nhưng sức người rốt cuộc cũng chỉ có hạn.
Hơi trầm ngâm, Tả Mạc mở miệng nói: “Đứng lên rồi từ từ nói.”
Thanh chủ nghe thế đang muốn đứng dậy bỗng từ bên ngoài truyền tới một giọng nói vô cùng hung hăng: “Âm Lăng vệ làm việc, tất cả đều lăn qua một bên cho ta!”
Sắc mặt thành chủ đại biến.
Tâm niệm Tả Mạc vừa động, tình huống bên ngoài liền hiện ra trong đầu, đội ngũ này có khoảng ba trăm người đang hung hăng chạy về phía phủ thành chủ.
Nhìn thấy vẻ mặt đại biến của thành chủ, Tả Mạc quyết định chờ xem kì biến.
Hai người hầu ở phủ thành chủ sắc mặt đại biến nhưng vẫn bước ra ngăn cản: “Đứng lại…”
Ma tộc cầm đầu đội ngũ cười gằn một cái, vung tay lên, hai người liền bị đánh bay. Rầm! Cả hai giống như bao cát đập vào phủ thành chủ.
Sắc mặt Tả Mạc trở nên lạnh lẽo.
Thanh Hiểu đứng bên nóng lòng muốn thử, hắn tuổi còn trẻ, khí huyết phương cương, hoàn toàn không ngại đánh nhau.
“A Hiểu, chặt đứt tay chân của hắn.”
Tả Mạc thản nhiên nói.
“Vâng.” Thanh Hiểu vô cùng hưng phấn, lời còn chưa dứt thì cả người đã biến mất.
Ma tộc đang xông qua cửa bỗng dừng lại, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, cảm giác với nguy hiểm vô cùng nhạy bén, hoảng sợ kêu lên: “Kết trận!”
Lời còn chưa dứt thì một chiếc bóng màu xanh hư ảo giống như quỷ mị xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cảm giác vô cùng nguy hiểm xuất hiện, lông tơ khắp người hắn dựng đứng hết cả lên, không dám có chút chàn chừ, hắn tập trung thần lực toàn thân, minh thần lực quấn quanh hữu quyền đánh ra một quyền!
Minh hổ quyền!
Một đạo quyền mang màu tro giống như minh hổ gào rống, ầm ầm đánh về hướng thanh ảnh.
Sát ý dày đặc kết hợp với minh khí tựa minh hổ, thế tới không thể đỡ!
Thanh Hiểu càng thêm hứng thú, thở dốc một cái, ánh sáng màu xanh trên hữu quyền tập trung lại với tốc độ cực nhanh, tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt đã ngưng thực như lưu ly vậy!
Lưu Ly Thiên Ba!
Thiên Ba quyền là một loại quyền quyết rất đơn giản, Tả Mạc đã cải biến và truyền thụ nó cho Thanh Hiểu. Tả Mạc truyền thụ cho Thanh Hiểu không chút giấu diếm, ngoại trừ thanh đằng thần quyết thì còn truyền thụ rất nhiều loại kỹ xảo. Sau khi bước vào thần cấp, tầm mắt của Tả Mạc đã đạt tới một tầm cao hoàn toàn mới, những sở học trước đây không ngừng được hắn biến hóa sáng tạo thêm.
Thiên Ba quyền quyết chính là một trong số đó.
Thanh Hiểu là hậu duệ của bộ lạc Thanh Đằng, trong người chảy dòng máu viễn cổ thuần khiết, ngộ tính của hắn rất tốt, tốc độ tu luyện thần lực cũng vược xa thường nhân.
Phốc!
Quyền mang màu xanh không mất chút công sức nào liền xuyên qua minh hổ quyền mang, chiến tướng của Âm Lăng vệ hồn phi phách tán, bất chấp mặt mũi cố gắng tránh qua một bên.
Lưu ly quyền màu xanh bay sát qua người hắn, trong lòng hắn không khỏi thở phào một cái.
Tần lão đầu tìm đâu ra cao thủ lợi hại như vậy chứ?
Ầm!
Quyền ấn không chút dấu hiệu liền nổ tung!
Chiến tướng Âm Lăng vệ như bị búa tạ đập trúng, cả người bắn ngược về phía sau.
Thanh Hiểu không chút do dự liền tiến lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Rất lưu loát và dứt khoát, Thanh Hiểu cắt hai tay hai chân của tên gia hỏa này, lắc mình một cái liền đi tới trước mặt Tả Mạc, ném chiến tướng Âm Lăng vệ đang hôn mê xuống đất rồi nói: “Đại ca, xong rồi.”
Hắn vẫn chưa thỏa mãn, kẻ này thật sự quá yếu.
Tả Mạc gật đầu: “Thu thập nốt những kẻ bên ngoài đi.”
“Được!” Thanh Hiểu không nói nhiều, lập tức lắc mình một cái rồi biến mất.
Sau đó bên ngoài truyền tới những tiếng binh binh bang bang, thỉnh thoảng còn có những tiếng kêu rên thảm thiết. Một lát sau, Thanh Hiểu liền quay trở về bên trong phủ, vẻ mặt rất thoải mái.
“Đại ca, toàn bộ đều đánh bất tỉnh rồi.”
Thành chủ trợn mắt há hốc mồm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK