“Hoan nghênh ba vị, xin hỏi ba vị tới để gửi bán đồ hay là mua bảo bối?” Lão giả lễ phép hỏi.
Tả Mạc gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Không biết quý điếm có bán bạch cương xà cốt không?”
“Bạch cương xà cốt?” Đôi mắt mờ đục của lão giả thoáng có chút kinh ngạc, hắn ngẩng đầu đáp: “Đúng là tệ điếm có bạch cương xà cốt, mời ba vị đi theo ta.”
Dứt lời lão xoay người đi vào bên trong.
Ba người Tả Mạc đi theo phía sau lão giả, trên đầu như có một bầu trời đêm, thỉnh thoảng có ánh sáng như sao chổi bay qua chiếu rọi ma văn như có như không, hư không trên đỉnh đầu có vô số ma binh phiêu phù.
Từng chùm sáng với màu sắc khác nhau phát ra từ trong ma binh, như tảo biển chậm rãi đung đưa.
Tâm niệm Tả Mạc chợt động, vươn tay chụp lấy một chùm sáng màu lục, chỉ thấy bàn tay hắn vừa mới chạm vào tia sáng thì một thanh ma binh trên đầu bỗng phát sáng, ngay sau đó thanh ma binh này liền xuất hiện bên trong bàn tay của Tả Mạc.
Tằng Liên Nhi cũng cảm thấy rất hứng thú, chụp lấy một chùm sáng màu bạc, một thanh tử mẫu song câu phát ra ánh sáng màu bạc xuất hiện trong tay nàng.
Lão giả không thúc giục, mỉm cười giải thích: “Đây là ma binh thương khung của tệ điếm, ma binh trong tay các vị không phải là thực thể nhưng khí tức cùng với thực thể thì không khác nhau chút nào. Các vị có thể tùy ý cảm thụ, nếu nhìn trúng chỉ cần bỏ ra ma bối tương ứng thì nó sẽ bay vào trong tay các vị.”
Tạo nghệ của Tả Mạc ở lĩnh vực ma văn cực sâu, ma binh thương khung hắn chỉ nhìn thoáng qua sau đó liền hiểu ra nguyên lý trong đó. Mỉm cười, vươn tay ra, chỉ thấy ma binh trong tay liền hóa thành một chùm sáng bay lên trên bầu trời.
Ma binh nơi đây hắn tự nhiên không để vào mắt.
Không lâu sau, lão giả liền mang hai người đi tới một trà thất có phong cách cổ xưa. Bên trong phòng trà, một vị trung niên ma tộc mặt trắng không râu đang thong dong ngồi uống trà.
Trung niên ma tộc nhìn thấy ba người, trên mặt nở nụ cười, đưa tay ra mời: “Ba vị mời ngồi.”
Dứt lời liền rót đầy ba chén trà đưa tới trước mặt ba người, mùi thơm của trà nhất thời tràn ngập khắp phòng. Vẻ mặt lão giả đầy say sưa, trung niên ma tộc thấy thế cũng đưa cho lão giả một chén.
Lão giả rất vui, cẩn thận từng chút một mà tiếp nhận chén trà, vội vàng nói: “Đa tạ tổng quản!”
Tằng Liên Nhi bỗng nhiên mở miệng: “Thạch nha không tệ.”
Trên mặt trung niên ma tộc lộ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ: “Không nghĩ tiểu thư cũng là người đồng đạo! Thất kính thất kính!”
Tằng Liên Nhi nhấp một ngụm nhỏ, thưởng thức một hồi mới nhỏ nhẹ nói: “Nghe nói quý điếm có bạch cương xà cốt?”
Trung niên ma tộc mỉm cười: “Không sai, tiểu điếm đúng là có một bộ bạch cương xà cốt hoàn chỉnh.”
“Bạch cương xà cốt hoàn chỉnh?” Tằng Liên Nhi cũng không thể nào giữ được bình tĩnh nữa, trên mặt khó nén khỏi vẻ kinh hỉ. Bạch cương xà cốt vốn đã khó tìm, mà một bộ bạch cương xà cốt hoàn chỉnh lại càng khó tìm gấp hai ba lần.
Trung niên ma tộc mỉm cười nói: “Không sai, đây là bộ bạch cương xà cốt hoàn mỹ không sứt mẻ, nói thật, từ khi bản điểm thành lập tới nay mới thấy có một bạch cương xà cốt hoàn mỹ tới vậy.”
“Nói giá đi.” Tiểu Mạc ca tài đại khí thô nói.
“Chỉ đổi không bán.” Trung niên ma tộc nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Đồng cấp khác tài liệu, nếu như là ma binh thì cần đạt tới ma binh địa giai.”
Địa ma binh!
Tả Mạc có chút giật mình, địa ma binh là vật gần với thiên ma binh, toàn bộ ma giới cũng chỉ có một trăm lẻ tám kiện. Thanh lý thiệt kiếm trên tay Tằng Liên Nhi, hắc tâm bảo tiền lúc trước cũng đều là địa ma binh.
Hắc tâm bảo tiền đã được Tả Mạc luyện chế thành tiểu mạc bảo trản, nếu như xuất ra thanh lý thiệt kiém không thể nghi ngờ bọn họ sẽ bị lộ thân phận.
Tằng Liên Nhi không chút xao động bỏ chén trả xuống, lắc đầu nói: “Quá đắt rồi.”
“Đúng là rất quý.” Trung niên nhân gật đầu đồng ý nói: “Nhưng giá trị của nó cũng tương xứng.”
Tằng Liên Nhi trầm mặc, đối phương nói không sai, một bộ bạch cương xà cốt hoàn chỉnh cũng tương đương với một báu vật vô giá.
Nàng đứng dậy nói với Tả Mạc: “Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Mạc ca không đứng dậy, hắn quay sang nhìn trung niên ma tộc: “Quý điếm muốn địa ma binh hay địa giai ma binh?”
Trung niên ma tộc hơi kinh ngạc, ý tứ trong lời nói của tiểu Mạc ca hắn tự nhiên có thể nghe ra. Lẽ nào trên tay hắn có ma binh có thể so sánh với địa ma binh?
Địa ma binh chỉ có một trăm lẻ tám kiện, từ lâu đã có ngươi biên soạn thành sách, mỗi một kiện đều có thể tra rõ.
Ma binh có thể so với địa ma binh…
Lẽ nào gần đây có vị đại sư nào đó chế tác ra ma binh mới?
Mặc dù trong lòng ma binh có chút nghi hoặc nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Chỉ cần ma binh có thể so sánh với địa giai ma binh thì tự nhiên có thể trao đổi.”
Một thanh địa giai ma binh không bài danh trong địa ma binh, chắc chắn giá bán có nó sẽ vô cùng cao.
Không ai muốn ma binh của mình bị người khác nghiên cứu.
Tả Mạc đứng dậy: “Tốt, vậy qua ngày chúng ta sẽ lại tới.”
Nhìn thấy vẻ mặt Tả Mạc chắc chắn như vậy trong lòng trung niên ma tộc cũng cảm thấy có chút tin tưởng, đứng dậy tiễn khách: “Tại hạ xin đợi đại giá của hai vị quang lâm lần nữa.”
Ra khỏi Vật Hi đường, ba người đi trên đường phố.
Tằng Liên Nhi nhỏ nhẹ nói: “Ngoại trừ thanh lý thiệt kiếm, trên tay chúng ta không còn địa ma binh nào khác.”
“Luyện một thanh là được.” Trong lời nói của Tả Mạc tràn ngập sự tự tin.
“Luyện một thanh?” Tằng Liên Nhi ngạc nhiên.
Nàng chưa từng nghĩ hắn sẽ nói ra những lời như này.
------------------------------
Tả Mạc không nói nhiều.
Là một tên gia hỏa có nhận thức rất sâu đối với ma văn, tinh thông luyện khí, có được thái dương thần hỏa, gia sản phong phú mà nói thì việc luyện chế một thanh ma binh không quá khó.
Nhưng nếu là địa giai ma binh thì Tả Mạc cần phải cố gắng hết sức. Tả Mạc không phải không có điểm nắm chắc, hắc tâm bảo tiền cùng thanh lý thiệt kiếm hắn đều đã nghiên cứu rất kỹ, địa giai ma binh trong mắt hắn cũng không quá thần bí.
Thanh lý thiệt kiếm tự nhiên không thể dùng để đổi, bây giờ toàn bộ ma giới đều biết Vũ Soái chết trong tay Tả Mạc, nếu ném nó ra ngoài tuyệt đối sẽ tạo ra một cơn địa chấn.
Vậy vấn đề còn lại chính là Tả Mạc cần dựa vào tài liệu đang có trong tay để luyện chế một thanh địa giai ma binh.
Thứ tốt trong tay hắn có không ít, kì thực tài liệu càng cao giai phạm vi có thể dùng càng rộng. Ở tài liệu cấp thấp, pháp bảo và ma binh cơ hồ hoàn toàn không giống nhau nhưng đến cao giai, mức độ trùng lặp là khá cao.
Tài liệu cao giai trong tay Tả Mạc không ít, nhiều nhất chính là tài liệu cướp được từ trên tay Tịch Chính, không cái nào không phải tài liệu cao cấp.
Hơn nữa Tả Mạc còn có ưu thế, đó chính là trong tay hắn có rất nhiều ma binh tướng giai. Trong trận chiến với Vũ Soái, hầu hết tướng giai ma tộc dưới trướng Vũ Soái đều bị tàn sát, ma binh trên tay họ tự nhiên rơi vào tay Tả Mạc. Trừ ma binh phân xuống cho chư tướng phía dưới, trên tay Tả Mạc còn có rất nhiều ma binh.
Những ma binh này đối với Tả Mạc mà nói thì không có tác dụng quá lớn. Nếu dùng để bán thì ma bối trong tay hắn không thiếu, hơn nữa hiện nay tài liệu hắn có thể dùng tới cơ hồ đều là những kì trân hiếm có mà ma bối khó thể mua được.
Tả Mạc để ý chính là những ma binh này.
Vào cuộc chiến ngàn năm trước có rất nhiều phương pháp luyện chế ma binh bị thất truyền, theo lời Vệ nói thì đó gọi là ‘tay nghề’. Kinh nghiệm của Vệ rất phong phú, ở phương diện này tuyệt đối có tư cách lên tiếng, thậm chí hắn có cả những phương pháp luyện chế ma binh từ thời viễn cổ.
Từ sau mộ bia luyện thệ, thái độ của Vệ khiến người ta vô cùng bực mình, hoàn toàn khác xa bộ dạng nửa sống nửa chết lúc trước. Sau khi cẩn thận quan sát mấy ngày, Tả Mạc đã phát hiện ra ác mộng bắt đầu rồi.
Vệ trở nên rất lắm chuyện.
Trời ạ! Ở cùng một chỗ lâu như vậy Tả Mạc mới phát hiện ra, Vệ lại là một kẻ nói nhiều như vậy. Kẻ mà quý thần cũng muốn tránh như Bồ yêu khi phải đối mặt với thằng điên suốt ngày lảm nhảm không dứt cũng phải giương cờ lui binh.
Cuối cùng Tả Mạc cũng hiểu được thế nào là âm hồn bất tán.
“A Tả à, chẳng lẽ ngươi muốn dùng thủ pháp điệp binh? Ý nghĩ này không tồi nhưng rất nhiều chi tiết ta cũng không xác định nổi, thời gian quá lâu, ngươi phải có tự có ý nghĩ của bản thân. Ồ, ta nhớ ra rồi, quên không giới thiệu với ngươi về lịch sử của thủ pháp điệp binh. Này này, sao ta lại có thể bỏ qua một vấn đề quan trọng như vậy nhỉ, nhiều tuổi rồi nên trí nhớ không còn tốt nữa. Ồ ồ, nói tới thủ pháp điệp binh thì phải nói tới thời điểm ba vạn năm ngàn năm trước, lúc đó…”
Tả Mạc như thấy có một đoàn ruổi đang vo ve quanh đầu mình vậy.
Thật đáng sợ!
“Dừng lại!” Tả Mạc quát Vệ.
Vệ lập tức ngậm miệng, trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy vô tội.
Tả Mạc vô thức lau lau trán, hắn biết rõ, từ sau khi hắn thiết lập mộ bia luyện thệ, giữa hắn và Vệ có một mối tương thông kì diệu. Toàn bộ tính cách Vệ ẩn dấu đều bộ lộ ra hết.
Tả Mạc tỉnh táo trở lại bắt đầu suy nghĩ một cách cẩn thận.
Đúng là hắn định dùng thủ pháp điệp binh, đây là lựa chọn thích hợp nhất vào lúc này. Thứ gọi là thủ pháp điệp binh chính là thủ pháp đem nhiều kiện ma binh luyện chế thành một kiện ma binh. Loại thủ pháp này sau cuộc chiến ngàn năm trước đã thất truyền, Tả Mạc là từ trong miệng Vệ mà biết được.
Những ma binh tướng giai trong tay hắn có phẩm chất không tệ, lấy thủ pháp điệp binh luyện chế nếu vận khí tốt thì rất có khả năng tạo ra một kiện địa ma binh.
Mặc dù Vệ có biết cách luyện chế ma binh nhưng cũng không phải là ma binh sư chuyên nghiệp, rất nhiều chỗ cần Tả Mạc tự mình suy nghĩ.
Cũng may Bất Chu thành có ma binh trì chuyên môn cung cấp nơi luyện chế ma binh.
Đa phần luyện chế pháp bảo là dùng lửa, vì đó mà có các loại lô đỉnh.
Mà luyện chế ma binh thì cần có ma binh trì.
Bất Chu thành có một con sông dưới lòng đất tên là U Minh (U Minh địa hà), vô cùng thích hợp để luyện chế ma binh cho nên đa số ma binh đều được tạo ra ở U Minh địa hà.
U Minh địa hà tịch mịch lặng lẽ, mặt sông rộng khoảng hai mươi dặm, vô cùng rộng lớn. Nước của U Minh địa hà sền sệt giống như keo, chảy mà không gây ra chút tiếng động nào, màu nước đen nhánh.
Đi tới gần bờ sông, dọc sông là vô số ma binh trì, phóng tầm mắt nhìn không thấy cuối.
Hai bên bờ sông còn đào ra vô số hang động, có người đang không ngừng dùng ma công dẫn nước vào động. Địa thế càng thấp ma binh trì càng nhiều nước, phẩm giai càng cao thì càng phải bỏ ra nhiều công sức, hang động trên vách núi thì rẻ hơn nhiều, hơn nữa bản thân cần tự dẫn nước nhập động.
Ma binh trì ở đây phân thành hai loại, một loại là ma binh trì của các đại gia tộc ở địa phương, những ma trì này không mở cửa tự do mà thuộc về tài sản riêng của từng gia tộc. Còn một loại khác đó là ma binh trì công cộng, mọi người chỉ cần nộp ma bối là có thể sử dụng. Những ma binh trì này thuộc sự quản lý của Thang gia.
Một vị lão đầu ma tộc tiến lên nghênh đón bọn họ, trên người hắn có kí hiệu của Thang gia.
“Xin hỏi các vị có yêu cầu gì không?”
“Ta cần một ma binh trì.” Tả Mạc mở miệng.
“Có yêu cầu gì không?” Đối phương hỏi.
“Quy mô lớn nhất.” Tả Mạc không chút do dự đáp.
Vị lão đầu này hơi giật mình, ma binh trì quy mô lớn nhất không những giá cho thuê vô cùng đắt đỏ hơn nữa lượng nước cuộn trào trong đó rất mãnh liệt, nếu thực lực không đủ thì không thể nào khống chế được.
Lẽ nào người này là một vị ma binh sư trứ danh?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK