Hai mắt Tả Mạc tràn ngập tơ mắt nhìn chằm chằm vào giới đồ trước mặt.
Hắn nhìn chằm chằm vào giới đồ không chút động đậy đã gần ba canh giờ rồi.
Tây Huyền có tám trăm giới, một phần ba cũng gần hai trăm giới. Mạc Vân Hải rộng bao nhiêu chứ? Một trăm mười ba giới! Nếu như có thể nuốt trôi thì Mạc Vân Hải sẽ mở rộng ra gần bốn trăm giới!
Con số này đã gần bằng hai phần ba lãnh thổ của cửu đại thiền môn.
Nhưng biên cảnh dài đằng đằng tràn ngập lỗ thủng kia sẽ khiến việc phòng thủ của Mạc Vân Hải gặp khó khăn không nhỏ.
Chung Đức có chút ngạc nhiên, hắn vốn tưởng rằng khi mình quăng miếng bánh này ra, Tả Mạc sẽ kích động lập tức đồng ý. Không ngờ Tả Mạc kích động thì kích động nhưng không lập tức đồng ý ngay.
Địa bàn gần ba trăm giới vậy mà lại có người do dự tới ba canh giờ!
Chung Đức phải xem xét lại Tả Mạc một lần nữa, hắn không đánh giá thấp Mạc Vân Hải, ngược lại, hắn vô cùng coi trọng Mạc Vân Hải. Mạc Vân Hải là minh hữu mà Chung Đức xây dựng cho Cốc Lương Đao, bỏ qua giao tình thâm hậu của Tả Mạc và Cốc Lương Đao ở bên ngoài, thực lực của Mạc Vân Hải mới chính là thứ mà hắn coi trọng.
Hắn đã cân nhắc rất kĩ khi đưa cho Mạc Vân Hải một phần ba địa bàn của Tây Huyền.
Mạc Vân Hải so với Cốc Lương Đao thì cường đại hơn nhiều, song phương là láng giềng mà muốn kết thành minh hữu thì cần chênh lệch giữa song phương không lớn. Gốc của Mạc Vân Hải đã rất vững chắc, một khi bọn họ tiêu hóa xong ba trăm giới thì bọn họ sẽ trở nên cường đại hơn gấp nhiều lần bây giờ.
Mạc Vân Hải quá cường đại sẽ không phù hợp với mục đích của Tây Huyền.
Trong mắt Chung Đức, Cốc Lương Đao mặc dù lợi hại nhưng nếu so với Tả Mạc thì hiển nhiên không cùng một cấp bậc.
Cứ so sánh thực lực song phương là có thể nhận ra điều này, người dưới trướng Cốc Lương Đao ngoại trừ chính bản thân hắn thì chỉ có Song Vũ và Hiểu, nhân tài đơn bạc. Mạc Vân Hải thì ngược lại, Vi Thắng, Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Tông Như… một loạt cái tên chói sáng làm người ta mù mắt, ngay cả loại người tâm sắt như Chung Đức cũng không muốn trở thành địch nhân của họ.
Biên cảnh dài dằng dặc này có thể kéo Mạc Vân Hải vào vũng bùn chiến tranh với Thiên Hoàn, do đó làm chậm tốc độ phát triển của Mạc Vân Hải.
Thực lực song phương không mất ổn định thì mới có kết hợp lâu dà.
Mười nằm, Chung Đức dự đoán dưới sự chỉ đạo của Cốc Lương Đao, Tây Huyền cần có mười năm mới có sức để vực lại. Mà nếu không có cự đầu như Thiên Hoàn ngăn cản, Chung Đức dự đoán Mạc Vân Hải chỉ cần năm năm là đã phát triển thành một cự đầu mới sánh ngang với Côn Luân và Thiên Hoàn.
Chung Đức cảm thấy bản thân đã không đánh giá thấp Tả Mạc, nhưng đến lúc này hắn lại phát hiện ra rốt cuộc bản thân vẫn đánh giá thấp Tả Mạc rồi.
Gia hỏa vô cùng tham lam, lợi ích là trên hết vậy mà khi đối mặt với một chiếc bánh ba trăm giới khổng lồ lại vẫn giữ được bình tĩnh!
Đúng là một gia hỏa đáng sợ!
Chung Đức bỗng hoài nghi quyết định của mình có chính xác hay không, Cốc Lương Đao có thể chống lại được quái vật như này không? Có thể chống lại một thế lực giống như quái vật như này không?
Nhưng ngay sau đó hắn liền cười khổ trong lòng, ngoại trừ Cốc Lương Đao, hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Cốc Lương Đao là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Tây Huyền. Hắn hiểu rất rõ chưởng môn bây giờ, nếu như giao Tây Huyền cho chưởng môn thì thời gian mười năm minh ước chính là thời gian diệt vong của Tây Huyền
Tâm Chung Đức như sắt đá, vừa có chút xao động đã bình thường trở lại.
Một đôi mắt vừa phấn khích vừa điên cuồng hiện ra trước mặt hắn làm lòng hắn có chút xao động, mặt không biến sắc hỏi: “Cân nhắc thế nào rồi?”
Tả Mạc nhìn chằm chằm vào hai mắt Chung Đức, hắn trầm giọng nói: “Ta muốn khối này nữa!”
Ngón tay khẽ vạch, một đạo quang ngân uốn lượn khúc chiết hiện ra trên giới đồ, khu vực góc dưới bên phải của bản vẽ đã có thêm một khoảng ước chừng ba mươi giới.
Con ngươi Chung Đức bỗng co rút lại!
Chung Đức sau khi xuất sơn đã cẩn thận nghiên cứu qua tất cả mọi thứ. Thân là tuyệt thế chiến tướng xếp thứ hai trong thập đại chiến tướng, Chung Đức hiếu sát tàn bạo nhưng thái độ của hắn đối với chiến tranh lại vô cùng cẩn thận.
Không ai biết hắn đã nghiên cứu giới đồ này bao nhiêu lần. Mỗi chi tiết của giới đồ này đã sớm được hắn khắc sâu vào trong đàu, hắn không cần tốn công liền có thể khắc họa nó một cách rõ nét trong đầu.
Giáp giới giữa Thiên Hoàn và Tây Huyền là một khối lãnh địa, giống như một phần đệm dài nhỏ dẹp, đóng ở đây có Tây Huyền và cửu đại thiền môn.
Là giao giới phức tạp của ba phương thế lực, lúc Huyền Không tự còn thì ba phương đều vô cùng ăn ý khắc chế. Vùng đất này cũng nổi danh bởi không có ai quản lý, do đó sinh sống ở đây đa số là các thế lực nhỏ rất phức tạp.
Huyền Không tự ngã xuống, cửu đại thiền môn quật khởi, bọn họ bắt đầu thôn tính những thế lực nhỏ này, vì vậy mới hình thành nên một thế cục kì dị như này.
Ba mươi giới mà Tả Mạc vạch ra chính là giao giới giữa Tây Huyền và cửu đại thiền môn.
Đã đến đây, Chung Đức mà không hiểu ý đồ của Tả Mạc thì hắn không xứng với vị trí thứ hai trên chiến tướng bảng nữa rồi.
Cửu đại thiền môn! Mạc Vân Hải quả nhiên có quan hệ không tồi với cửu đại thiền môn!
Trong lòng Chung Đức thầm than khẽ, hắn biết rõ ý đồ mượn Thiên Hoàn cản trở Mạc Vân Hải đã thất bại rồi.
Ý đồ của Tả Mạc khi muốn có ba mươi giới này rất rõ ràng, tạo ra một thông đạo tới cửu đại thiền môn, kể từ đó, ở vùng đệm này Thiên Hoàn sẽ phải đối mặt với hai kẻ địch. Chiến bộ của Mạc Vân Hải có thể thông qua lãnh thổ của cửu đại thiền môn, dễ dàng vòng ra phía sau phát động tấn công Thiên Hoàn.
Có Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Mạc Vân Hải có thể dễ dàng chiếm lấy vùng đệm này của Thiên Hoàn, nhét nó vào trong giới đồ của Mạc Vân Hải!
Giao giới của Mạc Vân Hải và Thiên Hoàn sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều.
Chung Đức lập tức rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Với thực lực của Mạc Vân Hải, khả năng hoàn thành ý đồ này là rất lớn. Từ đó, không những không thể cản trở sự phát triển của Mạc Vân Hải mà còn tạo cho Mạc Vân Hải một cơ hội tuyệt hảo.
Thế nhưng nếu không có Mạc Vân Hải thì Cốc Lương Đao tuyệt đối không thể chống đỡ được Tây Huyền đang sụp đổ. Hắn chỉ còn sống được hai năm nữa, hai năm sau Tây Huyền chỉ còn mỗi Cốc Lương Đao là đỉnh giai chiến tướng.
Chung Đức nhìn thấy mặc dù Cốc Lương Đao có bản lĩnh không tồi nhưng vô cùng chính trực, sức uy hiếp không đủ. Chung Đức một mình trấn thủ Tây Huyền không ai dám xâm chiếm. Ngay cả Côn Luân Thiên Hoàn cũng không dám khơi mào chiến tranh.
Bởi vì hắn hiếu sát!
Chiến đấu với hắn chỉ có một kết quả duy nhất, đất cằn ngàn dặm, máu chảy thành sông! Vào lúc các phương đang giằng co nhau thì không có ai dám để bị thương nặng như thế.
“Cân nhắc thế nào rồi?” Giọng Tả Mạc giống hệt Chung Đức lúc nãy hỏi.
Chung Đức biết đối phương đã nhìn ra ý đồ của hắn nhưng hắn không để ý tới. Các thế lực lớn đánh cờ với nhau vĩnh viễn không có quan hệ với tình cảm. Hứn cũng là người quyết đoán, mặt không biến sắc nói: “Khối địa bàn đó cũng cho ngươi.”
Ngón tay hắn nhẹ vạch một cái, ba mươi giới mà Tả Mạc vừa vẽ ra giờ có thêm hai mươi giới nữa. Kết minh với Mạc Vân Hải là bắt buộc, cho dù là Chung Đức cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tả Mạc nhìn một hồi liền thấy được một số thứ.
Chung Đức nhìn thì như tiện tay vẽ một cái thêm hai mươi giới, không công lãng phí mất một khối lớn nhưng trên thực tế đã thu nhỏ giao tuyến giữa Thiên Hoàn và Tây Huyền lại.
Tả Mạc vô cùng bội phục Chung Đức, quả nhiên không hổ là chiến tướng xếp thứ hai! Chung Đức lãnh tĩnh đến mức lãnh khốc, không có chút lưu luyến nào với lãnh địa, danh tiếng truyền thống cũng không thèm để ý tới, vì ý đồ chiến lược của mình, hắn có thể buông tha tất cả, đúng là một gia hỏa đáng sợ!
Hai mươi giới này Mạc Vân Hải chẳng tốn chút công sức mà có được.
Tả Mạc biết việc Chung Đức sắp chết, cũng biết việc Chung Đức đang nhanh chóng bày đường lui cho Cốc Lương Đao. Tả Mạc cũng không lo lắng Cốc Lương Đao và Tây Huyền, cái đó và giao tình không có quan hệ gì, đấy chẳng qua là phán đoán tình huống mà thôi. Chung Đức sở dĩ phóng khoáng như thế kì thực cũng biết với sức của một mình Cốc Lương Đao thì không thể nào trấn thủ được Tây Huyền rộng lớn như vậy.
Kì thực Tả Mạc cũng có chút lo lắng, dù cho Tây Huyền co vào như vậy cũng đạt tới năm trăm giới, toàn bộ cửu đại thiền môn cũng chỉ có hơn sáu trăm giới.
Nhìn Dưỡng Nguyên Hạo bây giờ thì biết, hắn phải cố gắng tới mức nào.
Đường đi của Cốc Lương Đao so với mình còn gian nan hơn.
“Thành giao!” Tả Mạc trịnh trọng nói, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác hào hùng, thời Mạc Vân Hải co đầu rút cổ cuối cùng cũng kết thúc rồi!
“Được!” Chung Đức mặt không biểu cảm gật gật đầu, lập tức nói: “Người của Thiên Hoàn tới rồi.”
Sự chú ý của Tả Mạc lập tức được chuyển đi. Chung Đức là then chốt của vấn đề, an toàn của hắn là quan trọng nhất.
“Bọn họ đến sớm hơn các ngươi một chút, Lê Tiên Nhi đã được áp giải tới Sát Uyên lao.” Trong mắt Chung Đức thoáng hiện lên chút lãnh ý: “Chúng ta đi gặp qua tương lai của Thiên Hoàn nào!”
Dứt lời liền đi ra ngoài.
Tả Mạc giật mình, địa vị của Lê Tiên Nhi ở Thiên Hoàn thế nào hắn biết rất rõ, cảm thấy kì quái liền hỏi: “Thiên Hoàn sao lại phái Lê Tiên Nhi tới đây?”
“Con tin.” Chung Đức lạnh lùng nói: “Nếu không chưởng môn sao dám. Chưởng môn quá ngu ngốc, ta trấn thủ Sát Uyên lao đã vài chục năm, sao lại không có bố trí trong đó chứ? Thiên Hoàn đã rất cẩn thận, người của ta không tra ra được. Chưởng môn đã quá sốt ruột nên đưa Lê Tiên Nhi tới Sát Uyên lao.”
Tả Mạc nghe Chung Đức gọi chưởng môn nhưng trong lời nói không hề có chút kính trọng nào.
“Hắn đủ ngoan độc và ẩn nhẫn.” Chung Đức thản nhiên nói: “Nhưng lại không đủ quả quyết, không đủ tự tin, quá thèm muốn quyền lực.”
Mặc dù Tả Mạc vô cùng hiếu kì nhưng không muốn nhúng tay vào việc của Tây Huyền, hắn thức thời không hỏi nhiều.
Đoàn người bám sát Chung Đức đi về phía Sát Uyên lao. Vì không muốn người khác để ý, mọi người không bay mà đi bộ dọc theo vách tường.
Bỗng, Vi Thắng dừng chân, ánh mắt ngưng tụ, tay trái đưa ra ý bảo mọi người dừng lại.
Mấy người Tả Mạc phối hợp vô cùng ăn ý, phân tán ra, tất cả đều chuẩn bị chiến đấu. Thi Bội bên cạnh Chung Đức cũng bước lên trước một bước, chắn trước người Chung Đức, các hộ vệ khác bộ dáng như lâm đại địch.
Vẻ mặt Vi Thắng thong dong bình tĩnh không chút xao động.
Thí thần huyết kiếm từng chút một giơ lên, chỗ Vi Thắng đứng giống như biến thành một vực sâu không thấy đáy tối om. Hai mắt Vi Thắng biến thành huyết lưu ly, vẻ mặt hắn vẫn không có chút biến hóa.
“Giết!”
Một tiếng quát lớn như tiếng sét, tường đá trước mặt mọi người đột nhiên bị đánh tan, đá vụn bay ra như mưa!
Vi Thắng vẽ ra một kiếm!
Một đạo kiếm mang màu đỏ chìm vào trong toái mang.
Kiếm mang chìm vào trong đá vụn giống như đánh lên thứ gì đó, đột nhiên phát ra quang mang chói mắt!
Quang mang chói mắt trong nháy mắt đã bao phủ tất cả mọi người, tầm mắt mọi người trở nên trắng xóa, không nhìn thấy gì nữa, khí tức xung quanh trở nên hỗn loạn.
Sát cơ sắc bén mà phô thiên cái địa.
Bạch quang kia không biết là vật gì, hai mắt Tả Mạc bị bạch quang kích thích không nhìn thấy gì. Quỷ dị nhất chính là nó lại có thể nhiễu loạn thần thức!
Thần thức mà Tả Mạc tỏa ra liền bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Đối phương lại như không bị ảnh hưởng, bảy tám đạo sát cơ vẫn phong tỏa hắn, làm cho hắn không khỏi run lên.
Nhưng Tả Mạc phản ứng cực nhanh, sắc mặt khẽ biến!
Mượn gió bẻ măng!
Mục tiêu của đối phương là Chung Đức!
Không ổn!
Đúng lúc này trong bạch quang truyền ra một tiếng kêu rên.
Tâm Tả Mạc bỗng trầm xuống.
Là Thi Bội!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK