Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tâm trạng Tả Mạc không tốt.

Luồng kiếm ý vừa rồi làm hắn thực sự sốc nặng. Côn Luân cách đây bao xa chứ? Vậy mà có thể lan tới đây, ngay cả đồ đằng khôi tràng với tầng tầng cấm chế cũng không thể ngăn được nó, thật quá kinh khủng!

Tả Mạc đột nhiên ý thức được thực lực cá nhân mạnh mẽ tới một mức nhất định có khả năng cải biến được bố cục thiên hạ.

Nói thật, Tả Mạc không quá coi trọng tới việc bồi dưỡng cao thủ, Mạc Vân Hải vẫn nên đi theo con đường luyện khí. Con đường này có phần tương tự Thiên Hoàn, đối với việc bồi dưỡng cao thu cũng không có quá nhiều chỗ tốte nhưng trình độ tổng lại tăng lên rất nhiều.

Sở dĩ Mạc Vân Hải có nhiều thuộc hạ như vậy chỉ là do thời điểm then chốt chuyển giao sang thời đại thần lực đã chiếm được chút tiên cơ.

Nhưng khi mà Côn Luân Thiên Hoàn có phản ứng thì chút tiên cơ kia không có lớn như trong tưởng tượng.

Nhưng ngay cả như vậy Mạc Vân Hải vẫn giữ được tình trạng có lợi.

Mặc dù cao thủ đỉnh giao so với trước đây thì lợi hại hơn nhưng trình độ tổng thể cũng tăng lên rất nhiều, chênh lệch giữa song phương không những kéo gần giãn ra mà còn thu nhỏ lại. Cao thủ đỉnh giai có thể chi phối thắng bại trong chiến tranh nhưng không thể nào trở thành quân bài chiến lược được. Mà do thần trang trở nên phổ biến, cùng với việc trang bị thần binh rất hiếm có nên chênh lệch càng ngày càng nhỏ.

Cao thủ lợi hại tới mấy cũng không thể chống lại được chiến bộ tinh nhuệ.

Loại tình huống như này vừa mới bị phá vỡ.

Kiếm ý kinh khủng như thế tuyệt đối không phải kiếm tu thời đại này có khả năng đạt được, chắc chắn là do tuyệt thế thần binh từ thời viễn cổ phát ra. Quỷ Vụ đồng nói là thái cổ thần kiếm, Tả Mạc còn có chút nghi ngờ, dù cho là viễn cổ thần binh cũng không có khả năng có được uy lực kinh người như thế.

Tả Mạc cũng không phải là loại quê mùa gì, thí thần huyết kiếm trong tay Vi Thắng cũng là viễn cổ thần kiếm, nhưng uy thế giữa song phương quả thực không cùng một cấp bậc, bên trong khẳng định có bí ẩn gì đó.

Nghĩ nữa cũng nghĩ không ra nhưng Tả Mạc có thể nhạy cảm nhận ra đây có thể là một ngã rẽ hoàn toàn mới.

Uy thế mạnh như vậy cho dù là Côn Luân chỉ có thể phát huy được một phần mười uy lực thì cũng có thể xóa xổ một chiến bộ, mà nếu lợi hại hơn chút thì trực tiếp hủy diệt một giới, Tả Mạc cũng không vì thế mà giật mình.

Điều này có nghĩa một hình thái chiến tranh hoàn toàn mới đã xuất hiện.

Suy nghĩ tiếp, nếu Lâm Khiêm thần không hay quỷ không biết mò vào Vân Hải giới, sau đó một kiếm hủy diệt Vân Hải giới vậy đó mới khiến Mạc Vân Hải gặp tai họa.

Tả Mạc chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Thật đáng sợ!

Nhưng nếu việc đó thực sự xảy ra thì không thể nào chống được. Điều động chiến bộ đại quy mô không thể nào giấu diếm được người hiểu biết, nhưng nếu mấy người mà lẻn vào thì bất cứ thế lực nào cũng không thể ngăn chặn được.

Làm sao bây giờ?

Tả Mạc giũ bỏ sự lo lắng trong lòng, đầu óc bắt đầu vận chuyển. Đầu óc hắn vốn linh hoạt, luôn túc trí đa mưu nhưng lần này lại không có kế nào khả thi. Khi mà thực lực giữa song phương cách nhau quá xa thì tất cả âm mưu quỷ kế chỉ là phù vân.

Hắn hỏi Quỷ Vụ đồng: “Thái cổ thần kiếm mà muốn có thanh thế như này thì phải có được những gì?”

Quỷ Vụ đồng không hiểu làm sao, mất một lúc lâu mới có phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, nghĩ tới to đầu rồi mới trả lời: “Chỉ sợ cần phải có một tinh hồn tuyệt đỉnh để nuôi kiếm mới có thể đạt tới mức độ này.”

Trong lòng tiểu Mạc ca chợt động, đột nhiên hỏi: “Thí thần huyết kiếm, ngươi từng nghe nói qua chưa?”

Trên mặt Quỷ Vụ đồng hiện lên vẻ kinh sợ: “Lẽ nào chủ nhân có kiếm nào? Không tốt! Kiếm này là vật đại hung! Chính là đệ nhất hung kiếm! Các đời chủ nhân của nó không ai không đột tử, chủ nhân nhất định không thể vì thế mà ham muốn uy lực của kiếm này!”

Tả Mạc lắc đầu: “Kiếm này đang ở trong tay đại sư huynh của ta, ý chí sư huynh ta cứng như thép, không gì có thể phá vỡ, ngươi không cần lo lắng. Ta chỉ muốn hỏi, kiếm này so với thái cổ thần kiếm thì như thế nào?”

Vẻ buồn phiền trên mặt Quỷ Vụ đồng không giảm nhưng vẫn nói: “Thí thần huyết kiếm được xưng là thiên hạ đệ nhất hung kiếm, nó đã uống máu không biết bao nhiêu cường giả, so với thái cổ thì không kém chút nào.”

“Ta muốn kiếm này đạt được uy lực như vừa rồi thì phải làm thế nào?” Tả Mạc cảm thấy bản thân đã tìm được một biện pháp tốt.

Các ngươi Côn Luân có thái cổ thần kiếm lợi hại, chúng ta chỉ cần đề thăng thí thần huyết kiếm tới mức tương tự vậy là xong. Bắt đầu từ đó, ta không phòng được ngươi, ngươi cũng không phòng được ta, ở phương diện chiến lược song phương lại cân bằng.

Quỷ Vụ đồng hiểu ý của Tả Mạc, lắc đầu nói: “Muốn thí thần huyết kiếm đạt tới cảnh giới như thế thì cần máu huyết của vô số cường giả, không cần tới tinh hồn. Nhưng kiếm này vẫn luôn là đệ nhất hung kiếm, kiếm hồn của nó vô cùng thèm máu, chủ nhân của nó đều không yên. Nếu như nó mạnh tới mức kia thì không ai có thể khống chế được, chỉ sợ lại có một trận huyết vũ tinh phong.”

Tả Mạc trầm mặc, đạo lý mà Quỷ Vụ đồng nói ra không quá phức tạp. Tả Mạc từng nhìn thấy qua thí thần huyết kiếm của đại sư huynh, trên kiếm tràn ngập sát ý, đúng là thiên hạ vô song. Nếu thí thần huyết kiếm thực sự mạnh tới mức kia, Tả Mạc chỉ sợ ngay cả sư huynh cũng chưa chắc đã khống chế được.

Nếu là bình thường chỉ có một kết quả, nó phản phệ chủ nhân của nó.

Tả Mạc đột nhiên ý thức được vấn đề then chốt trong đó, bỗng hỏi: “Vậy thái cổ thần kiếm có phản phệ không?”

Quỷ Vụ đồng không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Nếu như thực lực không đủ mạnh thì tự nhiên sẽ bị.”

“Cần thực lực mạnh tới mức nào? Loại như ta có bị phản phệ không?” Tả Mạc hỏi lại.

Quỷ Vụ đồng hơi sợ đắc tội với Tả Mạc nhưng không dám nói dối, do dự một hồi rồi mới gật đầu nói: “Có.” Nhưng sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Nếu thực lực của chủ nhân tăng thêm một ít thì sẽ không bị.”

Tả Mạc không thèm để ý tới câu sau của hắn, thực lực của Lâm Khiêm mặc dù mạnh hơn hắn nhưng tuyệt đối không mạnh hơn bao nhiêu. Nói như vậy Lâm Khiêm cũng sẽ bị phản phệ!

Trong lòng Tả Mạc chợt động: “Néu không muốn bị phản phệ thì phải làm thế nào?”

Quỷ Vụ đồng sửng sốt buột miệng nói ra: “Vậy trừ phi hắn không phải là con người, cam tâm tình nguyện lấy hồn nhập kiếm, trợ giúp hồn trấn kiếm. Nhưng cái này không phải là hiện thực, lấy hồn dưỡng kiếm, hồn phách tất sẽ bị dày vò, không thể giải thoát, trọn đời không được siêu sinh.”

Tả Mạc trầm mặc không nói, thoáng nhìn qua A Quỷ bên cạnh.

Bất tử thần phạt của A Quỷ không phải cũng vậy sao?

Hắn đã thấy được lòng nhiệt huyết của Côn Luân, đối với đám người điên này thì loại chuyện này không phải không làm được. Nhưng viẹc này hắn không làm được, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý.

Rốt cuộc hắn cũng biết được Côn Luân đã phát sinh điều gì. Nhưng sau khi làm rõ hắn cũng không nghĩ ra nhiều biện pháp. Bất cứ ai có địch nhân là một đám cuồng tín ngưỡng thì đều không phải là việc gì sung sướng.

Nhưng vào lúc này bỗng có hai thân ảnh xuất hiện nơi khóe mắt.

Tả Mạc như từ trong mộng tỉnh lại, giờ phút này không phải là lúc để suy nghĩ tới việc đó. Trong lòng Tả Mạc cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, hắn càng quyết tâm phải có được phôi thần binh này.

Một trang bị thần binh không thể nào cải tạo được tình hình xấu của cao thủ cấp chiến lược ở Mạc Vân hải nhưng lại có thể rút ngắn được chênh lệch giữa song phương.

Trong khoảnh khắc ấy, Tả Mạc thầm hứa vào lòng mình, trong mắt tràn ngập sát khí.

Kẻ tới không phải là người mình!

Tả Mạc không chút do dự, cả người chợt lóe lên sau đó xuất hiện ở bên cạnh một người mới tới.

Đối phương vừa mới đi ra không kịp nghĩ gì đã gặp phải công kích. Hơn nữa Tả Mạc tấn công mà không hề có dấu hiệu báo trước, không một tiếng động tựa như độc xà ẩn mình trong bóng tối, đột nhiên bộc phát một kích trí mạng!

Tầng tầng hơi mỏng thái dương thần lực đang bao phủ bàn tay hắn, một quang phủ tuyệt đẹp dần thành hình. Nếu nói trước đó Tả Mạc chiến đấu với Quỷ Vụ đồng thì thái dương thần phủ là trọng phủ nặng ngàn cân, vậy bây giờ thái dương trong tay hắn chính là một thanh phi phủ dẹp tuyệt đẹp.

Phi phủ màu vàng đậm chỉ nhỏ cỡ bàn tay, rất nhẹ và mỏng, hoa văn thái dương trên mặt phủ vô cùng tinh xảo, thứ văn đại biểu cho hào quang mặt trời phát ra đã chiếm cứ toàn bộ mặt phủ.

Tay Tả Mạc run lên.

Tiểu phủ lặng lẽ không một tiếng động hóa thành lưu quảng bay thẳng tới thắt lưng người kia.

Chờ khi đối phương kịp đưa ra phản ứng, tập trung thần lực thì đã chậm rồi. Thái dương thần lực vô cùng sắc bén, người này bị bất ngờ không kịp đề phòng, thần lực bạc nhược giống như tờ giấy không thể nào ngăn cản được, tiểu phủ chìm vào trong cơ thể đối phương.

Thân thể kẻ tới trở nên cứng đờ.

Sau một lúc một tiếng gào thảm thiết vang lên, kim quang từ trong cơ thể hắn đột nhiên bùng nở, lửa thoát ra từ trong cơ thể hắn, trong giây lát hắn liền biến thành một người lửa.

Động tác của A Quỷ cũng vô cùng lưu loát, cùng lúc với Tả MẠc, bàn tay của A Quỷ đã bóp cổ kẻ còn lại, rắc một tiếng, đối phương không kịp phát ra bất cứ tiếng động nào thì đã xong đời.

Quỷ Vụ đồng trợn mắt há mồm, chờ đến lúc hắn có phản ứng thì chỉ thấy sống lưng lạnh toát.

Thủ đoạn thật tàn nhẫn!

Giết người không chớp mắt!

Tả Mạc ngồi xổm cướp đoạt chiến lợi phẩm, A Quỷ cầm thi thể lên ném tới trước mặt Tả Mạc.

Là người của Vi Đà tự.

Tả Mạc không biến sắc, chỉ trong giây lát tất cả những gì hai người có đều đã bị lột sạch. Trên người hai kẻ này đều là những thứ bình thường, duy chỉ có một kiện Vi Đà xử sứt mẻ là có chút cổ xưa, nhìn qua thì giống như đồ vật từ thời viễn cổ. Tả Mạc thử sử dụng thì bên trong đoạn tàn xử này mơ hồ phát ra những tiếng sấm cực kì nặng.

Cũng có chút gia sản, Tả Mạc nghĩ thế.

Sự phân liệt của cửu đại thiền môn đã không thể ngăn được nữa, sau này cửu đại thiền môn sẽ phân thành hai phái, một phái cầm đầu là Lôi Âm tự, là phái thân với Mạc Vân Hải. Mà Vi Đà tự, Tâm Diệp thiền môn các phái thì lại bị Côn Luân và Thiên Hoàn khống chế.

Cho nên đối với Vi Đà tự, Tả Mạc không cần phải cố kỵ bất cứ điều gì.

Bỗng Tả Mạc cảm thấy nơi đây chính là một chiến trường tuyệt vời.

Nếu mọi người đều muốn tới đây, mà bọn họ lại tới đây trước thì đó chính là ưu thế tuyệt đối.

Chỉ cần tiếp tục làm như vừa rồi…

Tả Mạc cảm thấy hưng phấn, hắn hỏi Quỷ Vụ đồng: “Nơi này ngươi có thể thi triển được không?”

Quỷ Vụ đồng vừa rồi còn khiếp sợ giờ đã bình thường trở lại, gật đầu lia lịa: “Có thể có thể có thể!”

Tả Mạc khoa tay múa chân: “Ngươi dùng vụ khí bao phù toàn bộ nơi này. Chúng ta biến nơi nơi này thành một đại trận vụ khí.”

Quỷ Vụ đồng tập trung tinh thần, đây chính là lần đầu tiên ra mắt chủ nhân, phải làm cho thật lớn mới có thể khiến chủ nhân nhìn hắn với ánh mắt khác xưa. Không nói nhiều vụ nhãn lập tức dâng trào.

Chỉ thấ vụ nhãn khuê phun ra vụ khí nồng đậm, khôn glâu sau thì vụ khí đã bao phủ toàn bộ đại tận. Chỉ có phạm vi ba trượng trước bốn cửa cung là không có vụ khí. Vụ khí một khi tới gần cửa cung liền bị đuổi ra ngoài.

Tả Mạc không thèn quan tâm, đem Hắc Kim phù binh và tháp nhỏ trong giới chỉ ra. Tiểu hắc tiểu hỏa không có năng lực chiến đấu lập tức bị đút lại trong giới chỉ.

Mai phục đánh lén luôn khiến người ta cảm thấy hưng phấn nhất!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK