“Đừng quên!”
“Cho dù chết cũng không thể quên!”
…
Một thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc, như là từ nơi sâu thẳm những đám mây truyền tới. Một lần lại một lần, âm thanh phiêu hốt, vang lên chồng chất lên nhau, hồi lâu không dứt.
“Ai?”
“Không thể quên sao?”
“Không thể quên cái gì cơ chứ?”
Hắn bỗng bừng tỉnh. Vẫn như bình thường, toàn thân ướt nhẹp, quần áo dính chặt vào người rất khó chịu. Hắn ngồi thẳng dậy, sao trên trời cùng bóng đêm đề tỉnh cho hắn, còn lâu trời mới sáng. Một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Lại là giấc mộng này!
Theo quán tính thở ra một hơi dài, trời hãy còn sớm, ngủ tiếp thôi.
Hắn lại nằm xuống.
“Mạc ca, nhớ giúp ta tưới nước nhá. Đầu tháng ta mới ký hiệp nghị, thu vào năm nay dựa cả vào ca đó.”
Còn chưa đi đến lối vào núi, từ xa Tả Mạc đã nghe có người kêu. Một lão già ước chừng năm mươi, da đen lại gầy, đang ngồi trong ruộng, nếu không chú ý thì thật không nhìn ra ở đó có người.
Lão già có biệt hiệu là Lão già đen, tên thật chẳng ai rõ, là một đệ tử ngoại môn lớn tuổi nhất của Vô Không kiếm phái.
Tả Mạc lau mồ hôi trên trán:
“Không quên được. Nhưng đừng vội, ngày mai sẽ tới lượt ông.”
Thân mình hắn cao lêu nghêu như cây tre, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm của đệ tử ngoại môn rộng thùng thình và không đẹp. Cách nói chuyện của hắn trơn tru lưu loát khác hẳn khuôn mặt lúc nào cũng âm trầm, cứng đơ như gỗ.
Khuôn mặt khô khốc như cương thi là chiêu bài của hắn. Lúc đầu mọi người đều e dè tránh xa, nhưng dần dà mọi người phát hiện, hắn trừ khuôn mặt khó gần, tính tình cũng rất tốt, gặp nhiều thấy bình thường. Hai năm qua, trong đám đệ tử ngoại môn thì cuộc sống của hắn là tốt nhất.
Lão già đen mặt mày rạng rỡ, miệng nói không ngừng:
“Tốt tốt tốt! Cách làm của Mạc ca thật tuyệt, Lão già đen chưa gặp qua người nào làm như vậy.”
Tả Mạc có một bộ Tiểu Vân Vũ quyết. Tầng thứ ba công pháp Tiểu Vân Vũ quyết là độc nhất vô nhị trong số đệ tử ngoại môn. Cũng dựa vào nó mà cơ hồ hắn một tay nắm giữ toàn bộ việc tưới nước cho linh điền của môn phái.
Tiểu Vân Vũ quyết cũng không phải pháp quyết cao thâm gì, người người đều biết, chủ yếu là dùng để tưới nước cho linh điền. Tầng thứ nhất chỉ cần dăm ngày công phu là có thể học được. Tầng thứ hai, một hai năm có thể đạt tới một cách dễ dàng. Nhưng từ tầng thứ ba trở đi, cần phải có thể ngộ mới có thể học hiểu được. Trong số tất cả đệ tử ngoại môn của Vô Không kiếm môn, chỉ có Tả Mạc là lĩnh ngộ thành công.
Tiểu Vân Vũ quyết sau khi đạt tới tầng thứ ba, công hiệu tăng nhiều, có thể đề cao sản lượng linh cốc. Cũng bởi thế, từ lúc hắn đột phá tầng ba, địa vị trong môn phái biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngoại hiệu từ cương thi chuyển thành Mạc ca.
Tả Mạc vẫy vẫy tay tạm biệt lão già đen.
Hắn nhe răng, chuyển hành lý trên vai, bả vai đau ê ẩm. Ba trăm cân linh cốc trên vai cơ hồ khiến bả vai gầy yếu của hắn sắp gẫy sụp.
Một cương thi gầy yếu, vác theo một túi vải có khi to gấp ba lần hắn, gian nan cất bước trên sơn đạo.
Vác theo ba trăm cân linh cốc, từng bước từng bước đi tới sơn môn. Vừa đi qua sơn môn, hắn vứt túi vải trên vai xuống đất, ngồi phịch xuống, hít thở ồ ồ.
Nghỉ ngơi hồi lâu, thể lực hơi khôi phục, hắn đứng lên, cẩn thận từ trong lòng lấy ra một con hạc giấy mầu vàng.
Hạc giấy to như lòng bàn tay, gấy bằng giấy vàng, mặt trên có vẽ chu sa phù.
Đưa vào linh lực, hạc giấy theo gió biến lớn, hình thể còn lớn hơn con hạc thật. Khung thân bằng tre, trên thân hạc vẽ đầy phù ấn uốn khúc như nòng nọc. Chế tác cũng không tốt, nhiều nơi dùng hồ dán lại. Phẩm chất giấy vàng cũng rất thấp, tùy tiện nhìn cũng có thể thấy xơ cỏ trên giấy.
Hắn chuyển túi vải từ dưới đất lên lưng hạc giấy.
Trong sơn môn, đệ tử ngoại môn cấm chỉ phi hành. Quy củ này bị Tả Mạc thầm nguyền rủa vô số lần suốt hai năm nay.
Vụng về leo lên lưng hạc giấy. Hạc giấy tức thì vang lên tiếng cọt kẹt, thanh âm khung trúc bị nén ép. Động tác của hắn lập tức cứng đờ, một lát sau, thấy hạc giấy không có bị ép dẹp lép, hắn mới thở dài.
“Tiểu Hoàng ơi tiểu Hoàng, ngươi cũng không nên đứt gánh lúc này.”
Tả Mạc vỗ đầu hạc giấy, hạc giấy lung lay chậm rãi rời mặt đất.
Tiếng trúc cùng giấy cọt kẹt lại vang lên, hạc giấy như say rượu, theo một đường cong cũng quái dị, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, men theo sơn đạo tạch tạch tiến về phái trước.
Tả Mạc ngồi ổn định, hắn có kinh nghiệm phong phú. Con hạc giấy phong hành này chỉ là cấp một, phụ trọng nhiều nhất bốn trăm cân, với trọng lượng hiện tại sợ đã vượt quá. Nhưng mà con hạc giấy này vẫn khiến các đệ tử ngoại môn đỏ mắt.
Trong số đệ tử ngoại môn, hắn là người đầu tiên có tọa kỵ. Đương nhiên, hạc giấy phong hành có thể coi là tọa kỵ hay không còn do sự suy xét của Tả Mạc.
Trong tiếng cọt kẹt cọt kẹt, lắc la lắc lư năm canh giờ, cái mặt cương thi của Tả Mạc hơi trắng bệch, Đông Phù mới xuất hiện xa xa trước mặt.
Đông Phù như ẩn như hiện giữa đám mây mù.
Năm đó, Đông Phù chân nhân một chém chặt đứt chóp núi, lấy nửa chân núi kiến lập Đông Phù. Năm trăm năm qua đi, Đông Phù phát triển thành một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới.
Tu giả ba ngàn giới, Thiên Nguyệt giới cũng không nhập bảng, nó chẳng qua là một tiểu giới, lịch sử cũng chỉ hơn một ngàn năm trăm năm. Một ngàn năm trăm năm trước, Thiên Nguyệt tiên nhân phát hiện và chấp chưởng giới này, nàng lấy danh hiệu của mình đặt tên cho tiểu giới, vì thế gọi là Thiên Nguyệt giới. Thiên Nguyệt tiên nhân xuất thân Côn Luân, Thiên Nguyệt giới tất nhiên cũng trở thành một giới phụ thuộc Côn Luân cảnh.
Lần lượt có các chân nhân tới Thiên Nguyệt giới khai tông lập phái, dần dần hình thành tình thế ngày nay.
Hạc giấy cọt kẹt cọt kẹt gian nan bay tới chân núi Đông Phù, dọc đường thỉnh thoảng nghe thấy tiếng người khác cười. Một cương thi đơn bạc, ngồi trên một con hạc cũng đơn bạc, hạc giấy lại như say rượu, hoạt cảnh khiến người khác phì cười.
Tả Mạc ngồi ngay ngắn như cũ, vẻ mặt bình thường như không, tựa hồ như tuyệt thế cương thi, kỳ thực hắn thèm rỏ dãi những tọa kỵ lướt trên đầu hắn – đó mới thật sự là tọa kỵ!
Thân màu tro, mỏ màu hồng là nhạn mỏ đỏ, lưng nhạn rộng lại êm ái, ngồi ngay mặt trên cơ hồ không thấy xóc nảy, có thể coi là hưởng thụ cấp chí tôn; một con Thụy tường vân đạp mây mà đi, quá tiêu sái; Phích lịch dực toàn thân màu ngân bạch, lôi quang quanh thân, qua lại như điện, có thể trải nghiệm khoái cảm tốc độ cao...
Những tọa kỵ qua lại trên đầu hắn, nhưng hắn chỉ có thể bối rối chối từ.
Khiến người khác kinh ngạc nhất là một chiếc thuyền Thiên Vũ Phúc bay chậm rãi lướt qua đầu hắn. Toàn thuyền như một ngon núi, lúc bay qua đỉnh đầu hắn, Tả Mạc như lâm vào bóng tối, ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy đáy thuyền đen ngòm đầy cấm chế.
Xa xỉ quả nhiên là tội lỗi lớn nhất của tu giả.
Tả Mạc mắng thầm, chẳng qua khi hắn nhìn thấy các tu giả khác nhếch mép tản đi, lúc này mới vui lên.
Lại bay một canh giờ, một người một hạc cuối cùng cũng tới chân núi Đông Phù. Lấy năng lực phi hành còi cọc của tiểu Hoàng, muốn trực tiếp bay tới Đông Phù quả là mơ tưởng.
Hắn dỡ hành lí từ hạc giấy xuống, thu hồi hạc giấy. Mặt ngoài hạc giấy có vết rạn, Tả Mạc thầm than, chẳng lẽ mình lại phải mua con khác? Ý nghĩ này khiến hắn như bị dao cắt.
Ngẩng đầu nhìn Đông Phù cao nhập mây, sơn đạo uốn lượn với không biết bao nhiêu bậc đá, lại nhìn đống hành lý dưới chân, chân Tả Mạc lập tức run khẽ.
“Huynh đệ, cần giúp sao?”
Trước mặt Tả Mạc khẽ tối lại.
Một tên nam nhân ở trần, tinh tráng như sắt thép đi tới.
“Bao nhiêu?”
Tả Mạc cảnh giác hỏi, mắt đảo bốn phía. Hắn đánh giá nam nhân cường tráng đang đứng lên bên vệ đường.
Chú ý tới đồng hành tựa hồ muốn chạy tới, nam nhân cuống lên, vội nói:
“Ba cấp một.”
Ba cấp một tức là ba viên tinh thạch cấp một.
Tả Mạc kinh hô: “Giết người à!” Lập tức quả quyết: “Chỉ hai viên, ngươi nguyện ý thì làm, không nguyện ý thì thôi.” Lúc này nếu tỏ vẻ kinh hãi, sắc mặt có vẻ dễ nhìn, nhưng cái mặt cương thi của Tả Mạc lại không có gì thay đổi, cực kì quỷ dị.
“Quá rẻ a!” Nam nhân quệt môi, nhưng lúc hắn nhìn qua những đồng bạn ngo ngoe muốn động, cắn răng, dứt khoát gật đầu: “Thành giao!”
Nói xong cánh tay to lớn của hắn vươn đến túi vải trên đất, Tả Mạc lại quát: “Chậm đã!”
“Gì?”
“Trước kí hiệp nghị.” Tả Mạc lấy ra một cái ngọc giản.
“Thì hai viên, ký cọt hiệp nghị làm gì?” Nam nhân không cho là đúng lầu bầu.
“Bảo hiểm thôi, nếu không ngươi chạy, ta đuổi không kịp.” Tả Mạc vẫn không chút biểu tình.
Đành chịu, nam nhân cường tráng chỉ có thể ký hiệp nghị với Tả Mạc, những người khác cũng tản đi.
Làm xong, nam nhân cường tráng nâng hành lý dưới đất lên, hơn ba trăm cân hành lý trên tay hắn lại nhẹ nhàng như bông.
Giữa lưng chừng núi, Tả Mạc gian nan leo lên bậc đá, toàn thân ướp nhẹp. Nam nhân cường tráng xem thường: “Thể lực của ngươi thật kém cỏi.” Lập tức thúc dục: “Ngươi có thể nhanh lên chút không? Ta hôm nay còn phải tiếp hai đơn hàng nữa! Nếu cứ tốc độ này, tới khi trời tối ta mới có thể trở về.”
Tả Mạc cảm tưởng mình như chuột bị vớt từ trong nước ra, cơ hồ sắp ngạt thở. Hắn đặt mông ngồi trên bậc đá, thở gấp, tựa như lâu ngày không được hít thở: “Ta.. Ta không đi nổi….”
Nam nhân cường tráng lập tức vội vàng: “Vậy sao được, ngươi đang phá công việc của ta sao?”
Tả Mạc trợn mắt, mặt không chút biểu tình: “Ngươi cũng thấy, ta thực mệt chết được.”
Nam nhân cường tráng ảo não: “Tiếp ngươi, ta hôm nay lỗ lớn.” Nói xong, hắn một tay quơ Tả Mạc, một tay ôm hành lý, bước dài, nhanh chóng đi lên.
“Những người tu thể như các ngươi thật đáng hâm mộ.” Tả Mạc chiếm lợi cũng vẫn không quên nói kháy.
“Có quái gì mà hâm mộ? Phí sức tốn cơm thôi. Ta hiện tại mới luyện khí tầng năm, thể lực cũng không tốt. Chờ tới khi trúc cơ xong, có thể mạnh hơn nhiều. Đầu năm nay, sinh hoạt không dễ dàng a!” Nam nhân cường tráng không khỏi cảm khái nói.
“Đúng vậy! Sống không dễ!” Tả Mạc thầm thích chí, hắn đột nhiên nghĩ tới chiếc thuyền bay Thiên Vũ Phúc gặp trên đường, liền hỏi: “Ai, chiếc thuyền bay có lai lịch gì? Trước chưa từng thấy.”
“Đó là hành cung của Xích Dã chân nhân, ngươi cũng phải cẩn thận, không nên trêu chọc lão.” Nam nhân cường tráng tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi mà thấy nữ nhân mặc bạch y mang khăn bịt mặt, nhất định phải kính nhi viễn chi. Các nàng đều là mỹ cơ của Xích Dã chân nhân, tính tình rất kiêu hoành. Không ít người bi thảm khi xúi quẩy gặp các nàng.”
Nam nhân cường tráng thực mạnh kinh người, một tay nhấc ba trăm cân hành lý, một tay xách Tả Mạc, nói chuyện không thấy chút phí sức.
“Nói cũng phải, tiểu nhân vật như chúng ta, đi trêu chọc bọn họ là đi tìm chết.” Tả Mạc phụ vào.
Tráng nam đi rất nhanh, tốc độ so với tiểu Hoàng nhanh hơn nhiều, sơn đạo chỉ cần nửa giờ là đi tới cuối. Tả Mạc sảng khoái giao hai viên tinh thạch cấp một, chuyển thân vội vã chạy xuống núi.
“Sống không thoải mái a.” Tả Mạc nhìn bóng lưng tráng nam, mặt không biểu tình cảm khái.
Đối với Đông Phù, Tả Mạc rất thuộc, nâng lên hành lý, chuyển ngoặt chốc lát, liền tới địa phương muốn tới.
Đây là một cửa hiệu chuyên thu mua linh cốc, một cửa hàng nhỏ, ngoài cửa treo cờ nhỏ, trên viết hai chữ: “Linh cốc." Phù trận trên cờ bảo chứng hai chữ này dù lúc đêm tối cũng có thể nhìn thấy từ rất xa.
Hơn ba trăm cân linh cốc loại hai đối với cửa hiệu này chỉ là mua bán nhỏ. Ngay cả chưởng quầy cũng lười tiếp, chỉ phái kẻ hầu ra tiếp.
“Ba mươi viên tinh thạch cấp hai.”
Kẻ hầu không có ý trả giá, tả Mạc cũng biết mình không có cơ trả giá, dứt khoát gật đầu.
Giá này hơi thấp, nhưng đi cửa hàng khác cũng thế, trừ phi hắn có thể trực tiếp đem bán vạn cân linh cốc trở lên hắn mới có thể trả giá. Khấu trừ một phần nộp cho môn phái, 300 cân linh cốc là thành quả hắn khổ cực suốt một năm.
Ba mươi viên tinh thạch cấp hai, đối với hắn là một khoản tiền lớn.
Gói lại ba mươi viên tinh thạch cấp hai, đi lại trên phố, Tả Mạc tựa hồ cảm giác ánh mắt của mọi người đi đường xung quanh thật giống tặc.
Đường phố Đông Phù rộng rãi, bầu trời có rất nhiều gian phòng nhiều màu sắc trôi nổi bồng bềnh. Chẳng qua đó là khu buôn bán cao cấp, không có tọa kỵ cao cấp, không thể ngự kiếm phi hành, tu giả muốn vào cũng không vào được. Cửa hiệu cao cấp thậm chí giống một đảo nhỏ trôi nổi trên không, mùi hoa cỏ thơm, tiên nhạc du dương.
Những thứ đó, ngay cả khi mơ Tả Mạc cũng không dám mơ tới, hắn xưa nay chỉ nhìn vào thịt trong bát của mình thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK