Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bộ lạc Lam nhân.

Từ khi Lam trở lại bộ lạc, lam nhân kinh ngạc phát hiện ra tốc độ tu luyện của bọn họ đột nhiên tăng gấp mấy lần.

Trong biển mây này cơ hồ đã không còn yêu thú nào có thể uy hiếp được bọn họ.

Hơn nữa sau khi mở ra truyền tống trận nối liền với các vân đảo, việc đi lại trở nên vô cùng dễ dàng, lam nhân cũng dần đi ra khỏi Vân Hải, bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lam nhân trẻ tuổi bắt đâuè tiến vào các học phủ, học tập các loại tri thức mà họ có hứng thú, tiến vào chiến tướng phủ là nhiều nhất, kiệt xuất nhất trong số đó là Băng Nguyệt.

Băng Nguyệt đã từng rơi lam nhân lệ ngoài dự đoán của mọi người lại chọn chiến tướng phủ. Trên người Băng Nguyệt có sự lạnh lùng của lam nhân khiến thành tích của nàng ở trong chiến tướng phủ vô cùng nổi bật, nhanh chóng trở thành một trong những chiến tướng trẻ ưu tú của Mạc Vân Hải.

Công Tôn Sai chủ quản chiến tướng phủ vô cùng tán dương nàng.

Vô số tin tức tràn về bộ lạc bị phong bế này, bộ lạc lam nhân đang không ngừng thay đổi. Bộ lạc lam nhân có rất nhiều sản vật, ở bên ngoài đều rất được hoan nghênh. Vân vụ cao giai là tài liệu cực tốt để luyện chế cân đẩu vân, băng tinh cao giai có phạm vi ứng dụng rất rộng lớn.

Sâu trong Vân Hải chỉ có lam nhân mới có khả năng đặt chân tới.

Bộ lạc lam nhân nhanh chóng trở nên giàu có. Lam ra lệnh cho tộc trưởng Băng Diệu chạy tới vân đảo một chuyến tìm Tả Mạc, hi vọng Tả Mạc có thể giúp bọn họ luyện chế thần trang thích hợp với lam nhân, bọn họ nguyện ý trả toàn bộ chi phí.

Những thần trang này được gọi là Mạc Lam thần trang.

Thực lực của bộ lạc lam nhân càng trở nên cường đại hơn, sau khi mức sống được nâng cao, mấy năm nay việc sinh đẻ của lam nhân cũng tăng mạnh. Bộ lạc vui sướng tràn ngập hi vọng, tộc trưởng Băng Diệu mỗi ngày đều cười tới toét cả miệng.

Sức mạnh của Lam đã được khôi phục rất nhiều, sinh hoạt của bộ lạc càng ngày càng tốt làm cho tín ngưỡng của bộ lạc với hắn càng trở nên kiên định. Những tín ngưỡng kiên định này không ngừng tu bổ thân thể hắn.

Thân thể của Lam rực rỡ hẳn lên, thân thể hắn không ngừng được tu bổ, băng tinh cốt hoàn chỉnh hiện lên màu lam nhạt, nếu như dí sát mắt nhìn kỹ sẽ phát hiện ra bên trong băng tinh màu lam có một tầng hoa văn cực nhỏ, số lượng tầng hoa văn nhỏ này đạt tới mức kinh người, ngàn tầng!

Lam tốn bảy năm thâm nhập chỗ sâu nhất của Vân Hải, hấp thu vô số băng lam băng tinh mới có thể hoàn thành việc tu bổ thân thể.

Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!

Lam có chút cảm khái, đối với hắn thì thời gian chỉ là một khái niệm. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất gáp gáp, không phải vì bản thân mà vì bộ lạc. Bộ lạc lam nhân không quá cường đại, dù cho khoảng thời gian này bộ tộc phát triển rất nhanh, nhân số tăng lên với số lượng lớn nhưng vẫn chỉ là một bộ lạc nhỏ.

Hắn thân là đồ đằng của bộ lạc nên sự quan tâm đối với ngoại giới vượt xa những người khác.

Mấy vạn năm năm tháng tháng đã khiến trí tuệ của hắn có khả năng nhìn thấu được sương mù dày đặc. Lực lượng của bộ lạc lam nhân quá nhỏ bé, ở trong Mạc Vân Hải đã thế, nếu phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ thì càng nhỏ bé giống như hạt bụi.

Lam biết rõ không có thế lực nào giống như Tả Mạc, đãi ngộ với bọn họ tốt như thế. Nhưng nếu muốn bộ lạc có không gian sinh tồn rộng hơn thì phải phát triển thật nhanh, cống hiến càng nhiều sức mạnh cho Mạc Vân Hải, trở thành một trong những bộ phận cần thiết nhất của Mạc Vân Hải.

Băng Nguyên tiến vào chiến tướng phủ là mệnh lệnh của Lam.

Đáng tiếc nhân số của bộ lạc lam nhân quá ít, bằng không sẽ xây dựng một lam nhân chiến bộ, vì Mạc Vân Hải mà chinh chiến tứ phương. Thời đại này không có gì so sánh được với quân công.

Lam đã bắt tay vào chuẩn bị tất cả những thứ này. Khi những lam nhân trẻ tuổi tiến vào chiến tướng phủ, khi nhân khẩu của bộ lạc lam nhân càng ngày càng nhiều hơn, sẽ có ngày lam nhân thành lập được lam nhân chiến bộ.

Nhưng trước đó nghĩa vụ quân công mà bộ lạc cần có chỉ có thể do lão gia hỏa như mình đứng ra làm thôi.

Thân là cường giả đồ đằng, đây là trách nhiệm của hắn.

Hơn nữa, dường như tình hình gần đây của Tả Mạc không quá tốt…

Lam nghĩ tới việc Công Tôn Sai thỉnh cầu, trong lòng có chút trầm ngâm rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.

Tâm niệm chợt động, một đạo thần niệm bao phủ toàn bộ bộ lạc.

Tâm niệm như sóng nước khuếch tán mở rộng ra, toàn bộ lam nhân không tự chủ ngừng việc trên tay lại, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ khiếp sợ, ngay sau đó không chút do dự chạy vội về phía thần miếu!

Vô số thân ảnh cắt ngang bầu trời.

Sắc mặt mọi người đều rất ngưng trọng, không nói một lời.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ bộ lạc đều tập trung ở bên ngoài thần miếu, tộc trưởng Băng Diệu đứng ở nơi cao nhất, vẻ mặt hắn cũng có chút kích động.

“Mở cấm địa ra!”

Một giọng nói lãnh đạm mà uy nghiêm vang lên từ bên trong thần miếu, chui vào lỗ tai từng lam nhân một.

Lam nhân đứng đây không khỏi run lên, khuôn mặt tràn ngập sự khiếp sợ và kích động.

Cấm địa!

Cấm địa mà lam nhân thủ hộ cả vạn năm!

Rốt cuộc cũng mở ra rồi sao?

Một đạo lam quang chói mắt bỗng từ bên trong thần miếu bay ra ngoài, giống như một dải lụa màu lam bay nhanh về phía cấm địa.

Một lát sau, mặt đất không ngừng rung lên, băng lam trong không trung phát ra những tiếng leng keng.

Lam nhân phục xuống đất quỳ bái, vẻ mặt đầy thành kính.

Lam phiêu phù ở phía trên thần miếu, mắc dù chỉ là một bộ xương nhưng uy nghiêm và khí thế bao phủ toàn trường.

Vô số lam mang nhỏ như sợi tóc xuất hiện ở cấm địa bay về phía Lam đang đứng ở trên thần miếu.

Lam nhìn mà như không nhìn, từ trên bầu trời chậm rãi bay xuống.

Trong nháy mắt khi Lam bước chân trên mặt đất, lamg mang cuồn cuộn không ngừng quấn lấy thân thể hắn, bắt đầu từ đầu ngón chân, có thứ gì đó đang xếp thành hàng. Lam như không có cảm giác, tiếp tục bước về phía trước, mỗi một bước đi lam mang cuồn cuộn không ngừng ngưng tụ thành thực thể.

Ngưng tụ thành chiến ngoa (giầy chiến), hộ thối (bảo vệ đùi), quan tiết (các đốt)…

Lam mang bắt đầu từ ngón chân dọc theo thân thể hắn, không ngừng chồng chất sinh trưởng.

Khi Lam đi tới trước mặt mọi người thì một bộ chiến giáo với vô số hoa văn tinh mỹ đã ngưng kết thành hình, chiến giáp bao phủ toàn thân, che chắn kín đáo cho Lam. Chiến giáp màu băng lam tựa như vô số bông tuyết tầng tầng lớp lớp chồng chất mà thành, tinh mỹ khiến người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là bộ chiến giáp này có hình thể thon dài uyển chuyển, hình như là một chiến giáp dành cho nữ!

Lam vậy mà lại là một nữ cường giả đồ đằng!

Lam mang không ngừng lại, tiếp tục ngưng kết ở đỉnh đầu của Lam, một chiếc ô băng lam trong sáng xuất hiện ở trong tay Lam. Cán ô như được tạc từ băng, khung ô xanh như nước biển, mười tám dải băng lam tua hoàn mỹ buông thõng ở viền ô, khi nó đung đưa phát ra những âm thanh leng keng rất dễ nghe.

Thân mặc chiến giáp, cầm trong tay ô băng, Lam thướt tha như bước ra từ trong tranh.

“Ngủ say vạn năm, ngươi rốt cuộc cũng có thể kề vai chiến đấu với ta lần nữa.”

Phía sau giáp vang lên một giọng nói yếu ớt.

Toàn bộ lam nhân đều kích động khó mà nói nên lời, lam nhân hơi lớn tuổi không khỏi trào nước mắt. Bóng dáng trước mặt này ai cũng nhận ra! Đây là người được cung phụng trong thần miếu, là thần thoại lưu truyền qua từng đời của bộ lạc lam nhân, thần thủ vệ trong truyền thuyết của bộ lạc lam nhân, là cường giả đồ đằng mạnh nhất từ trước tới nay của bộ lạc lam nhân!

Không ai biết rõ tên của nàng nhưng mỗi lam nhân đều có thể nhận ra nàng.

Băng Diệu nước mắt nhạt nhòa, thần lam nhân à, ngài chưa từng vứt bỏ tộc nhân của ngài mà!

Giống như nghe thấy tiếng gào thét trong lòng của Băng Diệu.

Một giọng nói lành lạnh như băng tinh, giống như vượt qua viễn cổ vang lên bên tai mọi người.

“Ta, đồ đằng Lam, được lịch đại lam nhân cung phụng, phàm hình thần chưa diệt tất sẽ không làm nhục thanh danh đồ đằng, bảo vệ lam nhân!”

-------------------------------

Mạc Vân Hải.

Công Tôn Sai từ truyền tống trạm chạy xuống, bước tới một vân đảo không chút thu hút. Vân đảo chỉ rộng khoảng hai trăm mẫu, là một đảo quá nhỏ ở Vân Hải giới. Trên đảo nhỏ này không có bất cứ phù trận cấm chế nào, trên đảo cây mọc xanh um.

Nơi này không cần có cấm chế, bởi vì sống ở đây là một vị cao thủ thần lực đỉnh giải.

“Sao ngươi lại tới đây?” Lão đầu nhìn Công Tôn Sai có chút kinh ngạc, ngay sau đó hỏi: “Gặp phải phiền phức hả?”

Từ khi tìm được A Quỷ, hắn liền dứt khoát đi theo Mạc Vân Hải. Hắn thích yên lặng nên đã chọn cho mình một vân đảo không người. Ngoại trừ thỉnh thoảng đi thăm A Quỷ thì thời gian còn lại hắn đều ở trên đảo.

“Vâng!” Công Tôn Sai không lằng nhằng, rất dứt khoát nói: “Lần này tới mong lão tiên sinh có thể ra tay.”

“Đánh ai?” Lão đầu trợn tròn mắt.

“Thiên Hoàn!” Công Tôn Sai đáp.

“Ồ, nghe nói bọn chúng khiến các ngươi rất chật vật hả. Ta nói rồi mà, chỉ chịu đòn mà không hoàn thủ thì không giống phong cách của tiểu tử kia đâu!” Lão đầu chép chép miệng nói.

Công Tôn Sai mỉm cười, không nói nhiều, hắn có thể nhận ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của lão đùa. A Quỷ quyết một lòng đi theo Tả Mạc làm lão đầu dù cho không thích Tả Mạc cũng không biết phải làm sao.

Lão đầu hừ lạnh một cái, lộ ra hàm răng vàng, lẩm bẩm: “Phải để mấy tên tiểu tử kia biết thế nào mới là cao thủ thần lực mới được!”

-------------------------------

Hiệu suất hoạt động của Mạc Vân Hải tăng mạnh.

Đây là lần đầu tiên Mạc Vân Hải liên kết với thế lực khác cùng hành động, mà quân bạn chính là do Song Vũ suất lĩnh tinh nhuệ của Cốc Lương Đao.

Kì thực Công Tôn Sai luôn muốn phản kích lại Thiên Hoàn nhưng loại ám chiến này nếu xuất động chiến bộ cũng không thể giải quyết được vấn đề. Mà tập kích quấy rối thì không thể thực hiện được vì Tả Mạc đã mang theo toàn bộ cao thủ đi Tây Huyền.

Cho nên khi Cốc Lương Đao liên lạc, tinh thần của Công Tôn Sai lập tức rung lên.

Nếu như Cốc Lương Đao và Mạc Vân Hải liên kết thì vấn đề cao thủ lập tức có thể ứng phó được. Song Vũ chính là cao thủ đỉnh giai, nếu thêm cả lão đầu thì không nên khinh thường lực lượng này.

Nhưng Công Tôn Sai cũng không tùy tiện phát động, hắn biết rõ, đánh lén như này chỉ có cơ hội một lần. Nếu không thể một đòn làm đối phương bị thương nặng mà rút dây động rừng thì về sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.

Hắn bắt đầu vạch ra một kế hoạch hành động chi tiết, vì để đạt được chiến quả lớn nhất, hắn không tiếc vận dụng toàn bộ lực lượng tình báo của Mạc Vân Hải.

Vì có thể gia tăng chiến lực, Công Tôn Sai thậm chí còn thỉnh cầu bộ lạc lam nhân trợ giúp.

Tin tức tốt là nhóm Nam Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ đã trở về, Thanh Hoa Tuyết và Tạ Sơn cũng đã xuất quan.

Công Tôn Sai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, với chiến lực như vậy đã đủ để gánh vác kế hoạch chiến đấu lần này.

Khi Lam xuất hiện thì Công Tôn Sai ngây ra như phỗng, nhưng rất nhanh, hắn mừng tới phát điên, lòng tin tăng lên gấp bội! Hắn vạn lần không ngờ tới Lam lại đích thân ra tay!

Cả người Lam vô cùng chói mắt, trong nháy mắt Công Tôn Sai liền hiểu rõ thực lực của nàng.

Cao thủ thần lực đỉnh giai!

Song Vũ đã sớm lặng lẽ chạy tới Mạc Vân hải, thấy vậy cũng trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng hoảng sợ, Mạc Vân Hải lại còn ẩn dấu cao thủ thần lực đỉnh giai như vậy!

Mà ba động do băng lam chiến giáp trên người Lam phát ra làm cho Song Vũ lập tức biết được đây là một trang bị thần binh!

Mạc Vân Hải lại còn ẩn dấu một trang bị thần binh dành cho cao thủ thần lực đỉnh giai!

Lần đầu tiên, Song Vũ cảm thấy Mạc Vân Hải thâm sâu khó dò. Trong lòng Song Vũ bỗng tràn ngập lòng tin lần hành động này nhất định sẽ thành công! Ngay cả bọn họ cũng không biết, Mạc Vân Hải lại còn ẩn dấu vương bài như thế!

Thiên Hoàn không may rồi!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK