Tả Mạc thấy vẻ sợ hãi đang manh động ở sâu trong con ngươi tên lính thuộc quân đoàn Hậu Thổ này, lòng hắn không chút dao động, hắn hoàn toàn không biết hành động của mình tạo thành chấn động mãnh liệt đối với tên lính này ra sao.
Không hề do dự xuất thủ, dứt khoát lưu loát tới mức người ta kinh hãi, ánh mắt hờ hững không chút rung động, tất cả những điều này cho thấy người nhìn qua tuổi không lớn trước mắt là một kẻ có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện!
Lúc này chiến yêu mới đột nhiên ý thức được, người trẻ tuổi này chênh lệch quá lớn so với sự tưởng tượng của hắn.
Bất quá lúc này hắn cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ những điều đó, nắm tay mang theo khí tức tử vong đã tới trước mặt hắn. Cho dù biết sẽ không thực sự chết đi trong Thâp Chỉ Ngục, lòng hắn vẫn run sợ, không cách nào ngăn chặn được!
Hai mắt trợn tròn, là một chiến yêu, bản năng huấn luyện thời gian dài giúp cho hắn vẫn phản ứng lại dù lòng đầy sợ hãi!
Thân hình nhanh chóng lui lại, hai tay giao trước ngực, tiếng quát lớn đầy vẻ hỗn loạn phát tiết ra toàn bộ sự sợ hãi trong lòng hắn!
Thổ Thuẫn.
Một yêu thuật cấp thấp song lại nói nên ý thức chiến đấu xuất sắc của đội trưởng naỳ. Yêu thuật cấp thấp cũng là yêu thuật hắn có thể thi triển ra nhanh nhất, cũng có thể giúp hắn tranh thủ một chút sinh cơ trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Thổ Thuẫn được thi triển toàn lực, mặt ngoài trơn bóng như gương, màu sắc đậm nét, tạo cho người ta cảm giác cứng rắn như sắt thép.
Nắm tay Tả Mạc vô cùng nhẹ nhàng mở ra, như hoa tuơi nở rộ, nhẹ nhàng ấn lên trên lớp đất, thế nặng ngàn cân lại đột nhiên hóa thành nhẹ nhàng linh động, cảm giác đầy mâu thuẫn này khiến tên chiến yêu cơ hồ ói máu.
Thế nhưng, khi thấy hoa văn vàng kim lóe lên trên bàn tay Tả Mạc, hắn lập tức biến sắc.
Bốp!
Âm thanh như phá một lớp giấy mỏng, Thổ Thuẫn như tờ giấy, bàn tay đáng sợ kia không hề bị bất cứ trở ngại nào, xuyên qua Thổ Thuẫn, chạm vào người hắn.
Nhật Văn Chưởng
Lực lượng mãnh liệt không thể chống đỡ từ bàn tay truyền tới, hắn há miệng, muốn nhắc nhở đồng bọn của mình, song lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào!
Hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất không thấy đâu nữa.
Một loạt biến hóa này xảy ra nhanh như sấm sét, mãi tới khi vị chiến yêu kia hóa thành một luồng sáng, ba người còn lại mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng loạt biến sắc.
Nhưng trong tầm mắt của bọn họ căn bản không có bóng dáng của Tả Mạc.
Bỗng nhiên một người biến sắc, kinh hãi hô lên: “Cẩn thận!”
Xoẹt!
Một thanh đao với hình dáng quái dị xuyển thẳng qua ngực một gã chiến yêu từ phía sau.
Lại một luồng sáng trắng!
Luồng sáng trắng phản chiếu khuôn mặt kinh hãi tuyệt luân của chiến yêu, trong con ngươi của hắn, một thân hình vàng óng nhanh chóng phóng lớn.
Cảm giác đau nhức truyền lại, hắn hóa thành một luồng sáng trắng!
Gã chiến yêu cuối cùng thấy mình trốn không thoát, gào lớn một tiếng, ánh vàng mãnh liệt tuôn trào từ cơ thể hắn, một khí tức thảm liệt đột nhiên dâng lên.
Hoàng Thiên Hậu Thổ!
Yêu thuật cấp trung đặc thù nhất trong quân đoàn Hậu Thổ, vì nó là chiêu thức tiếp cận cấp cao nhất! Dùng phương thức đặc thù, trong nháy mắt ngưng tụ thần thức rồi kích nổ, cùng chết với kẻ địch!
Phương thức vận hành của chiêu này không khó song lại cực ít khi có người sử dụng. Bởi vì ngoại trừ cần phải biết rõ cách thi triển, người sử dụng còn cần quyết tâm đón nhận cái chết.
Khuôn mặt chiến yêu nở nụ cười sầu thảm, dưới ánh vàng nồng nặc bao phủ, đầy vẻ dữ tợn và thô bạo.
Hắn đánh về phía Tả Mạc!
Tốc độ cực nhanh, như biến mất tại chỗ.
Xoẹt xoẹt!
Tả Mạc không hề cử động, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
Giữa không trung, chiến yêu ngạc nhiên nhìn đầu gối đã đứt đoạn, mãi tới khi luồng sáng trắng bao phủ tầm mắt hắn, bao phủ Tiếu Ma Qua ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chính mình trong tầm mắt.
Sao… Sao lại như vậy?
Ngay lúc hắn hóa thành một luồng sáng trắng, một tiếng binh giòn rã vang lên, giữa không trung trống rộng đột nhiên xuất hiện một lưỡi đao băng, vỡ vụn thành vô số bông tuyết.
Ảo trận đao băng!
Một ảo trận đao băng đơn giản, ngay lúc hắn gọi ra Ngọc Đao đã yên lặng bố trí xung quanh tên chiến yêu, chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
Yêu hoạt động ở mục thứ ba tuy rằng không nhiều như ở Bàn Cờ Hoang Thú, song vẫn có rất nhiều yêu tận mắt chứng kiến trận chiến đấu này. Vẻ mặt những người đứng xem đều hiện vẻ kinh sợ. Tiếng hít hơi lạnh vang lên liên tiếp, cảnh tượng xảy ra trước mắt đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Kết quả chiến đấu vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ, quá trình chiến đấu cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.
Bốn gã chiến yêu được huấn luyện thành thạo vậy mà vừa đối mặt đã bị Tiếu Ma Qua giết chết, thậm chí ngay một chút uy hiếp cũng không có. Nhất là gã chiến yêu cuối cùng bỏ mình, tạo thành chấn động kịch liệt đối với bọn họ. Quang mang màu vàng đất nồng đậm, thanh thế đáng sợ, tất cả đủ để nói rõ đó là một chiêu gần như sánh được với yêu thuật cấp cao mạnh mẽ. Thế nhưng, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, một ảo trận đao băng cấp thấp đã khiến thân hình cường đại đó ầm ầm vỡ nát.
Kết quả nhìn qua thì thật hoang đường, thật không thể tin nổi.
Sau cơn chấn động, rất nhiều người đứng xem lại suy nghĩ. Có thể tiến vào ngục thứ ba tất nhiên không phải kẻ yếu, đều có thực lực không tầm thường và kinh nghiệm thực chiến. Kinh nghiệm nói cho bọn họ, quá trình chiến đấu diễn ra trước mắt, nếu dời từ Thập Chỉ Ngục ra ngoài cũng rất có thể xảy ra y hệt!
Một kẻ thật đáng sợ!
Con ngươi lạnh lẽo của Tả Mạc dần dần nóng lên, điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn từ từ rời khỏi trạng thái chiến đấu. Tiếng tán thưởng cùng hít hơi lạnh của những người đứng xem đều không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn. Với hắn mà nói, đây chẳng qua chỉ là một trận chiến, một trận chiến chẳng có chỗ nào đáng ngạc nhiên.
Bất quá khi hắn nhớ tới những lời tên chiến yêu kia nói lúc đầu, vầng trán không khỏi nhíu lại.
Đối phương không hề che dấu sự uy hiếp, hắn tất nhiên có thể coi như không thấy, nhưng bọn Nam Nguyệt sợ là sẽ bị liên lụy.
Khó rồi!
Tả Mạc thầm nói trong lòng.
oOo
Khi Tả Mạc tới Bàn Cờ Hoang Thú, hắn nhanh chóng tìm thấy Nam Nguyệt, cũng bởi Nam Nguyệt vẫn đang chờ hắn. Trước khi gặp Tả Mạc, Nam Nguyệt chẳng qua chỉ là một tiểu yêu bình thường tới mức không thể bình thường hơn, tuy rằng hiện giờ tu luyện yêu thuật cao cấp Thiên Nam Tiễn Thuật rồi, song tầm mắt và kiến thức của nàng cũng không có thay đổi gì về bản chất.
Đối mặt với với sự cường thế và nghiêm khắc của quân đoàn Hậu Thổ, nàng vô cùng lo lắng, lo lắng cho đại nhân. Thân là một yêu chân chính, nàng hiểu sâu hơn về ý nghĩa của tờ chiêu binh này, nhất là vào thời điểm mẫn cảm tiền tuyến chiến bại như lúc này.
Thấy Tả Mạc, nàng vô cùng vui mừng: “Đại nhân!”
Không biết vì sao, vừa thấy đại nhân, thấy khuôn mặt bình tĩnh, thấy đôi mát đầy vẻ tự tin, trái tim đang hoảng loạn tới mức không chịu nổi của nàng nhanh chóng yên ắng trở lại. Đại nhân nhất định sẽ có cách! Vô thức, ý nghĩ này lóe lên trong lòng nàng, nhanh chóng bao phủ lòng nàng.
“Ngươi nhận được lệnh chiêu binh của quân đoàn Hậu Thổ sao?” Tả Mạc không nhiều lời, vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi Nam Nguyệt.
“Đúng vậy thưa đại nhân!” Nam Nguyệt đáp, đồng thời nhanh tay thi triển một yêu thuật ghi chép, nội dung của lệnh chiêu binh được nàng ghi lại bên trong. Nếu đại nhân đã biết vậy nhất định đã có cách! Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Tả Mạc xem lướt qua một lần, trong lòng hiểu ra, suy nghĩ một lát, hắn hỏi Nam Nguyệt: “Nếu ta không muốn nhận lệnh chiêu binh, có cách nào không?”
“Đại nhân, không có cách nào đâu.” Một âm thanh vang lên phía sau hắn, là Thương Lâm tới vừa kịp lúc, thần sắc hắn cũng đầy vẻ lo lắng, bên cạnh hắn là Thương Trạch.
Thấy ánh mắt Tả Mạc chuyển sang mình, Thương Lâm cười khổ nói: “Đại nhân, quân đoàn Hậu Thổ tuyên bố lệnh chiêu binh, nếu vi phạm bọn họ có quyền giết ngay tại chỗ.”
“Lẽ nào không có cách gì?” Tả Mạc nhíu mày.
“Trừ phi quân đội cao tầng hay hội đồng trưởng lão tham gia, chỉ có hội đồng trưởng lão mới có quyền thay đổi lệnh chiêu binh này.” Ngữ khí Thương Lâm cay đắng: “Quân đoàn Hậu Thổ là quân đoàn thông thường, lệ thuộc vào quân đội nên giới cao cấp trong quân đội có tư cách tham gia. Hội đồng trưởng lão lại càng không cần nói, bọn họ có quyền tham gia bất cứ sự vụ gì.”
“Chẳng lẽ các ngươi không có cách nào?” Tả Mạc hỏi.
Ba người cùng lắc đầu, Tả Mạc thấy vậy cũng hiểu ra, Đằng Thị Thiên Nam cùng Thương tộc đều sa sút đã lâu, cách quyền lực trung tâm rất xa.
“Đại nhân, có lẽ ta có cách!” Minh Quyết Tử vội vàng đi tới, vừa hay nghe được những lời này.
Tả Mạc mới bảo hắn rời khỏi, hắn còn chưa kịp đi xa, vừa hay nghe thấy mấy người đi qua đang thảo luận chuyện xung đột giữa Tiếu Ma Qua và quân đoàn Hậu Thổ. Trong cơn kinh hãi, hắn vội vã chạy đi tìm Tả Mạc.
Tả Mạc vừa giới thiệu Minh Quyết Tử là tùy tùng mới của hắn, mọi người lập tức cảm thấy thân thiết hơn nhiều
“Đại nhân, việc này chắc chắn do Ngọc Tử Châu làm.” Minh Quyết Tử chỉ suy nghĩ một chút đã lập tức hiểu mánh lới trong đó.
“Ngọc Tử Châu? Ai thế?” Tả Mạc vẻ mặt mờ mịt.
Thấy đại nhân vẻ mặt mơ hồ, Minh Quyết Tử cũng dở khóc dở cười, đành giải thích nói: “Đại nhân còn nhớ mình chém liên tục hai mươi sáu yêu trên lôi đài không? Ngọc Tử Châu là người thứ hai.”
“A, ra là hắn.” Tả Mạc có chút ấn tượng, bất quá ấn tượng sâu sắc nhất của hắn là cao thủ Thanh Hoa Gia mang mặt nạ kia.
“Quân đoàn trưởng quân đoàn Hậu Thổ là chú của Ngọc Tử Châu.” Giao lưu với đông đảo cao thủ, Minh Quyết Tử mười phần quen thuộc đối với những tin tức này: “Ngọc Tử Châu khá dốc sức theo đuổi Cơ Lệ Ngữ, lần trước khiêu chiến đại nhân, chắc là muốn xuất thủ thay cho Cơ Lệ Ngữ. Không ngờ lại bị đại nhân đánh bại, mất hết danh tiếng. Nghe nói tính khí Ngọc Tử Châu hẹp hòi, không ngờ quả thật vậy.”
Minh Quyết Tử khá xem thường hành động này của Ngọc Tử Châu: “Đang thời điểm mẫn cảm như vậy, Ngọc Tử Châu còn dùng thủ đoạn mờ ám, thật khiến người ta cười chê.”
Nghe Minh Quyết Tử nói rõ tiền căn hậu quả, đám người Tả Mạc mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Ngươi có cách gì?” Tả Mạc hỏi.
“Không nhất định có thể thành công.” Minh Quyết Tử trầm giọng nói: “Nhưng cũng đáng giá thử một lần! Chúng ta phải làm to chuyện này lên!”
“Làm to?” Tả Mạc hỏi ngược lại.
“Đúng! Chỉ có làm to chuyện lên bọn họ mới không dám muốn làm gì thì làm nữa.” Minh Quyết Tử nói tiếp: “Bất quá, điều này chỉ có thể khiến bọn họ cảm thấy kiêng kỵ. Vì theo luật pháp mà nói, bọn họ có quyền lợi chiêu binh đại nhân!”
“Sau đó thì sao?” Tả Mạc nghe ra Minh Quyết Tử còn kế hoạch tiếp theo.
“Bọn họ nhất định sẽ kiên trì lệnh chiêu binh. Lệnh này khiến giới cao tầng càng thêm chán ghét họ, còn chúng ta chỉ cần tỏ ra yếu kém là có thể tranh thủ được sự đồng cảm của giới cao tầng.” Minh Quyết Tử lạnh lùng nói: “với tiềm lực mà đại nhân biểu hiện ra, phối hợp với thế do chúng ta tạo thành, có xác xuất rất lớn kéo giới cao tầng vào tham gia.”
Đám người Nam Nguyệt không khỏi hai mắt tỏa sáng, kế hoạch này thật xuất sắc.
Ngay cả Tả Mạc cũng không khỏi thầm gật đầu, kế hoạch của Minh Quyết Tử khá khả thi.
Bất quá... Có lẽ...
Trong đầu hắn, một kế hoạch càng thêm điên cuồng từ từ hình thành!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK