Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tin tức Thúc Long, Dã Lăng chuẩn bị đến trợ giúp rất nhanh từ Thập Chỉ Ngục thông qua Bồ yêu truyền tới, Tả Mạc không sốt ruột, hắn quyết định ở Toái Thạch trấn đợi Thúc Long, Dã Lăng. Với tình trạng của hắn và A Quỷ hiện giờ mà chạy loạn khắp nơi thì không khác gì muốn chết, ngược lại chờ ở Toái Thạch trấn còn an toàn hơn chút.

“A Quỷ, bọn Thúc Long rất nhanh sẽ đến, lúc đó chúng ta an toàn rồi.” Tả Mạc có chút hưng phấn nói với A Quỷ. Lúc trước hắn không nói cho đám Tiểu Nương biết một mặt là do không muốn làm họ lo lắng, mặt khác hắn cũng cảm thấy không có biện pháp gì hay để giải quyết. Không nghĩ tới Tiểu Nương lại trực tiếp phái người lặn lội đường xa đến đón bọn hắn.

Đây thực sự là lặn lội đường xa, giữa Toái Thạch giới và Vân Hải giới không biết phải đi qua bao nhiêu giới!

Thú thật là hắn đến bây giờ còn không biết tại sao hắn cùng A Quỷ lại đột nhiên đến nơi này. Rốt cuộc sau khi hắn hôn mê xảy ra tình cảnh gì, Vệ và Bồ yêu cũng không biết càng không cần nói đến A Quỷ.

Vân Hải giới… Toái Thạch giới…

Lẽ nào giữa hai giới này có liên hệ gì đó với nhau. Tả Mạc không hề tin tưởng chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, truyền tống trận có thể đưa đi xa đến như vậy tuyệt đối không phải là truyền tống trận bình thường.

Lúc đầu hắn cho rằng là do khe hỗn độn nhưng Bồ yêu cùng Vệ vô cùng nhất trí phủ nhận suy đoán này.

Bồ yêu và Vệ tuy không có nguyên tắc nhưng khi cả hai thống nhất ý kiến thì vô cùng đáng tin.

Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tả Mạc rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tả Mạc, các đầu mối tựa hạt châu bắt đầu xâu chuỗi lại trong đầu hắn.

Hắn nhớ rõ trên Kim diệp có ghi, bộ lạc Thái Dương lúc đầu xây dựng thần điện ở Vân Hải giới chính là vì một kiện đồ vật. Chuyện Lam bị giam giữ ở Phần Thần cảnh lúc đầu chỉ nghĩ là do tính hiếu chiến của bộ lạc Thái Dương, bây giờ xem ra điều này có lẽ không phải ngẫu nhiên.

Giặc ngốc Huyền Không tự cũng từng nói qua “đồ vật kia”, xem ra gia hỏa này nhất định biết rõ là cái gì. “Đồ vật kia” mà giặc ngốc nói chẳng lẽ cùng với “đồ vật” ghi trên Kim diệp chỉ là một?

Cấm địa Lam nhân!

Tám chín phần mười đồ vật kia nằm trong cấm địa Lam nhân.

Cứ như vậy, Lam vì sao xuất hiện ở Phần Thần cảnh, giặc ngốc vì cái gì xuất hiện đều có thể lý giải được.

Thế nhưng vì cái gì mình cùng A Quỷ lại xuất hiện ở Toái Thạch giới? Toái Thạch giới có liên hệ gì với cấm địa Lam nhân? Lẽ nào “đồ vật kia” ở Toái Thạch giới?

Tả Mạc lắc đầu, đem suy nghĩ hoang đường này vứt ra khỏi não. Trong khoảng thời gian ở lại nhà An Nhã Đại thúc này hắn cũng hiểu biết đại khái tình huống ở Toái Thạch giới. Toái Thạch giới là một cái tiểu giới rất bình thường ở Ma giới, không có bất cứ cái gì làm cho người khác chú ý, nơi này nhiều nhất đó là sa mạc Qua Bích phủ đầy đá vụn.

Theo An Nhã đại thúc nói thì độ bao phủ của than Bích Qua hầu như chiếm hết ba phần tư Toái Thạch Giới. Hơn nữa ở giải đất trung tâm Toái Thạch giới, nơi mà đa số những Ma tộc khác tập trung giống như Toái Thạch trấn chỉ là ở biên giới sát góc sa mạc Qua Bích.

Bất luận nhìn từ góc độ nào, Toái Thạch giới đều là nơi hoang vắng, hoang vắng hơn cả Vân Hải giới. Số tu giả ở Vân Hải giới nhiều hơn rất nhiều so với số Ma tộc sinh hoạt ở Toái Thạch giới.

Vậy mình cùng A Quỷ làm thế nào lại bị đưa đến đây? Chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?

Tả Mạc nghĩ mãi không ra.

Nhưng hắn rất nhanh đem những suy đoán này gạt đi, dù có bảo bối thì cũng không quan hệ tới mình. Ngược lại hắn có chút lo lắng cho bọn mẹ trẻ, Thúc Long, A Văn đều rời đi, Vệ Doanh thiếu người đứng đầu vậy Quy đảo mất đi một chi chiến lực.

Huyền Không tự tuyệt đối không thể không có động thái nào.

Không biết Công Tôn sư đệ có thể chống đỡ được hay không. Cũng may là Huyền Không tự cách Vân Hải giới vô cùng xa xôi, bọn họ nhất định không có khả năng phái quá nhiều chiến bộ đến, hơn nữa càng không có khả năng đánh lâu dài, kẻ địch chủ yếu của họ là yêu ma, còn chưa tới lượt mình.

Chỉ cần có thể chống đỡ được đợt đầu tiên là tốt lắm rồi!

Hắn không nói ra suy nghĩ của mình. Hắn tin tưởng Công Tôn sư đệ nhất định sẽ nghĩ đến những cái này.

Được rồi, trước tiên chuẩn bị bản thân cho tốt đã, cái bộ dạng người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ này thật khiến người đau lòng.

A Quỷ cũng quá mệt mỏi rồi…

A Quỷ “xõa” tóc đúng lúc “đập” vào mặt Tả Mạc đang nằm trên lưng nàng. Trải qua nhiều ngày bão cát như vậy mà tóc A Quỷ vẫn sạch sẽ không bám một hạt bụi nào, màu đen sáng bóng mang theo cảm giác thu hút, vô cùng yêu dị.

Đáng tiếc là không nhìn thấy mặt A Quỷ…

“Này, A Quỷ, có thể đổi tư thế khác hay không?” Tả Mạc bị ma xui quỷ khiến kêu lên.

Hắn cảm giác rõ ràng động tác A Quỷ dừng lại một cái, á, lẽ nào A Quỷ nghe hiểu được?

Tả Mạc nhất thời vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “A Quỷ, A Quỷ, đổi tư thế, nào nào, chúng ta đổi tư thế…”

Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác có một cổ sức mạnh truyền đến, trước mắt trời đất quay cuồng.

Cuối cùng cũng đổi tư thế… Mấy chục ngày rồi… A Quỷ, ngươi quá vĩ đại rồi!

Tả Mạc như sắp khóc òa lên.

----------------------------

“A Quỷ, chúng ta có thể lại đổi một cái tư thế khác hay không?” Tả Mạc nhỏ nhẹ nói.

A Quỷ vẫn không nhúc nhích, không có một chút phản ứng nào.

Tả Mạc có chút khẩn trương, chỗ cánh tay hắn đụng vào truyền đến đầy ắp cảm giác mềm mại tựa như bị điện giật tê tê. Tả Mạc bỗng nhiên nhớ đến khoảng thời gian ở núi Vô Không, nhớ đến cái ảo thuật vô cùng lợi hại của nữ nhân hạc giấy vạn ác kia…

Cái này… cũng là ảo thuật sao?

Thật… thật là ảo thuật lợi hại!

Tả Mạc khó khăn nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Khụ, A Quỷ, thật ra chúng ta có thể đổi tư thế… Cái này, ngươi ôm ngang ta như vậy làm ta rất không có khí thế!”

A Quỷ vẫn không nhúch nhích.

“Này, A Tả, A Tả!” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi của bọn Đông Tử, bọn họ đã sớm hòa đồng cùng Tả Mạc. Nhất là Tả Mạc lại vô tư chỉ điểm, bọn họ càng nhiệt tình với Tả Mạc.

Không ổn, có người tới.

Tả Mạc luống ca luống cuống.

Ặc! Ông trời làm chứng! Anh đây chưa bao giờ hoảng đến như thế a! Cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì kim đan nguyên anh, cái gì thiên tài địa bảo, anh đây cũng chưa hoảng đến thế!

Vì, vì cái gì mà hoảng như vậy chứ…

Tả Mạc hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.

Cạch, cửa bị đẩy ra.

“A Tả, A Tả!” Đám Đông Tử đầy hào hứng xông vào, bất quá khi bọn hắn thấy một màn trước mắt mỗi người bỗng đứng ngây ra như bị sét đánh.

Tĩnh mịch, yên ắng như cõi chết.

“Ơ, ơ… Này, các người như thế là có ý gì?” Giọng nói Tả Mạc vô cùng mất tự nhiên.

“Oa, A Quỷ tỷ tỷ thật là lợi hại! Bế kiểu công chúa này!” Một cô nhóc hai mắt tỏa sáng nhìn A Quỷ, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái.






Bế kiểu công chúa…

Nét mặt mọi người đều trở nên quái dị.

“Khụ khụ, có việc gì thì nói đi, A Quỷ đang rất mệt!” Tả Mạc cố gắng trấn định nói.

“À, chúng ta muốn báo cho người biết là Hoán Văn sư đã đến rồi, ngươi không phải luôn nói là muốn xem hay sao?” Vẻ mặt Đông Tử rất cổ quái, cho dù là thiếu niên thuần phát như Đông Tử, nhìn thấy một người con trai được một người con gái bế ngang trên tay như vậy, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Hoán Văn sư!

Trong ma tộc, kích hoạt ma văn giống như làm thức tỉnh ma văn đang ngủ say, vì thế nhóm người làm việc này được gọi là Hoán Văn sư. Nhưng Hoán Văn sư cũng không phải là nghề nghiệp gì cao quý, bởi chỉ có Ma tộc cấp thấp mới cần phải thức tỉnh ma văn. Tuy nhiên bọn họ vẫn được mọi người tôn kính vì họ có tri thức uyên bác.

Tâm Tả Mạc chợt động, nhất thời không còn chút ngượng ngùng nào, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”

Số lượng ma tộc trong trấn không nhiều, theo Tả Mạc đánh giá sơ lược đại khái có chừng năm vạn người, số nhân khẩu ấy lấp không đầy được một góc Hư Linh thành. Do ở đây xa xôi, sản vật cằn cỗi, Ma tộc nơi đầy đều có chút nghèo túng, không có thứ gì tốt tự nhiên không có Ma tộc nào để ý tới, cũng không có phân tranh gì.

A Quỷ ôm ngang Tả Mạc đi trên đường nhất thời dẫn đến một trận cười trêu trọc ầm ỹ, bọn họ đối với cặp đôi nam nữ trẻ tuổi quái dị này đều vô cùng yêu mến. Tả Mạc nói lảm nhảm trong mắt họ biến thành nhiệt tình thoải mái, còn đứa nhỏ A Quỷ trầm mặc cứng cỏi lại càng làm các đại thẩm có lòng từ mẫu yêu thương lạ thường. Mỗi ngày đều có người đưa thức ăn hoặc đồ dùng gì đó đến nhà An Nhã đại thúc để tặng cho Tả Mạc và A Quỷ.

“Tiểu Tả, A Quỷ nhà người rất khí phách nha!”

“Bế kiểu công chúa! Hắc hắc, lực khuỷu tay như thế, tiểu Tả, cảm giác chim nhỏ nép vào người không tồi chứ hả, ha ha!”

“Ố ồ, A Quỷ tỷ tỷ thật là lợi hại, ta về sau cũng muốn lão công ôm ta như vậy, thật là lợi hại! Quá cảm động!”





“Ta thích đứa nhỏ A Quỷ này, thật dũng cảm! Năm đó sao ta không nghĩ đến một chiêu này chứ? Năm tháng thực quá tàn khốc! A, bây giờ Tiểu Tả nhất định là đang rất thoải mái…”








Tả Mạc lúng túng vô cùng, nếu không phải vẻ mặt của hắn hoàn toàn cứng ngắc thì lúc này nhất định là hồng đến bật cả máu, thứ duy nhất có thể nhúc nhích là đầu ngón tay thì giống như lò xo, run rẩy run rẩy, không ngừng run rẩy.

Ca… Hình tượng của ca bị hủy hoại toàn bộ rồi! Tự làm bậy thì không thể sống a! Ca vì cái gì lại muốn đổi tư thế?

Tả Mạc khóc thầm trong lòng.

A Quỷ trầm mặc không nói, nét mặt không có chút thay đổi. Sải chân nàng không lớn, ôm ngang Tả Mạc, trọng tâm càng nghiêng về phía trước, sức lực nàng vốn không lớn, tư thế này càng khiến nàng thêm cố sức.

Bọn Đông Tử ở một bên cười nói vui vẻ, vui không tả nổi.

Cũng may không ai đến giúp A Quỷ, toàn bộ Toái Thạch trấn đều biết rõ là A Quỷ sẽ không thả Tả Mạc xuống.

Hoán Văn sư đang ở giữa trấn giúp một vị thiếu niên đánh thức ma văn. Xung quanh không một tiếng động, vẻ mặt mọi người đều có chút căng thẳng.

Vị Hoán Văn sư này tuổi không lớn, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, hình dáng vô cùng gầy gò, “tạo cảm giác gió thổi là bay”. Trên tay hắn cầm một cây châm dài cỡ bảy tám tấc, nét mặt vô cùng chuyên chú, đầu châm dính nước thuốc không biết tên màu đen, cẩn thận xăm trổ trên lưng thiếu niên.

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc chứng kiến quá trình đánh thức ma văn, hắn vô cùng tò mò.

Động tác Hoán Văn sư vô cùng mềm mại ưu nhã, dường như tuân theo một quy luật kỳ lạ làm Tả Mạc liên tưởng đến một điệu nhảy. Bộ dáng Hoán Văn sư vô cùng thành kính chuyên chú, mỗi lần hắn đâm vào, nước thuốc màu đen trên đầu kim liền để lại một chấm đen trên lưng thiếu niên, cái điểm đen cực nhỏ này dính trên da liền thấm vào trong, biến mất.

Ánh mắt Tả Mạc sắc bén đến loại nào, chỉ nhìn vài lần liền phát hiện một ít quy luật.

Á?

Động tác tiếp theo của Hoán Văn sư làm Tả Mạc giật mình!
Chương 540: Đổi tư thế.



Tin tức Thúc Long, Dã Lăng chuẩn bị đến trợ giúp rất nhanh từ Thập Chỉ Ngục thông qua Bồ yêu truyền tới, Tả Mạc không sốt ruột, hắn quyết định ở Toái Thạch trấn đợi Thúc Long, Dã Lăng. Với tình trạng của hắn và A Quỷ hiện giờ mà chạy loạn khắp nơi thì không khác gì muốn chết, ngược lại chờ ở Toái Thạch trấn còn an toàn hơn chút.

“A Quỷ, bọn Thúc Long rất nhanh sẽ đến, lúc đó chúng ta an toàn rồi.” Tả Mạc có chút hưng phấn nói với A Quỷ. Lúc trước hắn không nói cho đám Tiểu Nương biết một mặt là do không muốn làm họ lo lắng, mặt khác hắn cũng cảm thấy không có biện pháp gì hay để giải quyết. Không nghĩ tới Tiểu Nương lại trực tiếp phái người lặn lội đường xa đến đón bọn hắn.

Đây thực sự là lặn lội đường xa, giữa Toái Thạch giới và Vân Hải giới không biết phải đi qua bao nhiêu giới!

Thú thật là hắn đến bây giờ còn không biết tại sao hắn cùng A Quỷ lại đột nhiên đến nơi này. Rốt cuộc sau khi hắn hôn mê xảy ra tình cảnh gì, Vệ và Bồ yêu cũng không biết càng không cần nói đến A Quỷ.

Vân Hải giới… Toái Thạch giới…

Lẽ nào giữa hai giới này có liên hệ gì đó với nhau. Tả Mạc không hề tin tưởng chuyện này chỉ là ngẫu nhiên, truyền tống trận có thể đưa đi xa đến như vậy tuyệt đối không phải là truyền tống trận bình thường.

Lúc đầu hắn cho rằng là do khe hỗn độn nhưng Bồ yêu cùng Vệ vô cùng nhất trí phủ nhận suy đoán này.

Bồ yêu và Vệ tuy không có nguyên tắc nhưng khi cả hai thống nhất ý kiến thì vô cùng đáng tin.

Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tả Mạc rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tả Mạc, các đầu mối tựa hạt châu bắt đầu xâu chuỗi lại trong đầu hắn.

Hắn nhớ rõ trên Kim diệp có ghi, bộ lạc Thái Dương lúc đầu xây dựng thần điện ở Vân Hải giới chính là vì một kiện đồ vật. Chuyện Lam bị giam giữ ở Phần Thần cảnh lúc đầu chỉ nghĩ là do tính hiếu chiến của bộ lạc Thái Dương, bây giờ xem ra điều này có lẽ không phải ngẫu nhiên.

Giặc ngốc Huyền Không tự cũng từng nói qua “đồ vật kia”, xem ra gia hỏa này nhất định biết rõ là cái gì. “Đồ vật kia” mà giặc ngốc nói chẳng lẽ cùng với “đồ vật” ghi trên Kim diệp chỉ là một?

Cấm địa Lam nhân!

Tám chín phần mười đồ vật kia nằm trong cấm địa Lam nhân.

Cứ như vậy, Lam vì sao xuất hiện ở Phần Thần cảnh, giặc ngốc vì cái gì xuất hiện đều có thể lý giải được.

Thế nhưng vì cái gì mình cùng A Quỷ lại xuất hiện ở Toái Thạch giới? Toái Thạch giới có liên hệ gì với cấm địa Lam nhân? Lẽ nào “đồ vật kia” ở Toái Thạch giới?

Tả Mạc lắc đầu, đem suy nghĩ hoang đường này vứt ra khỏi não. Trong khoảng thời gian ở lại nhà An Nhã Đại thúc này hắn cũng hiểu biết đại khái tình huống ở Toái Thạch giới. Toái Thạch giới là một cái tiểu giới rất bình thường ở Ma giới, không có bất cứ cái gì làm cho người khác chú ý, nơi này nhiều nhất đó là sa mạc Qua Bích phủ đầy đá vụn.

Theo An Nhã đại thúc nói thì độ bao phủ của than Bích Qua hầu như chiếm hết ba phần tư Toái Thạch Giới. Hơn nữa ở giải đất trung tâm Toái Thạch giới, nơi mà đa số những Ma tộc khác tập trung giống như Toái Thạch trấn chỉ là ở biên giới sát góc sa mạc Qua Bích.

Bất luận nhìn từ góc độ nào, Toái Thạch giới đều là nơi hoang vắng, hoang vắng hơn cả Vân Hải giới. Số tu giả ở Vân Hải giới nhiều hơn rất nhiều so với số Ma tộc sinh hoạt ở Toái Thạch giới.

Vậy mình cùng A Quỷ làm thế nào lại bị đưa đến đây? Chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?

Tả Mạc nghĩ mãi không ra.

Nhưng hắn rất nhanh đem những suy đoán này gạt đi, dù có bảo bối thì cũng không quan hệ tới mình. Ngược lại hắn có chút lo lắng cho bọn mẹ trẻ, Thúc Long, A Văn đều rời đi, Vệ Doanh thiếu người đứng đầu vậy Quy đảo mất đi một chi chiến lực.

Huyền Không tự tuyệt đối không thể không có động thái nào.

Không biết Công Tôn sư đệ có thể chống đỡ được hay không. Cũng may là Huyền Không tự cách Vân Hải giới vô cùng xa xôi, bọn họ nhất định không có khả năng phái quá nhiều chiến bộ đến, hơn nữa càng không có khả năng đánh lâu dài, kẻ địch chủ yếu của họ là yêu ma, còn chưa tới lượt mình.

Chỉ cần có thể chống đỡ được đợt đầu tiên là tốt lắm rồi!

Hắn không nói ra suy nghĩ của mình. Hắn tin tưởng Công Tôn sư đệ nhất định sẽ nghĩ đến những cái này.

Được rồi, trước tiên chuẩn bị bản thân cho tốt đã, cái bộ dạng người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ này thật khiến người đau lòng.

A Quỷ cũng quá mệt mỏi rồi…

A Quỷ “xõa” tóc đúng lúc “đập” vào mặt Tả Mạc đang nằm trên lưng nàng. Trải qua nhiều ngày bão cát như vậy mà tóc A Quỷ vẫn sạch sẽ không bám một hạt bụi nào, màu đen sáng bóng mang theo cảm giác thu hút, vô cùng yêu dị.

Đáng tiếc là không nhìn thấy mặt A Quỷ…

“Này, A Quỷ, có thể đổi tư thế khác hay không?” Tả Mạc bị ma xui quỷ khiến kêu lên.

Hắn cảm giác rõ ràng động tác A Quỷ dừng lại một cái, á, lẽ nào A Quỷ nghe hiểu được?

Tả Mạc nhất thời vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “A Quỷ, A Quỷ, đổi tư thế, nào nào, chúng ta đổi tư thế…”

Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác có một cổ sức mạnh truyền đến, trước mắt trời đất quay cuồng.

Cuối cùng cũng đổi tư thế… Mấy chục ngày rồi… A Quỷ, ngươi quá vĩ đại rồi!

Tả Mạc như sắp khóc òa lên.

----------------------------

“A Quỷ, chúng ta có thể lại đổi một cái tư thế khác hay không?” Tả Mạc nhỏ nhẹ nói.

A Quỷ vẫn không nhúc nhích, không có một chút phản ứng nào.

Tả Mạc có chút khẩn trương, chỗ cánh tay hắn đụng vào truyền đến đầy ắp cảm giác mềm mại tựa như bị điện giật tê tê. Tả Mạc bỗng nhiên nhớ đến khoảng thời gian ở núi Vô Không, nhớ đến cái ảo thuật vô cùng lợi hại của nữ nhân hạc giấy vạn ác kia…

Cái này… cũng là ảo thuật sao?

Thật… thật là ảo thuật lợi hại!

Tả Mạc khó khăn nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Khụ, A Quỷ, thật ra chúng ta có thể đổi tư thế… Cái này, ngươi ôm ngang ta như vậy làm ta rất không có khí thế!”

A Quỷ vẫn không nhúch nhích.

“Này, A Tả, A Tả!” Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi của bọn Đông Tử, bọn họ đã sớm hòa đồng cùng Tả Mạc. Nhất là Tả Mạc lại vô tư chỉ điểm, bọn họ càng nhiệt tình với Tả Mạc.

Không ổn, có người tới.

Tả Mạc luống ca luống cuống.

Ặc! Ông trời làm chứng! Anh đây chưa bao giờ hoảng đến như thế a! Cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì kim đan nguyên anh, cái gì thiên tài địa bảo, anh đây cũng chưa hoảng đến thế!

Vì, vì cái gì mà hoảng như vậy chứ…

Tả Mạc hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.

Cạch, cửa bị đẩy ra.

“A Tả, A Tả!” Đám Đông Tử đầy hào hứng xông vào, bất quá khi bọn hắn thấy một màn trước mắt mỗi người bỗng đứng ngây ra như bị sét đánh.

Tĩnh mịch, yên ắng như cõi chết.

“Ơ, ơ… Này, các người như thế là có ý gì?” Giọng nói Tả Mạc vô cùng mất tự nhiên.

“Oa, A Quỷ tỷ tỷ thật là lợi hại! Bế kiểu công chúa này!” Một cô nhóc hai mắt tỏa sáng nhìn A Quỷ, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái.






Bế kiểu công chúa…

Nét mặt mọi người đều trở nên quái dị.

“Khụ khụ, có việc gì thì nói đi, A Quỷ đang rất mệt!” Tả Mạc cố gắng trấn định nói.

“À, chúng ta muốn báo cho người biết là Hoán Văn sư đã đến rồi, ngươi không phải luôn nói là muốn xem hay sao?” Vẻ mặt Đông Tử rất cổ quái, cho dù là thiếu niên thuần phát như Đông Tử, nhìn thấy một người con trai được một người con gái bế ngang trên tay như vậy, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Hoán Văn sư!

Trong ma tộc, kích hoạt ma văn giống như làm thức tỉnh ma văn đang ngủ say, vì thế nhóm người làm việc này được gọi là Hoán Văn sư. Nhưng Hoán Văn sư cũng không phải là nghề nghiệp gì cao quý, bởi chỉ có Ma tộc cấp thấp mới cần phải thức tỉnh ma văn. Tuy nhiên bọn họ vẫn được mọi người tôn kính vì họ có tri thức uyên bác.

Tâm Tả Mạc chợt động, nhất thời không còn chút ngượng ngùng nào, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”

Số lượng ma tộc trong trấn không nhiều, theo Tả Mạc đánh giá sơ lược đại khái có chừng năm vạn người, số nhân khẩu ấy lấp không đầy được một góc Hư Linh thành. Do ở đây xa xôi, sản vật cần cỗi, Ma tộc nơi đầy đều có chút nghèo túng, không có thứ gì tốt tự nhiên không có Ma tộc nào để ý tới, cũng không có phân tranh gì.

A Quỷ ôm ngang Tả Mạc đi trên đường nhất thời dẫn đến một trận cười trêu trọc ầm ỹ, bọn họ đối với cặp đôi nam nữ trẻ tuổi quái dị này đều vô cùng yêu mến. Tả Mạc nói lảm nhảm trong mắt họ biến thành nhiệt tình thoải mái, còn đứa nhỏ A Quỷ trầm mặc cứng cỏi lại càng làm các đại thẩm có lòng từ mẫu yêu thương lạ thường. Mỗi ngày đều có người đưa thức ăn hoặc đồ dùng gì đó đến nhà An Nhã đại thúc để tặng cho Tả Mạc và A Quỷ.

“Tiểu Tả, A Quỷ nhà người rất khí phách nha!”

“Bế kiểu công chúa! Hắc hắc, lực khuỷu tay như thế, tiểu Tả, cảm giác chim nhỏ nép vào người không tồi chứ hả, ha ha!”

“Ố ồ, A Quỷ tỷ tỷ thật là lợi hại, ta về sau cũng muốn lão công ôm ta như vậy, thật là lợi hại! Quá cảm động!”





“Ta thích đứa nhỏ A Quỷ này, thật dũng cảm! Năm đó sao ta không nghĩ đến một chiêu này chứ? Năm tháng thực quá tàn khốc! A, bây giờ Tiểu Tả nhất định là đang rất thoải mái…”








Tả Mạc lúng túng vô cùng, nếu không phải vẻ mặt của hắn hoàn toàn cứng ngắc thì lúc này nhất định là hồng đến bật cả máu, thứ duy nhất có thể nhúc nhích là đầu ngón tay thì giống như lò xo, run rẩy run rẩy, không ngừng run rẩy.

Ca… Hình tượng của anh đây bị hủy hoại toàn bộ rồi! Tự làm bậy thì không thể sống a! Ca vì cái gì lại muốn đổi tư thế?

Tả Mạc khóc thầm trong lòng.

A Quỷ trầm mặc không nói, nét mặt không có chút thay đổi. Sải chân nàng không lớn, ôm ngang Tả Mạc, trọng tâm càng nghiêng về phía trước, sức lực nàng vốn không lớn, tư thế này càng khiến nàng thêm cố sức.

Bọn Đông Tử ở một bên cười nói vui vẻ, vui không tả nổi.

Cũng may không ai đến giúp A Quỷ, toàn bộ Toái Thạch trấn đều biết rõ là A Quỷ sẽ không thả Tả Mạc xuống.

Hoán Văn sư đang ở giữa trấn giúp một vị thiếu niên đánh thức ma văn. Xung quanh không một tiếng động, vẻ mặt mọi người đều có chút căng thẳng.

Vị Hoán Văn sư này tuổi không lớn, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, hình dáng vô cùng gầy gò, “tạo cảm giác gió thổi là bay”. Trên tay hắn cầm một cây châm dài cỡ bảy tám tấc, nét mặt vô cùng chuyên chú, đầu châm dính nước thuốc không biết tên màu đen, cẩn thận xăm trổ trên lưng thiếu niên.

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc chứng kiến quá trình đánh thức ma văn, hắn vô cùng tò mò.

Động tác của Hoán Văn sư vô cùng mềm mại ưu nhã, dường như tuân theo một quy luật kỳ lạ làm Tả Mạc liên tưởng đến một điệu múa. Bộ dáng Hoán Văn sư vô cùng thành kính chuyên chú, mỗi lần hắn đâm vào, nước thuốc màu đen trên đầu kim liền để lại một chấm đên trên lưng thiếu niên, cái điểm đen cực nhỏ này dính trên da liền thấm vào trong, biến mất.

Ánh mắt Tả Mạc sắc bén đến loại nào, chỉ nhìn vài lần liền phát hiện một ít quy luật.

Á?

Động tác tiếp theo của Hoán Văn sư làm Tả Mạc giật mình!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK