Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Minh Tiêu phái có rất nhiều phân nhánh cũng có rất nhiều đệ tử đời thứ hai song không ai đủ sức lay động địa vị của Hoàng Trác Quang. Ngoại trừ nhân tố Minh Tiêu lão tổ ra, thực lực mạnh mẽ của bản thân Hoàng Trác Quang cũng là yếu tố then chốt.

Trước khi Tiểu Sơn giới xảy ra biến cố, Hoàng Trác Quang đã được ca ngợi là người kiệt xuất nhất trong giới trẻ ở Tiểu Sơn giới. Thanh danh tinh anh Minh Tiêu cũng theo đó loan truyền.

Mười sáu tuổi hắn ngưng mạch, ở tuổi này rất nhiều nhân tài chỉ mới trúc cơ. Khi mười bảy tuổi hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhanh chóng trở thành nhân vật sáng chói trong lớp tu giả trẻ tuổi ở Tiểu Sơn giới. Song chân chính khiến thanh danh hắn đạt tới đỉnh cao là lần hạo kiếp này.

Lúc đó tình hình rất hỗn loạn, rất nhiều người tấn công Minh Tiêu phái. Thời khắc mấu chốt, Hoàng Trác Quang ra tay, xuất kiếm chém mười hai người, một loạt đầu lâu chảy máu ròng ròng treo ở cửa Minh Tiêu phái. Hành động này lập tức chấn nhiếp toàn bộ đám tu giả đang hỗn loạn, thẳng tới khi Minh Tiêu lão tổ trở về.

Có thể nói Minh Tiêu phái có địa vị hiện giờ phân nửa công lao là nhờ Hoàng Trác Quang. Trận chiến này cũng lập tức khiến hung danh của hắn truyền khắp Tiểu Sơn giới, cũng đưa địa vị của hắn lên thứ hai trong môn phái, chỉ dưới lão tổ.

Hoàng Trác Quang xử sự bá đạo hung hãn song cũng không thiếu khôn khéo, khiến các đệ tử khác vừa kính vừa sợ.

Người giơ tay nhiều, tất nhiên cần tỷ thí. Bất quá tỷ thí không phải thực lực cá nhân mà là xem xem ai tu luyện pháp quyết hành thủy cao thâm hơn. Các tu giả giơ tay được yêu cầu xuất ra một pháp quyết hành thủy.

Điều này đối với Tả Mạc mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, tiện tay xuất ra Tiểu Vân Vũ Quyết, trên lòng bàn tay hắn một thước, một áng mây nhỏ tỏa mưa bụi, hạt mưa rơi xuống lòng bàn tay Tả Mạc lập tức biến mất.

Chiêu thức pháp quyết hành thủy tinh thuần này lập tức đánh bại đa số người.

Chỉ còn lại có Trịnh Trung, Tả Mạc cũng có phần ngạc nhiên.

Chỉ thấy Trịnh Trung không nói một lời, gõ nhẹ lên khối ngọc bài bên hông. Một con rồng nước màu lam lập tức chui ra, rồng nước dài khoảng một thước, toàn thân bao phủ bởi lân phiến lóng lánh mê người, linh tính của nó khá cao, đôi mắt hiếu kỳ quan sát bốn phía.

Ồ, Dịch Thú bài!

Tả Mạc giật mình, hắn không biết rốt cuộc con rồng nước này thuộc loại gì, có lẽ Thành sư đệ nhận ra được. Nhưng không thể nghi ngờ cho dù là loại rồng gì phẩm cấp cũng sẽ không quá thấp. Rồng nước màu lam vừa bay ra, Tả Mạc lập tức cảm nhận được lực lượng hành thủy trong không khí đậm hơn rất nhiều.

Rồng nước trời sinh thuộc thủy, pháp quyết hành thủy là thứ nó am hiểu nhất.

Đệ tử cầm Bạch Nha kiếm cảm thấy khó khăn. Tả Mạc tuy chỉ dùng pháp quyết nhỏ nhưng vừa nhìn đã hiểu tu luyện không thấp. Còn con rồng nước của Trịnh Trung cũng là cao thủ điều khiển nước.

“Cả hai đều lại đây.” Giọng nói của Hoàng Trác Quang vang lên.

Trái tim Tả Mạc đập mạnh, thanh âm của Hoàng Trác Quang tuy không lớn song lại có cảm giác áp bách đặc biệt. Tuy giờ hắn cũng có thể coi như kiến thức rộng rãi, song cao thủ có phong cách như Hoàng Trác Quang vẫn là lần đầu hắn gặp phải. Người duy nhất mà Tả Mạc cảm thấy tương đối giống là Thường Hoành, nhưng hai người cũng có điểm khác nhau, Hoàng Trác Quang là bá còn Thường Hoành là hung.

Nếu hai người có thể đánh một trận, có lẽ sẽ rất đặc sắc, Tả Mạc nói thầm trong lòng.

Hắn để ý tới một tu giả sắc mặt tái nhợt trong ngóc, chính là Lôi Hạo bị chim ngốc làm bị thương mà Lộ Huy đã nói. Lôi Hạo mới là mục tiêu của Tả Mạc lần này.

Hai đệ tử cầm theo Bạch Nha kiếm đi sau, Hoàng Trác Quang từ trên đỉnh núi bay xuống, nói với sư muội bên cạnh: “Bảo họ chuẩn bị bắt đầu đi.”

Những người khác bị đuổi khỏi khu vực.

“Đi đi, không có việc của các ngươi. Trong vòng một nén hương, ai còn lưu lại trong phạm vi năm mươi dặm đừng trách phi kiếm của ta không nhận người!” Một đệ tử Minh Tiêu phái hung ác đe dọa.

Biến cố đột nhiên phát sinh!

Một đạo kiếm quang như một vầng tuyết sáng cuốn lấy Hoàng Trác Quang!

Rất nhiều đệ tử Minh Tiêu quá sợ hãi, đạo kiếm quang kia tới quá đột ngột, kiếm quang sáng như tuyết khiến cho họ cơ hồ không mở được mắt! Kiếm ý dày đặc như vô số bông tuyết bay lượn khắp nơi.

Sư muội bên cạnh Hoàng Trác Quang sợ tới mức hoa dung thất sắc, kiếm quang sáng như tuyết trong nháy mắt đã phủ kín tầm mắt của nàng! Một không gian trắng xóa! Kiếm ý lạnh lẽo tới tận xương tủy trong chớp mắt đã hủy đi ý chí phản kháng của nàng.

Một đạo kiếm quang bá đạo đến cực điểm đột nhiên sáng lên.

“Ha ha! Ta biết trong lòng ngươi có mưu đồ mà!” Hoàng Trác Quang cười ha hả rồi đột nhiên sắc mặt chuyển lạnh: “Bất quá muốn bày trò với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Trong giọng nói biểu lộ sự tự tin vô cùng.

Đồng bọn của Trịnh Trung đồng thời phát động, kiếm mang lập tức đan xen ngang dọc, đám đệ tử Minh Tiêu này không có thực lực như Hoàng Trác Quang, lập tức cục diện trở nên hỗn loạn.

Tiếng kêu thảm thiết của đám đệ tử Minh Tiêu chẳng khiến Hoàng Trác Quang liếc ngang dù chỉ nửa con mắt, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trịnh Trung, cười nhạt: “A, hóa ra là tam trọng thiên, thảo nào to gan vậy.”

Trong mắt Trịnh Trung lúc này nào còn vẻ hững hờ như vừa rồi, đôi mắt lạnh lùng, sát khí và chiến ý thoáng hiện.

Hoàng Trác Quang mỉm cười: “Đi, chúng ta lên cao.” Nói xong liền bay lên trời.

Trịnh Trung không hề do dự theo đó bay lên bầu trời.

Tả Mạc nhìn trái nhìn phải, không ngờ không ai để ý tới mình, nhất thời dở khóc dở cười. Bất quá vậy cũng tốt, tiện cho mình hành động, hắn nhận ra ở phía xa Lôi Hạo đang kinh hãi xoay người định trốn.

Những tu giả được áp giải tới vốn trong lòng cũng oán hận Minh Tiêu phái song khiếp sợ hung uy của phái này mà không dám nói gì. Lúc này bọn Trịnh Trung động thủ, cục diện hỗn loạn, Liễu Quý cực kỳ sở trường châm dầu vào lửa, cố ý cao giọng la lên: “Phi kiếm! Thanh phi kiếm kia! Đừng để hắn chạy!”

Lời nói này của hắn lập tức khiến nhiều người kích động. Thanh phi kiếm kia có sát ý thuần túy như vậy tuyệt đối là tinh phẩm hiếm thấy trong cấp bốn.

“Ai dám động thủ? Đoạt đồ của Minh Tiêu phái! Không muốn sống nữa sao!” Tên đệ tử kia ngoài mạnh trong yếu hét lớn.

Liễu Quý ẩn trong đám người, lại châm thêm vài câu: “Can đảm thì sống, nhu nhược thì chết. Ai biết là ai làm!”

Đám người ngẫm nghĩ, đúng vậy, cục diện hỗn loạn như vậy sẽ chẳng biết được do ai cướp. Tu giả còn sống sót ở Tiểu Sơn giới liệu có mấy người lương thiện chứ?

Lập tức vô số kiếm quang bắn về phía tên đệ tử Minh Tiêu kia.

Tả Mạc sớm đã bay xa cũng bị cảnh tượng này làm kinh hãi, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình rời đi sớm, bằng không cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Các ngươi…” Tên đệ tử kia vừa sợ vừa giận, còn chưa kịp nói xong đã bị hơn mười đạo kiếm mang phô thiên cái địa chém thành vô số mẩu thịt vụn khiến Tả Mạc cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Đám người lập tức tranh giành, lại dẫn tới một trường hỗn loạn, một gã tu giả nhanh tay mau mắt đoạt được phi kiếm quay đầu muốn trốn. Đám tu giả không cướp được phi kiếm cũng không chịu buông tha cho những món đồ khác.

Tu giả không cướp được thứ gì lập tức đỏ mắt, nhanh chóng chuyển sang nhìn những đệ tử Minh Tiêu khác.

Bọn họ đột nhiên phát hiện, Minh Tiêu phái sau khi mất đi lực chấn nhiếp, đám đệ tử này đúng là những con dê béo nhất!

Cục diện càng lúc càng hỗn loạn.

Tả Mạc lắc mình vài cái đã lao tới bên người Lôi Hạo đang chạy trốn, túm lấy hắn.

Lôi Hạo sợ chết khiếp, run run rẩy rẩy, nói năng lộn xộn: “Ta ta ta… Cho ngươi hết….”

Tả Mạc nhíu mày, giơ tay lên, bốp bốp bốp, tát hắn mấy cái cho hắn tỉnh táo lại: “Ta hỏi ngươi trả lời.”

“Ngài… Ngài cứ nói!” Lôi Hạo bị đánh nhanh chóng tỉnh táo lại, tuy vẫn sợ nhưng miễn cưỡng có thể nói ra lời.

Tả Mạc bỗng giơ tay trái lên, trên tay xuất hiện một viên Dương Sát Cương lôi!

Tư!

Chính giữa một thanh phi kiếm!

Một luồng khói xanh bốc lên, đinh một tiếng, phi kiếm rớt xuống đất.

Gã kiếm tu cách đó không xa kêu lên một tiếng đau đớn, phi kiếm bị hủy, tâm thần của hắn cũng bị thương. Hắn kinh hãi nhìn qua Tả Mạc, ngay cả phi kiếm cũng không dám nhặt, lảo đảo xoay người bỏ trốn.

Tả Mạc chẳng buồn đuổi theo, cảnh tượng này lọt vào mắt rất nhiều người, lập tức khiến cho vài tên tu giả vốn đang nhắm vào Tả Mạc lập tức xoay người chuyển sang mục tiêu khác. Lôi Hạo bị Tả Mạc nhấc trên tay cũng kinh hãi, ra sức nuốt nước miếng, trời ạ, sao mình lại rơi vào tay một cao thủ thế này?

“Vết thương trên người ngươi là sao?” Tả Mạc nhìn chằm chằm vào Lôi Hạo, hỏi rằn từng chữ một.

Lôi Hạo bị cái nhìn của Tả Mạc dọa cho kinh hãi, sắc mặt vốn tái nhợt giờ càng thêm trắng, hắn lắp ba lắp bắp nói: “Ta ta… Ta gặp phải một thứ màu xám xám, ta tưởng là bảo bối, muốn giữ nó lại, kết quả thứ đó thực rất cổ quái, ta mới đụng vào đã bị thương.”

Trong lòng Tả Mạc vui vẻ, vừa rồi hắn đã tra xét thương tổn trên người Tả Mạc, quả thực do lực lượng không thuộc ngũ hành gây ra.

“Vậy bóng xám đó giờ đâu rồi?” Tả Mạc hỏi tiếp.

“Nó bay vào bí cảnh rồi.” Lôi Hạo thành thật trả lời.

“Cửa bí cảnh không phải chưa mở sao? Sao nó bay vào được?”

"Ta... Ta cũng không biết."

Tả Mạc bỗng nhiên nghĩ tới muốn vào bí cảnh cần pháp quyết ngũ hành mới mở được. Lại nghĩ tới chim ngốc giờ có đặc tính không thuộc ngũ hành, cũng không phải không thể.

“Cửa vào bí cảnh ở đâu?” Tả Mạc hỏi vấn đề cuối cùng.

“Ở đó.” Lôi Hạo chỉ vào một sơn cốc cách đó không xa.

Tả Mạc cười he he với hắn: “Ngươi trả lời không tồi.” Dứt lời, bèn giơ tay ném hắn trở lại chiến trường hỗn loạn kia, lập tức vô số người bay ra.

Tả Mạc nhìn thoáng qua hai người đang chiến đấu trên bầu trời, trong lòng thầm tiếc thời cơ không tốt. Nếu không vội tìm chim ngốc, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội giết chết Hoàng Trác Quang. Hoàng Trác Quang là cao thủ thứ hai ở Minh Tiêu phái, giết chết hắn có thể suy yếu lực lượng Minh Tiêu phái.

Hắn đột nhiên phát hiện bản thân đã đánh giá thấp lực lượng Minh Tiêu phái.

Thực lực của Hoàng Trác Quang cũng rất cao! Trịnh Trung với tu vi tam trọng thiên lại bị ép ở thế xấu, điều này khiến Tả Mạc ngạc nhiên không ít.

Thấy kiếm ý của Hoàng Trác Quang, Tả Mạc bỗng hiểu ra, chữ Tiêu trong Minh Tiêu không liên quan gì tới tiêu thổ mà là chỉ bầu trời. (霄 - tiêu: khoảng trời không)

Là thanh kiếm của bầu trời.

Kiếm ý bao lao la mờ mịt, rõ ràng không có vật gì song lại khiến người ta sinh ra cảm giác không thể chống đỡ!

Kiếm quang của Hoàng Trác Quang càng ngời sáng, mang theo cảm giác ấm áp như bầu trời đầy nắng. Vô luận là kiếm quang hay là thân pháp, Hoàng Trác Quang trên không trung đều như cá gặp nước.

Thần thức Tả Mạc vốn hơn người, hắn có cảm giác mơ hồ rằng phi kiếm của Hoàng Trác Quang có một mối liên hệ khó nói bằng lời với bầu trời.

Hắn kinh hãi khó hiểu!

Không thể nào?

Chẳng lẽ thằng này bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ?

Lập tức, Tả Mạc quyết định phải giết hắn! Kẻ địch như vậy nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này muốn giết hắn chẳng khác nào không thể!

Một suy nghĩ cực kỳ ác độc, ặc, không, là cực kỳ kỹ thuật nảy sinh trong đầu hắn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK