Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mặt ba người Đàm Húc vô cùng vui vẻ, kiếm ý tuyệt thế vừa rồi đã làm bọn họ vô cùng chấn động. Càng khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là trong luồng kiếm ý kia có khí tức quen thuộc của Côn Luân!

Ba người đều biết rằng điều này có nghĩa là gì. Bất cứ vị sư huynh nào đột nhiên giác ngộ bước vào cảnh giới nghịch thiên, hay thần kiếm ngang trời xuất thế, kiếm ý quán không đều đại biểu cho sức mạnh, điều này đối với Côn Luân mà nói thì là một việc vô cùng tốt.

Ba người đều là Côn Luân tử, là hạch tâm nòng cốt của Côn Luân vào thời điểm hiện tại, lợi ích của môn phái cũng chính là lợi ích của họ.

“Chúng ta nhất định phải lấy được phôi thần binh này.” Niếp Thần nói chắc như đinh đóng cột, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, thần sắc vốn luôn bình tường của hắn trở nên kích động khó giải thích.

Hai người khác cũng gật đầu, trên mặt đều hiện lên vẻ cuồng nhiệt.

Luồng kiếm ý tuyệt thế giống như quân lâm thiên hạ kia dù cho là cao thủ mạnh nhất năm đó, ở trước mặt kiếm ý mạnh mẽ như này cũng chỉ bé nhỏ giống như con kiến hôi mà thôi.

Danh hiệu mạnh nhất thiên hạ đã định trước sẽ một lần nữa quay lại với Côn Luân.

Côn Luân luôn được coi là môn phái có chiến lực mạnh nhất nhưng những năm gần đây đã không còn được thấy được cảnh tượng siêu quần bạt chúng như trước, ngay cả Mạc Vân Hải cũng dám tranh đấu không ngừng với họ.

Đối với đệ tử Côn Luân luôn kiêu ngạo mà nói thì điều này rất khó làm họ chấp nhận được.

Bây giờ Côn Luân lại thể hiện ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ của nó, mấy người Đàm Húc làm sao không cảm thấy kích động chứ?

“Mọi người cẩn thận.” Niếp Thần không bị mọi chuyện thuận lợi làm cho váng đầu, ngược lại hắn càng thêm cẩn thận. Hắn hiểu rất rõ, trước khi kiếm ý thoát ra thì mọi người chỉ quyết tâm năm mươi phần trăm thôi, nhưng bây giờ chắc chắn đều là một trăm phần trăm.

Phôi thần binh tất nhiên không thể chống lại được luồng kiếm ý kia nhưng có thêm một trang bị thần binh thì thế lực khác cũng có thêm khả năng chống lại Côn Luân.

Nhưng Niếp Thần không quá lo lắng, ba người bọn họ đều là Côn Luân tử, là cao thủ chân chính được tuyển chọn từ vô số đệ tử.

Toàn bộ Côn Luân chỉ có năm mươi người thôi.

Nếu chỉ có một người thì Niếp Thần còn cân nhắc nhưng trước mắt có tận ba người cùng một chỗ, lại nắm rõ tin tức về đồ đằng khôi trang này như lòng bàn tay, Niếp Thần vô cùng tin tưởng.

Chân Lăng Mộng đang thưởng thức vũ lệnh phiên trong tay, bỗng hắn ngẩng đầu nói: “Vũ lệnh phiện là một bảo bối tốt, nhưng muốn thôi động nó thì phải dùng thần lực để luyện chế.”

Đàm Húc thoáng nhìn qua rồi lắc đầu: “Ta chẳng thấy hứng thú gì với chuyện này.”

Niếp Thần cũng không đua tranh: “Kiếm ý của ta thiên về dương cương, không thích hợp, sư muội cứ cầm đi.”

Chân Lăng Mộng không chối từ, gật đầu nói: “Được.”

Đúng là vũ lệnh phiên rất thích hợp với nàng, kiếm ý của nàng đi theo con đường thuần âm. Nàng không khỏi có chút cân nhắc xem có nên luyện chế vũ lệnh phiên thành một thanh thần kiếm hay không, nàng rất thích hai chữ ‘vũ lệnh’.

Nếu thành công thì thực lực của nàng sẽ bước lên một tầm cao mới.

Bây giờ đừng nói tới trang bị thần binh, ngay cả một thanh thần kiếm cũng khiến bọn họ thèm đỏ mắt. Thứ gọi là thần kiếm không phải là kiếm đạt tới mức đó mà chỉ là kiếm có thể thừa nhận được thần lực. Thần lực so với linh lực thì bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần, phi kiếm phổ thông căn bản không thể thừa nhận nổi.

Trên thực tế loại tình huống này không chỉ diễn ra ở Côn Luân mà còn diễn ra ở các môn phái khác.

Côn Luân tích lũy cả ngàn năm đều dựa vào hệ thống linh lực, bây giờ là thời đại thần lực, bọn họ không còn quá nhiều ưu thế nữa. Có lẽ vẫn còn có chút gì đó nhưng tăng nhiều cahso ít, những gì gì kia chỉ đủ để chế tạo một hai kiện thần binh, những người khác chỉ có thể đứng từ xa mà cảm thán thôi.

Kì thực mấy năm gần đây đã có không ít tài liệu thần lực được phát hiện. NHững tài liệu này rất phổ biến và có phẩm giai không cao nhưng ngay cả như thế thì giá trị của chúng vẫn không ngừng được đẩy cao lên, trở thành vô cùng giá trị.

Đây cũng là nguyên nhân làm cho giá cả của thần trang không thể rẻ đi được.

Tài liệu lỗi thời làm mọi người chỉ có thể đau khổ chấp nhận mang theo vũ khí cấp thấp.

Cho nên mặc dù Đàm Húc và Niếp Thần hai người phóng khoáng nhường lại vũ lệnh phiên nhưng vẫn không tránh khỏi có chút đố kị. Lấy vũ lệnh phiên làm chính thể thì hoàn toàn có thể luyện chế một thanh thần kiếm. Bây giờ có được một thanh thần kiếm vừa tay cũng là mơ ước của rất nhiều người.

Nhìn thấy bộ dáng yêu thích không rời tay của Chân Lăng Mộn, Niếp Thần không khỏi cười nói: “Trở về rồi nghiên cứu sư muội, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ lần này đã.”

Trên mặt Chân Lăng Mộng thoáng có chút ửng đỏ, xấu hổ nói: “Tiểu muội có chút thất thố rồi.”

Niếp Thần hiểu được nên chỉ cười, sau đó nhắc nhở: “Đằng trước nguy cơ tứ phía, chúng ta phải tập trung tinh thần. Mấy người của Mạc Vân Hải cũng không phải dạng dễ chọc vào.”

“Hừ! Ta thấy là chém gió bốc phét quá thôi!” Đàm Húc hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: “Đáng tiếc vừa rồi không có gặp, bằng không ta nhất định sẽ đồ sát tất cả bọn họ, cắt lấy đầu bọn họ treo ở trước truyền tống trận của Mạc Vân Hải!”

Niếp Thần cười bất đắc dĩ, Đàm Húc sư đệ xưa nay vẫn không coi ai ra gì, hắn cũng lười chảng muốn quản.

Chân Lăng Môn tập trung tinh thần, tạp niệm trong mắt đều biến mất không còn, Niếp Thần thầm gật đầu nói: “Đi thôi, ra khỏi vũ điện là đã tới bốn cung rồi. Xông qua bốn cung chúng ta đã có được phôi thần binh rồi.”

“Như thế thì chẳng có gì thú vị!” Hung quang trong mắt Đàm Húc lấp lánh: “Không bằng chúng ta mai phục trước cửa bốn cung rồi giết chết đám Mạc Vân Hải kiêu ngạo kia, chẳng phải sẽ càng thống khoái sao?”

Trong lòng Niếp Thần chợt động, hắn cảm thấy ý nghĩ này của Đàm Húc không phải không thể làm được. Với thực lực của bọn họ nếu cố tình đánh lén thì số người có thể tránh được cũng ít tới thảm thương.

“Nhỡ có người nhanh hơn chúng ta thì sao?” Chân Lăng Mộng đột nhiên hỏi.

Niếp Thần và Đàm Húc đồng thời sửng sốt, sát khí trên mặt Đàm Húc biến mất, lập tức lộ vẻ suy tư, mặc dù hắn có ngạo khí nhưng không phải là thằng ngu.

“Chắc không đâu.” Niếp Thần trầm ngâm nói: “Chúng ta nắm được đầy đủ thông tin, dọc đường lại không gặp phải địch nhân gì mạnh, có thể nói một đường thuận lợi, có thể nhanh hơn chúng ta chỉ sợ không dễ. Nhưng chúng ta vẫn cần tập trung tinh thần, không thể không phòng bị. Vạn nhất địch nhân cũng làm như thế thì đúng là lật thuyền trong mương, không tốt chút nào.”

Ba người liếc nhìn nhau, trong mắt đều toát ra vẻ ngưng trọng.

“Đi thôi, cẩn thận một chút.” Niếp Thần nhắc nhở một lần nữa.

-------------------------------

Kế hoạch đánh lén của Tả Mạc rất thuận lợi.

Liên tục giết mấy tên gia hỏa mà không tốn quá nhiều sức. Những người này căn bản không ngờ tới bản thân lại bị đánh lén, mà mấy người Tả Mạc ra tay đều rất nhanh và độc.

Nhưng mấy kẻ này thực lực đều bình thường không cao, trên người cũng chẳng có thứ gì tốt làm Tả Mạc có chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại thì những người này đều là địch nhân của mình, tiêu diệt một thì hi vọng có được phôi thần binh của bản thân cũng tăng thêm một chút, tâm trạng của hắn liền trở nên tốt hơn chút.

Bỗng Quỷ Vụ đồng nhắc nhở: “Tới rồi, ba người!”

Chỉ cần vài lượt mọi người đã phối hợp với nhau rất ăn ý, không cần phải nói chuyện, Quỷ Vụ đồng liền đem vịt rí ba người vừa xuất hiện báo cho mấy người Tả Mạc.

Ba người!

Do có liên quan tới vị trí nên ra tay sẽ là Tả Mạc, Thập Phẩm và chim ngốc.

Tiểu phủ của tiểu Mạc ca chìm vào trong vụ khí, lặng lẽ chém về phía một người trong số đó.

Bản thân tiểu nguyệt nha của Thập Phẩm đã rất gọn, ở trong vụ khí lại càng không thể nào phát hiện ra được. Không biết có phải do ở với Tả Mạc trong thời gian lâu mà Thập Phẩm vô cùng hiếu chiến cũng trở nên âm hiểu xảo trá. Một kích này không để lộ bất cứ chút dấu vết nào, không một tiếng động đánh tới.

Ngược lại, chim ngốc với vẻ kiêu ngạo, tự nhiên không coi thủ đoạn đánh lén của Tả Mạc ra gì, bay ra với phong thái ngạo nghễ, mỏ chim đột nhiên mổ ra một cái, mỏ và không khí ma sát tạo ra vô số hoa lửa, mỏ chim tựa như sắt thép bị thiêu hồng, trông vô cùng khí phách!

Quỷ Vụ đồng luôn quan tới tới toàn cục, khi nhìn thấy chim ngốc mổ ra một phát thì vụ khí trên người không khỏi run lên.

Đang!

Lần nào Tả Mạc cũng đánh lén thành công, nhưng lần này thì đã bị ngăn lại.

Mà tiểu nguyệt nha của Thập Phẩm cũng bị đẩy lùi.

Ngược lại một mổ của chim ngốc mang lại hiệu quả tốt nhất. Sức mạnh bá đạo sắc bén trực tiếp xuyên thủng thần lực phòng hộ của đối phương, ngay cả thần trang cũng không kịp hiện ra thì cơ thể đã có một lỗ nhỏ.

Ba người xuất thủ, không ai thành công!

Lập tức Tả Mạc hiểu ra, đụng phải đá rồi!

Kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, hắn biết rõ lúc này không được để cho đối phương có thời gian suy nghĩ. Không chút do dự cả người dướn lên, thái dương thần phủ ở tay phải ầm ầm chém tới, uy thế vô cùng cương mãnh!

Tay trái lặng lẽ không một tiếng động phóng ra ba cái thái dương thần thứ.

Đông!

Một tiếng động vang lên rung động toàn trường, vụ khí xung quanh lập tức bị dạt ra, hai người mặt đối mặt!

Sắc mặt Niếp Thần đại biến, một búa vừa rồi của đối phương rất nặng, toàn bộ cánh tay phải hắn đều đã run lên, trở nên tê dại, không nhấc lên được nữa. Nhưng càng khiến hắn biến sắc chính là ba thái dương thần thứ đang bay tới trước mặt mình!

Thái dương thứ màu vàng đậm, mũi thứ sắc bén phát ra hàn quang làm lòng người lạnh toát.

Vừa rồi để ngăn cản một búa của đối phương, thần lực cả người hắn đều bị kích động, chỉ bằng vào thần trang thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được ba mũi thái dương thứ kia!

Cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt hiện ra trong lòng, đầu óc Niếp Thần vô cùng minh mẫn, không cần nghĩ, năm ngón tay trái búng ra.

Boong boong boong!

Bảy tám đạo kiếm mang chói mắt bỗng phát ra từ tay trái của hắn.

Kiếm mang cắt vụn không gian tạo nên những tiếng rít.

Chỉ kiếm lan!

Đây là một trong số những bộ kiếm quyết mà năm xưa hắn thành thục nhất nhưng nó không nằm trong hàng ngũ những kiếm quyết được cái trưởng lão cải tạo. Dù vậy tu luyện lâu dài cơ hồ thành bản năng, hơn nữa bây giờ thân là Côn Luân tử nên hiểu biết của Niếp Thần đối với kiếm ý đã sớm không phải loại gà mờ năm đó.

Thần lực thôi động chỉ kiếm lan, không hề có chút cảm giác ngưng trệ nào, trái lại còn tùy tâm sở dục thoải mái chưa từng có. Bộ kiếm quyết này hắn có lĩnh ngộ cực sâu, có thể điều khiển tới mức lô hỏa thuần thanh. Mà bây giờ giống như có một lớp cửa sổ giấy bị phá vỡ, hắn lĩnh ngộ được điều gì đó.

Vào thời điểm nguy hiểm nhất, người có tiềm lực luôn dễ dàng kích phát được tiềm năng của mình.

Niếp Thần đang rơi vào một trạng thái huyền ảo khó mà diễn tả được bằng lời.

Bảy kiếm này có thể nói là ảo diệu tới tuyệt đỉnh!

Đan xen tung hoành giống như hạt mưa, từ những góc độ khác nhau đánh vào ba thái dương thứ, không có cái nào thất bại.

Đinh đinh đoong!

Sau đó là một loạt tiếng động dày đặc vang lên, ba thái dương thứ giống như bị một bàn tay vô hình khẽ đẩy một cái, vô cùng hung hiểm khẽ soạt qua mắt Niếp Thần.

Thái dương thần thứ mang theo hàn ý sắc bén, dán sát vào khuôn mặt Niếp Thần, cỗ hàn ý lạnh lẽo kia làm hắn thoáng run lên.

Thất thủ! Tả Mạc ngạc nhiên, hắn vốn nghĩ rằng lần đánh lén này là vạn vô nhất thất, vậy mà lại thất thủ được!

Là cao thủ!

Tinh mang trong mắt Tả Mạc tăng vọt!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK