Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Xa xa từng vệt sáng diễm lệ do phi kiếm lướt qua tạo thành thật rực rỡ.

Hoả quang thỉnh thoảng sáng lên, nổ mạnh, các loại pháp quyết tạo ra quang mang hỗn loạn, phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Lương Vi, vết thương trên mặt giống như con giun đang giãy dụa trong khung cảnh sáng tối đan xen.

Hắn nín thở, chiến đấu sắp tới khiến máu toàn thân hắn như muốn sôi lên, miệng khô lưỡi khô, trong lồng ngực như có lửa.

Hắn đè nén kiềm chế chiến ý trong lồng ngực, trong hoả quang nhãn thần quật cường chuyên chú mà cuồng nhiệt.

Nhưng rất nhanh trán Lương Vi liền nhăn lại.

Song phương chưa tiếp xúc qua chỉ mới ở giai đoạn thăm dò, nhưng trong mắt Lương Vi hành động của kiếm tu thuyền đen không đúng lắm. Hắn không khỏi cảm thấy bối rối, Dao Quang trận không phải là thiên môn chiến trận, tuy rằng Dao Quang trận có rất nhiều biến hoá nhưng vẫn không thể thoát ly khỏi phạm trù của trận.

Có rất nhiều biện pháp đối phó với Dao Quang chiến trận, nhưng tất cả đều tuân theo một nguyên tắc, đó chính là lấy khu vực trung trục để phòng ngự. Khu vực trung trục phòng ngự của Dao Quang trận là mạnh nhất, nhưng nó cũng là điểm then chốt của toàn bộ trận, một khi bị công phá toàn bộ chiến trận sẽ bị phá.

Dao Quang chiến trận là một trong những chiến trận được các tu giả sử dụng nhiều nhất. Nghe nói sáng tạo ra chiến trận này chính là một vị chiến tướng tu giả, trong vòng hai trăm năm trở nên thịnh hành đã đủ để thấy được sự độc đáo của nó.

Chiến tướng ở trên thuyền đen dường như rất xa lạ với Dao Quang trận, thực lực và cách chỉ huy khác xa so với vừa rồi, hai người sao?

Chẳng lẽ đã đổi người?

Trong lòng Lương Vi cảm thấy cổ quái.

-----------------------------

Đúng là Công Tôn Sai không nhận ra Dao Quang chiến trận.

Nhưng hắn nhận ra lợi hại trong đó, chớ xem song phương chỉ mới thoáng giằng co nhưng trong giây lát đó đủ khiến Công Tôn Sai phải cẩn thận với chiến trận xa lạ này.

Dao Quang chiến trận đích xác vô cùng xuất sắc, nó kì thực chỉ là một loại cấu trúc chiến trận, không thể mang lại không gian cho chiến tướng tuỳ cơ ứng biến. Minh Liệt nghiên cứu rất sâu Dao Quang chiến trận, đây là chiến trận hắn sở trường nhất, điều này có thể thấy hắn đối với Công Tôn Sai kiêng kị như nào.

Dù cho thận trọng nhưng Công Tôn Sai không chút hoang mang, trái lại mở to hai mắt, chiến trận trước mặt khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Chiến trận rất lợi hại!

Bảy tên kiếm tu một tổ, cài răng lược, đủ loại ảo trận, không có chỗ nào mà không trải qua an bài cẩn thận. Mỗi người bọn họ nắm chặt phi kiếm, dĩ dật đãi lao. Nhưng khiến Công Tôn Sai cảm thấy giật mình không phải huyền cơ của chiến trận, mà chính là pháp bảo trên người đối phương.

Toàn bộ chiến trận cơ hồ đều được bao phủ bởi quang mang của pháp bảo!

Khi nhìn thấy điều này, mắt Công Tôn Sai đỏ lên!

So sánh với người ta, bọn họ giống như kẻ ăn xin. Trên người mỗi kiếm tu đều có một hai kiện tứ phẩm pháp bảo, phi kiếm trong tay đều là tứ phẩm! Mà trên người những kim đan kia đều lấp lánh những pháp bảo! Khoa trương nhất chính là toàn bộ chiến trận của đối phương đều được bao phủ bởi một tầng thanh quang nhàn nhạt.

Ngay cả đại hình chiến trận pháp bảo mà đối phương cũng có!

Nhìn lại bọn họ, pháp bảo trên thân đa số đều là tam phẩm, pháp bảo tứ phẩm có thể đếm trên đầu ngón tay. Duy nhất cảm thấy vui mừng đó là phi kiếm trong tay bọn họ hoàn toàn là kim lưu phi kiếm, là do Tả Mạc trang bị cho mọi khi còn ở biển cát Kim Lưu.

Chu Tước doanh tròn hai ngàn người, đại nhật văn diễm của Tả Mạc có lợi hại đến đâu cũng khó mà luyện chế được hai ngàn thanh phi kiếm, đây thực sự là khổ sai. Vì để tiết kiệm thời gian, hắn sáng chế ra một biện pháp gọi là quần luyện, một lần có thể luyện chế được hai mươi thanh phi kiếm.

Nhưng như vậy thì kim lưu phi kiếm luyện chế ra so với mấy thanh hắn luyện ban đầu kém hơn nhiều, ngũ phẩm hạ giai, có được hai phù trận vô cùng hữu dụng, “sắc nhọn” và “lướt không”.

“Sắc nhọn” có thể gia tăng độ sắc bén của phi kiếm, mà “lướt không” có thể gia tăng tốc độ của phi kiếm. Hơn nữa tu giả Chu Tước cơ bản đều lĩnh ngộ kiếm ý, hai phù trận này rơi vào tay bọn họ có thể phát huy ra uy lực rất lớn.

Nhưng so với phi kiếm trong tay thì pháp bảo trên người bọn họ có chút mộc mạc, khó trách tại sao Công Tôn Sai nhìn thấy quang hoa của pháp bảo tứ phẩm trên người đối phương thì mắt lại đỏ lên như vậy.

Tả Mạc tham lam hảo tài, chỉ hận không thể tắm trong pháp bảo, điều này đã ảnh hưởng rất lớn tới mọi người.

Không cần phải động viên gì, toàn bộ thành viên Chu Tước doanh đột nhiên hăng tiết lên, thần kinh sôi sục, xoa tay, ánh mắt ửng đỏ tập trung trên người đối phương.

“Đại nhân, có thể cho bọn ta thử trước không.” Lôi Bằng mắt mở to, vẻ mặt vô tội nói.

Vẻ lười biếng trên mặt Ma Phàm thoáng cái đã biến mất, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, giơ ngón tay cái với Lôi Bằng. Niên Lục nghe thấy vậy vội vàng biến đổi pháp bảo, trên tay xuất hiện một cái gương nhỏ, chỉnh chỉnh mái tóc của bản thân. (gay à )

Kiếm tu của Thiên Phong khúc, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra bộ dáng ngạo nghễ uy vũ.

Gian xảo!

Lại bị giành trước!

Người ở các bộ khác đều nhìn nhóm người này với ánh mắt toé lửa, rất nhiều người cảm thấy buồn chán, Lôi hắc tử kia nhìn như thằng ngốc nhưng sao hạ thủ lại nhanh vậy?

Công Tôn Sai suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cẩn thận đó.”

Chiến trận trước mắt là lần đầu tiên hắn trông thấy, để bọn Ma Phàm đi thử trước cũng là cơ hội để hắn có thể hiểu rõ chiến trận này hơn.

Đám người Ma Phàm mừng rỡ, mặc kệ nói như thế nào thì công đầu cũng đã bị bọn họ cướp được!

Ma Phàm luôn luôn lười biến cũng kích động, rướn cổ họng nói: “Các huynh đệ, cần phải dậy cho mấy thằng nhóc này biết sự lợi hại của Thiên Phong khúc chúng ta!”

Tất cả mọi người của Thiên Phong khúc chiến ý đều dâng trào!

Từ khi lượng người lĩnh ngộ được kiếm ý tăng lên, địa vị của Thiên Phong khúc ngày càng giảm xuống, bọn họ cần phải có một thắng lợi để một lần nữa vãn hội địa vị khúc tinh nhuệ của Chu Tước doanh!

Khi đội viên của Thiên Phong khúc đi ra khỏi hàng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người họ.

-----------------------------

Lương Vi không nói gì, trong lòng càng cảm thấy cổ quái. Khi hắn nhìn thấy một tiểu đội đi ra từ trong thuyền đen, cuối cùng hắn khẳng định, chiến tướng của thuyền đen không biết Dao Quang chiến trận.

Một chiến tướng ngay cả Dao Quang chiến trận cũng không biết?

Kết luận hoang đường này khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, nhất là biểu hiện vô cùng xuất sắc của đối phương khi nãy, cảm giác hoang đường này càng ngày càng rõ ràng.

“Không thể nào, ngay cả Dao Quang chiến trận cũng không biết sao?” Một gã thủ hạ hô lên.

“Có thể là đi theo dã lộ?”… một thủ hạ khác không xác định nói.

Lương Vi ngẩn ra, cảm thấy rất có khả năng. Chiến tướng dã lộ không hiếm, trên thực tế, không phải yêu nào cũng đủ tiêu chuẩn để tiến nhập Yêu Thuật phủ, hơn nữa không phải Yêu Thuật phủ nào cũng đủ khả năng bồi dưỡng chiến tướng. Chỉ có những Yêu Thuật phủ có thực lực hùng hậu mới có khả năng bồi dưỡng ra chiến tướng.

Học tập chiến tướng là một quá trình lâu dài so với học tập yêu thuật, cơ bản ngoại trừ việc tòng quân thì rất khó kiếm được công việc khác. Nguyên nhân chính là như thế, yêu học tập chiến tướng đại đa số đều là những người có gia cảnh tương đối giàu có.

Theo như Tương Vi biết, loại tình huống này không phải chỉ mỗi yêu tộc mới tồn tại, tu giả và ma tộc cũng gặp vấn đề tương tự.

Dã lộ chiến tướng thỉnh thoảng cũng có biểu hiện kinh diễm nhưng so với chiến tướng chính quy thì bất luận là ở phương diện khống chế hay là con mắt chiến lược đều có sự chênh lệch không nhỏ.

Lúc trước hắn suy đoán trong thuyền là một vị chiến tướng yêu tộc, đối phương chiến đấu có mùi của yêu tộc. Nhưng bây giờ, hắn lại không dám xác định.

Trong lòng hắn có chút chờ mong.

Dã lộ chiến tướng có tính bất định, tính bất định này thường cuối cùng dẫn đến thất bại của bọn họ. Nhưng mà tính bất định này lại khiến đối phương của hắn vô cùng đau đầu.

Không ai nguyện ý đối đầu với một kẻ không bình thường cả.

----------------------------

Thiên Phong khúc xông thẳng vào trong Dao Quang chiến trận.

Dao Quang chiến trận là biến trận của bắc đẩu thất tinh trận, toàn bộ chiến trận chia làm bảy khu vực đan xen vào nhau. Nhưng khác so với thất tinh bắc đẩu trận lấy thiên xu tinh làm trận tâm, tính sáng tạo của Dao Quang chiến trận nằm ở việc vận dụng đệ thất tinh dao quang tinh làm trận tâm.


Việc kiếm tu vận dụng bắc đẩu thất tinh trận đã có từ rất lâu, từ kiếm quyết ban đầu đến sau này là thất nhân trận, sau đó là đại hình chiến trận, sự phát triển của nó xuyên suốt toàn bộ lịch sử phát triển của kiếm tu.

Kiếm tu thiên vị thất tinh trận không phải không có lý do của nó, thất tinh trận ngưng tụ kiếm mang kiếm ý rất tốt, hơn nữa công thủ cũng tốt, phạm vi áp dụng lớn.

Nhưng Ma Phàm không hổ là thành viên hạch tâm, con mắt nhìn cao minh hơn không chỉ một hai phần so với kiếm tu khác. Hắn lựa chọn vị trí đột kích thập phần xảo diệu.

Bắc đẩu thất tinh trận giống như một cái muôi, mà vị trí Ma Phàm chọn để công kích chính là nơi muôi và cán muôi nối với nhau, chính là thiên quyền vị.

Vừa tiến vào phạm vi công kích của chiến trận, mọi người chỉ cảm thấy xung quanh biến đổi.

Giống như đột nhiên tiến nhập vào một vùng quê, một thảo nguyên cỏ xanh mướt như thảm, Hoàng Hà uốn lượn giống như một chiếc đai ngọc, lẳng lặng chảy.

Gió nhẹ thổi qua, Ma Phàm rất ưa thích vị cỏ xanh chui vào trong mũi.

Ảo trận!

Không cần hắn bắt chuyện, hai gã kiếm tu phía sau đồng thời quát khẽ, trong tay bay ra hai đạo kim mang, chui vào trong lòng đất!

Ầm ầm!

Ảo giác thảo nguyên lập tức bị nghiền nát!

Đa số kiếm tu không am hiểu ảo trận, những ảo trận này đều do pháp bảo họ mang trên người thả ra, sao có thể chịu được công kích của ngũ phẩm phi kiếm chứ?

Ảo giác bị phá, bốn phía một lần nữa khôi phục nguyên trạng, bảy đạo kiếm mang đã bay tới trước mặt bọn họ!

Đối phương cũng đoán được ảo trận không thể vây khốn bọn họ, công kích liên tục mới là sát chiêu chính!

“Theo sát ta!” Ma Phàm cao giọng nhắc nhỏ, động tác không chậm, phi kiếm hơi lay động, một lớp kiếm mang trong suốt bất quy tắc giống như sóng nước lay động, hướng kiếm mang trước mặt bay tới!

Chiêu này là hắn đem Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm dung nhập với Minh Tiêu kiếm quyết mà sáng tạo ra.

Mà uy lực của chiêu này khi hắn đạt tới tầng thứ ba thì phát huy toàn bộ!

Đôi viên khác nhanh chóng đi theo sau hắn, phi kiếm trong tay không chút thay đổi, giống như không nhìn thấy kiếm mang đang bay tới trước mặt.

Các loại kiếm mang gặp phải sóng gợn không chút hoa xảo vỡ tan thành bụi!

Phốc phốc phốc!

Kiếm mang đánh vào sóng gợn giống như một hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, mang lại rất nhiều rung động.

Sóng gợn và kiếm mang giống như hai bọt khí, đồng thời biến mất.

Kiếm tu đối diện sắc mặt khẽ biến, con ngươi co rút lại!

Kiếm ý hoá hình!

Tinh nhuệ!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK