Thực lực của Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ cao hơn một bậc, trong nháy mắt đã kéo giãn được khoảng cách nhưng bốn vị hoàn chủ đi cùng họ thì không gặp may như thế.
Võ Chân là một trong ba vị hoàn chủ dưới trướng Mễ Vu. Thực lực của hắn rất vững chắc, dũng mãnh thiện chiến, chưa bao giờ e ngại ác chiến, thực lực của hắn so với Mễ Vu thì chỉ kém hơn một chút thôi. Lần này Mễ Vu cố ý dẫn hắn đi cũng là để chuẩn bị cho một trận ác chiến.
Từ khi trận chiến bắt đầu bọn họ đã chiếm được thế chủ động trên chiến trường.
Tất cả đều vô cùng thuận lợi, đồ vật cổ quái như ngân quang manh nếu đối phương không có chuẩn bị thì cơ hồ bọn họ đã nắm được nửa thắng lợi.
Võ Chân cũng lặng lẽ tiếp cận một người bên cạnh Chung Đức, hắn nhận ra địa vị người này không thấp.
Trong ngân quang trắng xóa, hắn giống như u linh từ từ tiến tới.
Mắt thấy đối phương sắp đi vào phạm vi tấn công của mình, chỉ cần gần thêm chút nữa thì hắn có thể đưa ra một kích tất sát!
Nhưng đúng vào lúc đó trong lòng hắn chợt có dự cảm, hắn vô thức lướt sang bên cạnh!
Tê!
Một đoàn hỏa quang bay sát qua người hắn.
Trong lòng Võ Chân chợt nhói một cái, chẳng lẽ đối phương có người không bị ảnh hưởng bởi ngân quang manh sao?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, lại một đoàn hỏa quang nữa sáng lên.
Lần này Võ Chân không kịp lui lại, thần văn trên tay hắn hiện ra nhanh như chớp, hắn bình tĩnh không chút sợ hãi nghênh đón hỏa quang kia, một ngón tay điểm ra!
Bụp!
Hắn chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng bỏng chìm vào trong ngón tay rồi chui vào trong cơ thể cơ thể hắn!
Rào, hắn hít vào một hơi khí lạnh, thần văn sáng rực, thần lực trong cơ thể tăng vọt, cố gắng đem ngọn lửa ở trong cơ thể đẩy ra. Lúc này hắn mới thấy rõ kẻ đánh lén mình hóa ra là một con chim!
Ngón tay của Võ Chân ẩn chứa sức mạnh của thần văn Thiên Hoàn, chim ngốc cũng không chịu nổi, ba ba ba lùi lại mấy bước.
Vài bước lui lại này nhìn thì như bình thwòng nhưng lại khiến chim ngốc mắt cao hơn trán tức giận!
Chim ngốc đã bao giờ phải chịu thiệt thòi chưa?
Nó đột nhiên tung cánh, tựa như muốn bay lên, một tiếng phụt, hỏa diễm màu đỏ từ trong miệng nó cuồn cuộn phun ra.
Bản năng báo cho Võ Chân biết ngọn lửa màu đỏ này rất nguy hiểm nên bất chấp tất cả, vội vàng lùi lại phía sau.
Hai cánh chim ngốc đảo nhanh, hỏa diễm giống như vật sống nhanh chóng đuổi theo Võ Chân.
Tốc độ của hỏa diễm cực nhanh, tạo nên một vệt lửa chói mắt trong không trung, nháy mắt đã đuổi kịp Võ Chân.
Võ Chân hít vào một hơi thật sâu, thần văn ẩn hiện, hóa chưởng thành đao, cánh tay phải vung lên rồi bất ngờ chém xuống!
Vệt lửa bay tới trước mắt bị chém thành hai nửa, bay sát qua hai bên cạnh hắn. Trong lòng Võ Chân khẽ thở phào, con quái điểu này không biết là loại yêu thú gì mà lợi hại như vậy!
Bỗng khóe mắt thoáng thấy hai vệt lửa kia thay đổi phương hướng vẽ ra hai vòng cung, vây thanh một vòng tròn!
Đây là…
Trong lòng Võ Chân cả kinh, chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì cả người bỗng cứng đờ!
Bản thân đã rơi vào trong một trường lực quái dị!
Trong hỏa diễm kia có điểm cổ quái!
Tâm Võ Chân trầm xuống.
Vừa đúng lúc này trong đầu hắn vang lên tiếng kinh hô của Mễ Vu đại nhân: “Lui! Là Mạc Vân Hải! Đây là một cái bẫy!”
Võ Chân không giữ được bình tĩnh nữa, sắc mặt kịch biến.
------------------------------
Bạch quang trước mắt dần tan đi, tầm mắt của Tả Mạc đã bình thường trở lại.
Tả Mạc chưa bao giờ bị thiệt thòi như vậy, nhìn thấy mấy bóng lưng đang dần xa trong lòng không khỏi cảm thấy giận dữ!
Ba!
Tháp nhỏ bỗng xuất hiện trong tay Tả Mạc.
Thái dương thần lực chói mắt bao phủ Tả Mạc và tháp nhỏ.
Tả Mạc bắt đầu thở dốc, sức mạnh toàn thân cuồn trào đầy mãnh liệt, hắn giống như đang vung một thanh búa nặng hơn cả bản thân, toàn bộ cơ thể đều vung lên!
Tiếng thở dốc, cố gắng hết sức lực, tháp nhỏ trong tay bỗng bị ném lên trời!
“Nhi tử láu lỉnh! Lên!”
Tháp nhỏ cả người được bao phủ bởi kim quang tựa như một sao băng màu vàng mang theo tiếng rít sắc nhọn, nhanh như tia chớp phóng về phía mấy người đang bỏ trốn!
“Y y nha nha!”
Tháp nhỏ được bao phủ bởi thái dương thần lực vẻ mặt đầy phấn khích, đỉnh tháp hướng về phía trước, tay chân bé nhỏ thu sát lại quanh thân thể, trong miệng phát ra những tiếng kêu mà chẳng ai hiểu nổi.
Sức mạnh một ném này của Tả Mạc vượt quá sức tưởng tượng. Đừng quên, năm đó hắn từng tu luyện đại nhật ma thể, hơn nữa còn được viễn cổ thần lực rèn luyện thân thể nên hiệu quả càng kinh người.
Ngô Như bỗng nghe thấy tiếng gió rít ở đằng sau thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn là hoàn chủ dưới trướng Tấn Tiểu Vũ, là ngươi nhạy bén cho nên khi Mễ Vu đại nhân ra lệnh hắn liền không chút do dự nhanh chóng chạy ra phía ngoài.
Mặc dù có chút chật vật nhưng không bị thương, trong lòng hắn cũng có chút an tâm.
Lúc này phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng rít xé gió, hắn vừa quay đầu thì thấy một đạo kim quang chói mắt đang bay về phía mình.
Nhanh thật!
Con ngươi hắn co rút lại, trong chớp mắt kim quang đã đến trước mặt hắn, lúc này hắn không thể nào tránh né được nữa.
Hắn hừ lạnh một cái, cánh tay phải nhanh như chớp vung lên, từng sợi thần văn trong nháy mắt sáng lên bao phủ cánh tay phải của hắn.
Đoàn kim quang kia càng ngày càng gần, Ngô Như lúc này mới nhìn rõ, bên trong kim quang có bao phủ thứ gì đó, trong lòng hắn không khỏi nao nao, đó là cái gì…
Nhưng ngay lập tức hắn đã có phản ứng, quát lớn một tiếng nghênh đón quang đoàn, đánh ra một quyền!
Ầm!
Một đạo quyền mang do thần lực kết thành từ tay bắn ra nghênh đón quang đoàn đang ầm ầm đánh tới!
Khi song phương sắp va vào nhau thì tháp nhỏ bỗng lật một cái.
Quang đoàn ở trong không trung khẽ gập lại, thoát khỏi quyền ấn!
“Tháp tháp bối đầu kỹ!”
Sự việc tiếp theo càng thêm quỷ dị, cái lật của tháp nhỏ đã làm cho kim quang bao phủ khắp người văng ra, kim quang văng ra trong phút chốc liền biến ảo thành một thái dương thần phủ!
Trong nháy mắt thái dương thần phủ đã bay tới trước mặt Ngô Như.
Sắc mặt Ngô Như kịch biến, bất chấp tất cả, theo bản năng dùng tay phải đưa lên bảo vệ mặt.
Bụp!
Máu từ cánh phải tay bắn ra, Ngô Như như bị đánh mạnh, bắn sang một bên.
Đáng tiếc hắn không được nhìn thấy, tháp nhỏ bỗng phình ra như khí cầu, hai con ngươi hoàn toàn bị thịt bao phủ.
“Hô!”
Vô số vụ khí như vạn mã bôn đằng từ trong miệng tháp nhỏ phun ra!
Không ai có thể tưởng tượng được một cơ thể bé nhỏ như thế mà có thể tạo ra áp lực giống như đập mở nước, cuộn trào mãnh liệt như vậy.
Trong nháy mắt, xung quanh đã biến thành một vụ hải, không những Ngô Như mà Tất Tiểu Vũ đứng đó không xa cũng bất ngờ không kịp đề phòng bị cuốn vào trong vụ hải.
Lần này tháp nhỏ đã phun ra hết vụ khí mà nó hút được ở vụ điện.
Sau khi ném tháp nhỏ đi, Tả Mạc lập tức gọi quỷ vụ đồng.
Nơi quỷ vụ bao phủ, quỷ vụ đồng chính là vua!
Quỷ vụ đồng vẫy vẫy tay, vụ hải liền cuốn lấy Ngô Như và Tấn Tiểu Vũ bay về phía Tả Mạc.
Quỷ vụ đồng đã sớm chuẩn bị để thể hiện thật hoành tráng, vất vả lắm mới có cơ hội tốt như vậy, đầu hắn nóng rực lên, thân hình rất nhanh liền biến đổi, một viễn cổ vụ cự nhân to như một tòa núi nhỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Phàm nhân! Run sợ đi!”
Tiếng rít gào của vụ cự nhân làm người ta run sợ.
Lần này, ngay cả Chung Đức mặt luôn không biến sắc, khi ngẩng đầu nhìn thấy vụ cự nhân với thể hình khổng lồ như thế khóe mặt không khỏi giật giật vài cái.
Mấy kẻ bên cạnh tên gia hỏa này đều là quái vật!
Tấn Tiểu Vũ ý thức được tình huống không ổn, không dám có chút do dự nào, rên lên một tiếng, ba, thần văn ở ngực xuất hiện rạn nứt. Trong nháy mắt thần lực cuộn trào mãnh liệt tràn ngập toàn thân hắn, lục thức lập tức trở nên nhạy bén hơn vô số lần, hắn lập tức tìm được Ngô Như đang bị trọng thương.
Tê!
Cả người hắn biến mất, cơ hồ đồng thời xuất hiện ở bên cạnh Ngô Như, một tay chụp lấy Ngô Như sắp hôn mê, lắc mình một cái liền biến mất không chút dấu vết.
Vụ cự nhân đang muốn đại phát thần uy lập tức cứng đờ người ra.
Gà rừng đã bay tới tay mà còn bị mất!
Đám người Tả Mạc đang định truy kích thì bỗng Chung Đức hét lớn: “Nhanh đi Sát Uyên lao!”
Tả Mạc lập tức tỉnh táo lại, quát lớn: “A Quỷ đi theo ta, những người khác bảo vệ Chung tướng quân! Chim ngốc không được để tên gia hỏa kia chạy thoát!”
Dứt lời liền ôm lấy Thi Bội nói: “Ngươi chỉ đường đi!”
Thi Bội quả thực giống hệt Chung Đức, như từ cùng một khuôn đúc ra, mặc dù bị thương nhưng khuôn mặt vẫn không có chút biểu cảm gì, chỉ về một hướng nói: “Kia!”
Tả Mạc và A Quỷ bay lên trời, nhanh chóng bay theo hướng mà Thi Bội chỉ.
Nếu có thể bắt được Lê Tiên Nhi thì bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đổi rồi!
Tả Mạc vất bỏ phiền muộn, chiến ý sôi trào.
-------------------------------
Lê Tiên Nhi ngồi xuống, quan sát chung quanh đầy hiếu kì: “Đây chính là Sát Uyên lao đại danh đỉnh đỉnh sao!”
Ban Hạ không dám có thái độ khinh thường đối với thiếu nữ nhìn qua thì vô cùng mảnh mai này, nếu không phải Sát Uyên lao có năng lực áp chế sức mạnh thì đối phương chỉ dí một đầu ngón tay là có thể nghiền nát được hắn.
Dường như Lê Tiên Nhi không quá lo lắng cho an toàn của bản thân, nàng vẫn ung dung bình thản đánh giá xung quanh.
Sát Uyên lao là cấm địa của Tây Huyền, ít người biết tới nó, ngay cả đệ tử bình thường của Tây Huyền cũng chưa từng nghe qua nó.
Có thể tự mình tiến vào cấm địa của Tây Huyền, cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Lê Tiên Nhi biết một số thông tin về Sát Uyên lao này.
Năm đó lúc Tây Huyền phát hiện ra nơi này thì nó tràn ngập sát hồn vô cùng nguy hiểm, nhưng do Ương Thổ Nguyên có vị trí quá tốt, lúc đó Tây Huyền vẫn quyết định đóng môn phái ở đây.
Mà vực sâu nguy hiểm này thì được biến thành lao tù, dùng để giam giữ những nhân vật lợi hại.
Ở Sát Uyên lao, bất luận kẻ nào dù mạnh tới đâu cũng bị áp chế tới mức thấp nhất, hơn nữa nơi này còn phủ đầy cấm chế, căn bản không có năng trốn thoát. Dù cho là vậy, bởi vì đây là trọng địa của mônphái nên vẫn phải phái người canh gác. Luôn có một chiến bộ chuyên đóng ở Sát Uyên lao.
Chiến bộ đóng ở Sát Uyên lao thường cũng là thân mang tội, bọn họ cần phải phế tu vi một lần, tiến vào vực sâu. Sau đó bắt đầu tu luyện lại, bởi vì nơi này tràn ngập sát cương cực kì nồng nặc nên bọn họ chỉ cần hút lấy sát cương vào trong người rồi chuyển hóa nó thành lực lượng của bản thân.
Điều này làm cho bọn họ không bị sát cương áp chế.
Sát cương phiêu phù bốc cháy trong không trung, những sát cương này vô cùng nguy hiểm, giống như kịch độc vậy. Nhưng Ban Hạ đã sớm có chuẩn bị, hắn đã sớm nuốt linh đan chuyên dụng. Về phần Lê Tiên Nhi thì không cần phải lo cho nàng.
Những sát cương hỏa hồng này từ trong vực sâu không đáy bốc lên cao.
Từ xa nhìn lại giống như một thác nước màu đỏ đang chảy ngược.
Sát cương từ dưới vực sâu bốc lên thỉnh thoảng sẽ có một hai con sát hồn chưa thành hình chạy tới. Những sát hồn này vừa chạy đến lập tức bị cấm chế đánh tan.
Lê Tiên Nhi thoáng nhíu mày một cái, những sát hồn ở đây quá yếu ớt nên cấm chế mới có thể tiêu diệt chúng. Hiểu biết về phù trận của nàng rất sâu, chỉ thoáng nhìn qua đã thấy được những phù trận kia không những có uy lực hữu hạn, hơn nữa đã lâu đời, do giữ gìn mới có thể phát ra uy lực như thế.
Nàng bình tĩnh ngồi xuống chờ đợi hành động kết thúc.
Đúng vào lúc này, thần văn ở trán nàng sáng lên, giọng nói đầy lo lắng của Mễ Vu vang lên trong đầu nàng: “Tiên Nhi, chạy mau! Là bẫy đó!”
Hai mắt Lê Tiên Nhi bỗng mở to.
Ban Hạ nhận thấy dị dạng của Lê Tiên Nhi thì cả kinh, vội vàng mở mắt: “Thế nào rồi? Lê tiểu thư?”
Lê Tiên Nhi như không nghe thấy gì, trong cơ thể bỗng sáng lên một đạo thần văn, một luồng khí tức mênh mông giống như bão tố trên biển, dâng trào mãnh liệt!
Đây là cấm chế mà đại trưởng lão tự tay bố trí trên người nàng!
Lê Tiên Nhi trong khoảng thời gian tới sẽ đảm đương vị trí chưởng môn của Thiên Hoàn, do muốn an toàn nên đại trưởng lão đã bố trí một cấm chế trên người nàng, thần quyết của cấm chế cũng nói cho nàng, như vậy tương đương với việc tạo cho nàng một lớp bảo hiểm nữa.
Sát cương xung quanh lập tức bị sức mạnh vô hình này đẩy ra, thần lực trì trệ lập tức ầm ầm lưu động, sức mạnh quen thuộc một lần nữa trở lại trong cơ thể nàng.
Nhìn Ban Hạ trước mắt, sát cơ chợt lóe lên trong mắt Lê Tiên Nhi rồi biến mất, thần văn chợt lóe lên.
Trên trán Ban Hạ bỗng xuất hiện một lỗ máu.
Vẻ kinh sợ nghi hoặc vẫn còn nguyên trên mặt Ban Hạ, hắn không kịp phát ra bất cứ tiếng động nào thì đã ngã ngửa ra sau.
“He he, lại gặp nhau rồi!”
Một giọng nói quen thuộc từ cửa ra vào truyền tới.
Khi nhìn thấy rõ người tới, hai mắt Lê Tiên Nhi liền nheo lại.
“Tả Mạc!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK