Mắt mọi người đều nhìn vào Tả Mạc.
“Hay là điều một chiến bộ tới đây rồi diệt sạch bọn họ?” Khẩu khí của đại sư huynh trở nên rất có khí phách.
Vừa nghe thấy những lời này Lao Đức Quang không khỏi run lên, thực sự quá khí phách! Đó là Lôi Âm tự đấy đứng đầu cửu đại thiền môn đấy!
Đám người này có lai lịch như nào?
Lao Đức Quang không khỏi cảm thấy chột dạ.
Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Đánh Lôi Âm tự trái lại không khó, đánh ở đây cũng không khó nhưng có một chút phiền phức chính là Dưỡng Nguyên Hạo.”
Đại sư huynh cũng chỉ thuận miệng nói ra, bình thường hắn không bao giờ nhúng tay vào các chiến lược của Mạc Vân Hải, hắn chưa bao giờ để tâm tới các vấn đề như này, hắn chỉ chuyên tâm tim hiểu kiếm đạo của bản thân. Hơn nữa hắn rất vô tin tưởng vào năng lực của Tả Mạc ở phương diện này, huống hồ bên cạnh Tả Mạc còn có yêu nghiệt như mẹ trẻ.
Sở dĩ hắn nói ra những lời này chỉ là do lo lắng tới sự an toàn của Tả Mạc.
Bay qua Biển Đen gì gì đó, hắn tự nhiên không để ý tới, hắn tràn ngập lòng tin bất cứ nơi nào, hắn chỉ cần một người một kiếm là có thể đi khắp thiên hạ. Nhưng Tả Mạc lại không giống hắn, mặc dù hắn biết rõ thực lực của Tả Mạc không yếu hơn hắn, thậm chí ở phương diện thần lực còn mạnh hơn nhưng hắn vẫn không hi vọng sư đệ đi mạo hiểm.
Ánh mắt Tả Mạc quét tới quét lui trên người những chiến bộ đang bảo vệ bên cạnh truyền tống trận, đúng như đại sư huynh nói, ngoại trừ điều một chiến bộ tới đây thì đúng là không còn biện pháp nào tốt nữa. Chiến bộ đột phá chính diện không khó nhưng để mở lại truyền tống trận đã đóng cũng là một việc khá phiền phức.
Có một số việc chỉ có thể làm ra trong tối, nếu ở ngoài sáng thì không thể không nể mặt.
Một khi thật sự không nể mặt Lôi Âm tự vậy chiến lược mượn cửu đại thiền môn để chống lại Côn Luân và Thiên Hoàn của Tả Mạc sẽ sụp đổ. Trang bị thần binh mặc dù khó có được nhưng đối với Mạc Vân Hải đã có ba kiện trang bị thần binh mà nói thì đó chỉ là dệt gấm trên hoa, không ảnh hưởng gì tới chiến lược phát triển của Mạc Vân Hải. Lôi Âm tự là kẻ đứng đầu cửu đại thiền môn, có tiếng nói cực lớn trong cửu đại thiền môn, nó có thể ảnh hưởng tới quyết sách của cửu đại thiền môn.
Trong tích tắc Tả Mạc liền đưa ra quyết định.
Đoàn người rất nhanh liền bị các đệ tử Lôi Âm tự để ý, sáng nay bọn họ đã nhận được mệnh lệnh đóng của truyền tống trận để tìm kẻ khả nghi, mà nhóm người trước mặt lại rất khả nghi!
Tả Mạc thấy đối phương muốn xông lên mà hắn lại không muốn gây chiến với Lôi Âm tự nên thấp giọng nói: “Bay qua Biển Đen!”
Sắc mặt quản sự trắng bệch ra nhưng không hé răng nói nửa lời, đi trước dẫn đường cho mọi người tới Biển Đen. Mặt Lao Đức Quang cũng trắng bệch ra, run giọng nói: “Chúng ta thật sự phải bay qua Biển Đen sao? Ngàn vạn lần đừng đi, đó là con đường chết đấy, đó là...”
Chưa nói xong câu cuối thì Lao Đức Quang đã òa lên khóc nức nở.
Nhưng không có ai để ý tới hắn, ngược lại Vi Thắng còn cười nói với hắn: “Ngươi nói thế làm ta càng thấy hứng thú đối với việc bay qua Biển Đen đó.”
Lúc trước Vi Thắng còn lo lắng tới sự an toàn của Tả Mạc nhưng bây giờ Tả Mạc đã hạ quyết tâm, hắn liền vất ý nghĩ này ra khỏi đầu, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ sự an toàn của sư đệ.
Những người khác cũng lộ vẻ nôn nóng muốn thử, đối với những kẻ bước ra từ trong biển máu thì dù đường đi con nguy hiểm như nào cũng không thể làm dao động tâm chí của bọn họ, ngược lại còn kích động lòng hiếu thắng của bọn họ.
“Phản hư kì đó! Ngay cả phản hư kì cũng chết!” Lao Đức Quang khóc tới khản cả giọng.
Phản hư kì!
Mọi người nhìn nhau cười, ngay cả loại người trầm tính như Tông Như cũng không khỏi cười mỉm.
“Gào thét cái gì mà gào thét!” Tằng Liên Nhi không khác khí đá cho tên gia hỏa này một phát: “Là đại nam nhân mà không có chút chí khí nào!”
Cạnh tranh ở ma tộc rất tàn khốc, đa số nữ nhân ma tộc đều thích nam nhân có khí phách, cho nên khi Tằng Liên Nhi nhìn thấy bộ dạng của Lao Đức Quang thì cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn mấy người bên cạnh mình, trong lòng Tả Mạc cũng nảy sinh chút hào khí, sự lo lắng trước đó đã hoàn toàn biến mất, hắn cười nói: “Chúng ta sẽ xông vào Biển Đen trong truyền thuyết để xem thử rốt cuộc nó hung hiểm như thế nào!
Mấy đệ tử Lôi Âm tự thấy vậy thì trợn mắt há mồm.
Thương đội này lại chọn bay về phía Biển Đen.
------------------------------
Đông Tuyền giới thất thủ, Quyền Bội toàn quân bị diệt!
Hai sự kiện này làm rung động liên minh Ma Soái, nếu như trước đó nói mọi người chỉ cảm thấy chút gánh nặng vì bị thua trận thì hai trận thua liên tục đã làm mọi người cảm giác được một thanh kiếm đang chỉ thẳng vào mi tâm bọn họ, hàn ý lạnh thấu xương, đủ để bọn họ không tự chủ mà nổi da gà.
Hải Kim Vân rốt cuộc cũng chờ được Thường Vũ Sinh đến, tin tức này làm cao tầng của liên minh Ma Soái phấn khích.
Hai đại chiến tướng hội ngộ tức thì giống như vừa tiêm thuốc trợ tim làm cho bọn họ vô cùng trông đợi vào chiến thắng trong trận chiến này.
Trận chiến này quá đột ngột, hoàn toàn không có chút dấu hiệu báo trước nào, ngay cả liên minh Ma Soái vẫn còn không kịp điều tra ra vì sao Mạc Vân Hải lại phát động trận chiến này.
Theo lý thuyết thì song phương không có xung đột, trên thực tế trước lúc xảy ra chiến tranh thì hoạt động thương nghiệp giữa hai bên vẫn vô cùng tốt.
Mạc Vân Hải đột nhiên phát động chiến tranh không biết rốt cuộc mục đích của họ là gì?
Những điều này là cho bọn họ vô cùng hoang mang, quyết định toàn rơi vào thế bị động, Biệt Hàn lại vô cùng giảo hoạt, hắn chưa bao giờ để lộ ý đồ chiến đấu của mình.
Bọn họ chỉ có thể không ngừng tăng cường chiến bộ cho tiền tuyến, đáng mừng thay Mạc Vân Hải không phải phát động tổng chiến tranh. Mặc dù chiến bộ không ít nhưng đối với liên minh Ma Soái mà nói thì bọn họ vẫn có ưu thế của mình, đó chính là ưu thế về mặt số lượng chiến bộ.
Hơn nữa sau khi nghiên cứu một cách cẩn thận bọn họ liền phát hiện ra Biệt Hàn không phải không có nhược điểm.
Chiến bộ dưới trướng hắn đều được điều tới các nơi, ngoại trừ Đường Tự bộ công chiếm Đông Tuyền giới không rõ mục đích là gì thì mọi người trong liên minh Ma Soái đều tin tưởng những chiến bộ khác không thể lợi hại như Nghiệt bộ được.
Trong bất giác Biệt hàn đã trở thành cô quân.
Cô quân có lợi hại tới mấy cũng chỉ là cô quân.
Cô quân như vậy một khi bị quấn lấy thì đó chính là lúc chết của nó. Cô quân mất đi tính cơ động, không có tiếp viện, giống như cá nằm trên thớt chờ làm thịt.
Liên minh Ma Soái có rất nhiều chiến bộ, bằng vào số lượng bọn họ có thể từ từ giết chết Biệt Hàn.
Phát hiện bất ngờ này làm toàn bộ cao tầng của liên minh Ma Soái trở nê vô cùng phấn khích. Có thể giết được chiến tướng đỉnh giai như Biệt Hàn thì dù cho có mất Đông Tuyền, Quyền Bội chiến bộ bị diệt cũng không tính là gì.
Mọi người đều vững tin chỉ cần Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh, hai đại chiến tướng mà cuốn lấy thì chờ đợi Biệt Hàn chỉ có là cái chết trên sa trường!
Đánh bại Quyền Bội, Biệt Hàn đột nhiên biến mất không làm mọi người mất đi ý định ban đầu. Cơ hồ tất cả đều cho rằng Biệt Hàn biến mất sau khi khai chiến chính là cơ hội duy nhất để hắn tỉa đi từng bộ phận nhưng khi hai đại chiến tướng hợp lại thì liên minh Ma Soái sẽ lại chiếm thế chủ động trên chiến trường.
Trước mắt bọn họ chỉ cần thận trọng, không để cho Biệt Hàn có cơ hội đánh lén thì thế chủ động sẽ không bị mất đi.
Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh cũng tràn ngập niềm tin.
Trong mắt bọn họ thì sự biến mất của Biệt Hàn cũng nói lên rằng hắn không có đủ tự tin, hắn muốn tránh chỗ cứng để tìm kiếm cơ hội. Chỉ cần Biệt Hàn xuất hiện ở một chỗ nào đó thì bọn họ lập tức sẽ phát động toàn diện công kích đối với Ma Phàm chiến bộ để có thể chặt đứt hoàn toàn đường lui của Biệt Hàn.
Nếu như Biệt Hàn bị chặt đường lui hắn sẽ giống như một con thú cùng đường, bất cứ giãy dụa nào cũng chỉ là giãy dụa của một con thú bị dồn tới đường cùng mà thôi, trước mặt một lượng lớn pháo hôi, Nghiệt bộ tinh nhuệ giống như một con sư tử bị trói chân trói tay, sau đó bị đám sói lang tấn công và ngã xuống.
Nhưng Biệt Hàn so với những gì trong tưởng tượng của họ thì bình tĩnh hơn nhiều.
Cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn không thể tìm thấy chút dấu vết nào của Biệt Hàn và Nghiệt bộ.
Tính tình Hải Kim Vân vốn nóng như lửa giờ đây cũng trầm xuống. Trước mặt hắn, Thường Vũ Sinh chậm rãi giải quyết đám mỹ thực trước mặt, vẻ mặt vô cùng tự tin. Thường Vũ Sinh da trắng nõn, nghe nói bởi điều này mà ma tộc lại vốn tôn sùng vũ dũng nên hắn luôn bị người khác cười nhạo, bị đặt cho cái biệt hiệu thư sinh mặt trắng. Hơn nữa hắn nói chuyện không mặn không nhạt, điều này có liên quan tới tật nói lắp lúc nhỏ của hắn, đây cũng là thứ làm hắn bị cười nhạo nhiều nhất.
Bây giờ không ai dám cười nhạo hắn.
Hoàn toàn trái ngược với Hải Kim Vân nóng tính hay dao động, tính cách của Thường Vũ Sinh rất ôn hòa, làm mọi việc đều rất chậm rãi, bộ dạng như trời có sụp xuống cũng không quan tâm.
Do vậy Hải Kim Vân không hề tức giận với Thường Vũ Sinh, bởi hắn có tức giận đến đâu thì Thường Vũ Sinh cũng chỉ mỉm cười nhìn hắn, không tranh cãi ầm ĩ, thỉnh thoảng còn thuận miệng phụ họa một hai câu nữa.
Quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, khác xa Hi công tử, trước khi thần lực xuất hiện hai người bọn họ không có chút tiếng tăm gì, muốn sống qua ngày cũng khó khăn. Có hoàn cảnh giống nhau làm cho tình cảm giữa hai người rất tốt.
“Ta không tin Biệt Hàn không nhận ra sơ hở của hắn.” Hải Kim Vân trầm giọng nói, khuôn mặt màu vàng nhạt có chút ngưng trọng: “Hắn nhất định có kế hoạch khác. Hắn không nên phạm phải sai lầm như này.”
Dù cho nhìn qua thì bọn họ đang nắm thế chủ động nhưng bọn họ không hưng phấn như cao tầng. Đối phương không phải là chiến tướng bình thường, trực tiếp cảm nhận áp lực mà Biệt Hàn mang lại nên bọn họ càng thêm thận trọng.
Đúng lúc này Thường Vũ Sinh đã ăn xong, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, hắn nói: “Hắn tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm như này.”
“Vậy ý đồ của hắn là gì?” Hải Kim Vân trầm giọng hỏi.
“Không biết.” Thường Vũ Sinh không mặn không nhạt như cá vàng thổi bóng nói: “Có thể sẽ tấn công trực tiếp vào trung tâm, có thể là đang bày nghi trận, ai biết được.”
Hai mắt Hải Kim Vân trợn tròn lên, cao giọng nói: “Ngươi có thể tập trung hơn chút được không?”
“Ta rất tập trung.” Thường Vũ Sinh vẫn nói chuyện vô cùng bình thường làm Hải Kim Vân như muốn nổi điên, hắn nói thật chậm, từng chữ một: “Nhưng chỉ coi trọng không thì không ổn, hắn là Biệt Hàn, nếu cứ đoán tâm tư của hắn thì chúng ta thua sớm rồi.”
Vẻ phẫn nộ trên mặt Hải Kim Vân rất nhanh liền biến mất, hai người biết nhau đã lâu, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Thường Vũ Sinh: “Ý của ngươi là chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến?”
“Đúng.” Thường Vũ Sinh phun ra một chữ rồi dừng lại, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt, chậm rãi nói: “Nhưng chúng ta có thể thăm dò hắn một chút.”
“Thăm dò như nào?” Hai mắt Hải Kim Vân sáng rực lên, không tìm thấy Biệt Hàn làm hắn cảm thấy không có chỗ nào để xả.
“Ma Phàm chiến bộ.” Thường Vũ Sinh chậm rãi phun ra bốn chữ.
Rất nhanh Hải Kim Vân đã có phản ứng, trên mặt hiện lên ý cười: “Không sai! Biệt Hàn làm sao không biết đường lui bị đoạn thì sẽ nguy hiểm thế nào? Nhất định hắn có ý đồ khác, chúng ta cứ thử thăm dò xem. Cũng hay, hai gia hỏa phía dưới đang nhàn rỗi, để cho bọn họ chọi nhau đi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK