Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một chưởng này như ngưng thành thực chất.

Hoa văn thái dương trong lòng bàn tay Tả Mạc đột nhiên sáng ngời. Lực lượng nóng rực bắn ra từ bàn tay hắn, cỗ lực lượng này có điểm kỳ quái, không tách khỏi quầng sáng mà như một con cọp từ từ lộ đầu ra khỏi lồng, cắn chặt lấy con mồi.

Biển vòng sáng dâng tròa mãnh liệt, song lại bị tay trái của Tả Mạc giữ lại.

Hoa văn thái dương vẫn cuồn cuộn không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng kim, một luồng ranh giới vàng kim mắt thường cũng có thể thấy, dọc theo quầng sáng liên miên không ngừng, nhanh chóng lan vào trung tâm.

Sắc mặt Ngọc Tử Châu địa biến, hắn có thể cảm giác được một lực lượng vô cùng bá đạo đang ăn mòn Ngọc Liên Hoàn của hắn với tốc độ kinh người!

Đây… đây là cái gì?? Lần đầu hắn gặp phải yêu thuật quái dị như vậy!

Lực lượng này bá đạo vô cùng, lan tràn với tốc độ cực nhanh, vượt xa sự tưởng tượng của Ngoc Tử Châu.

Hắn vừa triệu tập tất cả thần thức, tầm mắt đã trở thành một hải dương màu vàng kim. Ngọc Tử Châu không ngờ mình lại có ngày bị bức chật vật tới vậy. Không, phải nói là lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng! Đây mới chỉ là chiêu thứ hai mà đối phương xuất ra, mới chiêu thứ hai đã bức mình tới tuyệt cảnh!

Thằng hề nhảy nhót…

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới từ này, cảm giác nhục nhã trước giờ chưa từng có trong nháy mắt cọ rửa mỗi dây thần kinh của hắn.

Kiêu ngạo như hắn sao có thể bị một kẻ mình coi là thằng hề nhảy nhót, chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại!

Sao vậy được!

Khóe mắt Ngọc Tử Châu như muốn nứt ra, khuôn mặt ưu nhã thong dong lúc này dữ tợn lạ thường, vốn trước giờ kiêu ngạo lại gặp phải nhục nhã chưa từng thấy, hắn như con bạc thua sạch, lấy tính mệnh ra đánh một trận sau cùng!

Toàn bộ thần thức, toàn bộ lực lượng, tất cả truyền vào hai tay hắn. Hai tay hắn khẽ ôm, trầm trọng mà lại thong thả đẩy về phía trước, tựa như đẩy một ngọn núi, khuôn mặt hắn rung động kịch liệt, mơ hồ có dấu hiệu bất ổn.

"Ngọc..."

Âm thanh đẩy khỏi kẽ răng, mỗi bộ vị trên thân thể hắn đều run rẩy kịch liệt. Hắn ôm tay trước ngực, trong cơn run rẩy, từng tấc từng tấc một di chuyển về phía trước. Mỗi khi hắn tiến tới một tấc, không gian xung quanh hắn lại rung động kịch liệt.

"Sinh..."

Chữ “sinh” vử rời khỏi miệng, ánh sáng vàng kim đã lan qua quầng sáng cuối cùng trước mặt Ngọc Tử Châu.

Ánh sáng vàng kim không chút hoa xảo đánh thẳng vào hai tay Ngọc Tử Châu, thân thể hắn cững đờ, con ngươi đột nhiên mở rộng.

Bốp! Bàn tay Ngọc Tử Châu nổ tung!

Bốp! Cổ tay nổ tung!

Bốp! Khuỷu tay nổ tung!

Bốp bốp bốp…

Tiếng nổ vang lên liên tiếp như đậu rang, không dứt bên tai, cơn nổ lan dọc theo cánh tay Ngọc Tử Châu, tràn tới thân thể hắn. Con mắt Ngọc Tử Châu trợn trừng, hắn không thể tin tưởng nhìn thân thể đang từ từ bùng nổ.

"Không..."

Tiếng kêu thảm thiết thê lương, đầy vẻ không cam lòng, vang lên không dứt.

Tay trái Tả Mạc bao phủ trong một quầng sáng vàng kim chói mắt, tựa như một vầng thái dương, hắn vẫn giữ tư thế xuất chưởng, không hề nhúc nhích, ngọn lửa bao phủ toàn thân hắn, trong phút chốc đã chui vào cơ thể hắn.

Hai mắt đỏ sậm lúc này đã tan hết ánh đỏ, lộ ra con ngươi màu vàng kim.

Con ngươi như vàng kim, hờ hững như thần thánh, song vẻ đau đớn trên khuôn mặt hắn không những không giảm đi mà còn tăng lên. Nhãn thần hờ hững, vẻ mặt đau đớn dữ tợn, cảnh tượng quái dị tuyệt luân. Ngọ đao trên tay phải run run, quầng sáng vàng kim trên tay trái tan hết, hoa văn thái dương trên lòng bàn tay cũng ảm đạm lại.

"Hồng, cho thêm một người vào!"

Giọng nói trầm trầm khàn khàn, ẩn chứa vẻ điên cuồng từ trong trận truyền ra.

oOo
“Tiểu Bồ Bồ nói rất có lý!” Nữ tướng bỗng dưng ngẩng đầu, nở nụ cười mị mị nhìn Bồ yêu, gật đầu liên tục nói: “Cái giáp rách này, đúng là không cần tiếp tục dùng.”

Bia mộ rung động kịch liệt, dường như vô cùng bất mãn đối với những lời này của nữ tướng, mây đen cuồn cuộn như muốn tràn ra ngoài.

“Câm miệng!” Thần sắc nữ tướng lạnh lẽo, tiện tay vung cự trảo trong tay, mạnh mẽ đập thẳng xuống bia mộ. Đông một tiếng, mặt đất chấn động, bia mộ rung động kịch liệt cũng cứng đờ, nơi bị đập trúng, vết rạn lan ra như mạng nhện.

Ầm, một đống đá vụn lớn từ trên bia mộ đổ xuống. mây đen vừa tuôn ra từ trong đó cũng như bị thi triển phép định thân, cứng lại giữa không trung.

Một… một đòn thật hung hãn!

Khí thế gần như đã dâng lên tới cực điểm, Bồ yêu nheo mắt, bốp bốp bốp, ngọn lửa màu đen chui tới bên chân hắn đồng loạt bùng nổ, lập tức khói đen bao phủ. “Khụ khụ khụ!” Tiếng ho khan của Bồ yêu truyền ra từ trong màn khói, tới khi khói đen tan hết, toàn thân Bồ yêu như bị khói lửa bao trùm.

Hắn vẻ mặt bất thiện nhìn nữ tướng.

Nữ tướng hồn nhiên như không liếc mắt mị hoặc nhìn Bồ yêu, rồi xoay mặt về phía bia một, giọng điệu lạnh lẽo: “Thu dọn sạch sẽ.”

Bia mộ run lên, rầm, những khối đá bị nện vỡ kia đồng loạt như mọc chân, bò về phía bia một bị đập trúng, từng khối từng khối trở về chỗ cũ. Trong chớp mắt, bia mộ đã khôi phục hoàn toàn không tổn hao gì, ngoại trừ vết rạn uốn lượn như mạng nhện từ trên đỉnh xuống.

Quả nhiên lực lượng vẫn kinh khủng như trước…

Bồ yêu lườm nữ tướng một cái rồi ngồi xuống. Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều cần phải suy nghĩ lại. Không phải đại nhân đã chết rồi sao? Làm sao sống lại được?

Cái chết không thể nghịch chuyển được, điều này chẳng liên quan gì tới tu vi cả.

Trừ phi đại nhân không chết!

Nếu năm đó đại nhân không chết vậy có quá nhiều khả năng có thể xảy ra… Hoàng Kim Hồn sao? Cũng rất có thể!

Hóa ra đại nhân không chết…

Đợi đã!

Bồ yêu cúi đầu, con mắt máu khônng biết từ lúc nào đã nheo lại, vô cùng lạnh lẽo.

Đại nhân chết trong lòng hắn, cảnh tượng lúc đó cho dù đã trải qua ba ngàn năm hắn vẫn nhớ rất rõ! Hắn hiểu rất rõ về đại nhân, tính cách của nàng, tính khí của nàng, mọi thứ của nàng, hắn đều rất quen thuộc!

Đại nhân trước mắt thật sự rất quen thuộc, quen thuộc như ba ngàn năm trước vậy.

Thế nhưng… Đại nhân đã chết… Nàng thật sự đã chết…

Trong con ngươi băng lãnh phảng phất như đang thở dài không âm thanh, nỗi đau tựa hồ đã bị năm tháng tang thương hòa tan, phai nhạt tới gần như không còn chút vết tích, thế nhưng…

Bồ yêu bỗng ngẩng đầu dậy.

“Đại nhân đã chết.”

Nữ tướng cau mày, có vẻ không đồng ý.

Bố yêu như không nhìn thấy, trực tiếp nhẹ giọng nói: “Đại nhân đã chết, thần hình đều bị tiêu diệt, không còn lưu lại chút gì.” Tay phải hắn vươn khỏi ống tay áo rộng thùng thình, mở năm ngón tay ra, cảm thụ dòng khí xen giữa những ngón tay.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nữ tướng, bình tĩnh nói: “Ta biết, đại nhân đã chết.”

Con mắt máu lạnh lẽo không một chút nhiệt, hắn vung tay lên, một luồng lửa màu đen lung lay trong bàn tay hắn. Mái tóc đen lại quay cuồng, như tơ lụa trên tấm áo đen, không gió mà tự lay động.

Toàn bộ thức hải như từ từ ngừng lại, dần dần, chỉ nghe thấy một tiết tấu, một âm thanh.,

Thùng thùng... Thùng thùng... Thùng thùng...

Nữ tướng biến sắc, con mắt nàng nhanh chóng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa yêu màu đen trên tay Bồ yêu. Tiết tấu quỷ dị của không gian xung quanh không ngờ lại giống hệt tiết tấu lay động của ngọn lửa trên tay Bồ yêu.

“Hoàng Kim Hồn quả nhiên là đồ tốt, xem ra ngươi không phục hồi được không ít nguyên khí.” Thần sắc Bồ yêu hờ hững, con mắt máu sâu thẳm không thấy đáy từ từ chuyển động, khóe miệng bỗng nở một nụ cười lạnh lẽo như lưỡi đao, cất tiếng nói mỉa mai: “Ngươi cũng ngu xuẩn trở lại gần được như trước rồi.”

Nữ tướng đột nhiên mở miệng, không còn vẻ quyến rũ thoải mái vừa rồi nữa mà là giọng nói già nua: “Làm sao ngươi phát hiện được?”

Lời còn chưa dứt, thân thể nữ tướng vỡ thành từng mảnh bột đen cực nhỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy, bột đen vỡ ra nhanh chóng tụ tập giữa không trung, hóa thành một luồng khói đen, trong màn khói đen có thể thấy thân hình mơ hồ của một nam tử.

“Nói cho ngươi ngươi ngu xuẩn như thế nào? Ha ha!” Vẻ mỉa mai trong giọng nói của Bồ càng thêm đậm: “Ha ha, ba ngàn năm rồi, rốt cuộc cũng lộ mặt, thật không dễ.”

“Không phải ngươi luôn muốn bức ta ra sao?” Nam nhân trong màn khói đen liếc nhìn ngọn lửa đen trong tay Bồ yêu, trầm giọng nói: “Ta nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.”

"Nói chuyện?" Bồ yêu như cười mà không phải cười, nhíu mày, thu hồi ngọn lửa đen trong tay, dửng dưng nói: “Được rồi, nói thì nói! Ngươi là ai?”

“Giáp bia mộ, tên là Thủ Hộ, ngươi có thể gọi ta là Vệ.” Khói đen trên người gã tán đi, lộ ra diện mạo chân thực của Vệ. Hắn mặc một bộ giáp trụ màu đen, cao lớn uy vũ, mày kiếm mắt sáng, chính khí lẫm liệt, hoàn toàn không giống giọng nói già nua. Hắn chính thức trang trọng thi lễ với Bồ yêu.

"Vệ? Ồ, tên không tệ." Bồ yêu nheo nheo con mắt.

“Vì chủ nhân trước đây của nên ngươi cực kỳ phẫn hận ta, ta có thể hiểu.” Vệ chậm rãi nói, giọng nói y ôn hòa công chính, như có một lực lượng xuyên thẳng vào lòng người: “Thứ mà nàng thủ hộ, trong mắt ngươi, là ngu xuẩn. Song, ý chí kiên định thủ hộ của nàng mới là cội nguồn lực lượng của nàng.”

Bồ yêu cười lạnh: “Ha ha, đúng là mũ mão đường hoàng!”

Ánh mắt Vệ nhìn về phương xa, như đang nhớ lại cái gì đó, thanh âm của hắn cũng trở nên xa xôi: “Mỗi linh hồn đều có tín niệm, vì nó mà nỗ lực cả mạng sống.” Hắn thu lại ánh mắt, nhìn sang Bồ yêu: “Lúc đó chẳng phải ngươi cũng vậy sao?”

Bồ yêu vẫn cười lạnh: “Mấy cái mánh lới này đừng nên lôi ra nghịch trước mặt ta.”

“Được, ngươi nói đi.” Vệ cũng không phản bác, gật đầu, nói không chút do dự.

“Tới ta nói?” Bồ yêu nheo con mắt lại, như một lưỡi đao máu đỏ sẫm hẹp và dài, miệng hời hợt nói: “Ta nói… ngươi đi chết đi!” Những chữ sau cùng như đẩy ra từ trong hàm răng, hàn ý lẫm liệt.

Thần sắc Vệ đại biến, thân hình biến ảo thành khói đen cuồn cuộn, như muốn bay ra khỏi bia mộ.

Bồng!

Vô số ngọn lửa đen tỏa ra từ bên dưới bia mộ, bao phủ hoàn toàn!

Vệ vội vàng ngừng lại, hắn dường như vô cùng kiêng kị loại lửa đen này.

“Ngươi đáng chết!” Bồ yêu từng bước từng bước đi về phía Vệ, tay nâng một ngọn lửa màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, sát khí tỏa khắp bốn phía, ngữ khí băng lãnh không chút hơi ấm: “Ngươi giả mạo nàng, ngươi đáng chết!”

“Bồ, ngươi không giết được ta.” Vệ nhìn chăm chăm vào Bồ yêu, thần sắc lạnh lùng.

“Ta biết.” Sát khí trên mặt Bồ yêu đột nhiên biến mất, lại nở một nụ cười quỷ quyệt: “Bất quá, ba ngàn năm, sao ta lại không dùng chút đầu óc nào trên người ngươi?”

Sắc mặt Vệ thực sự thay đổi.

Trên tay Bồ yêu lóe lên ánh sáng chói mắt, soi rọi toàn bộ thức hải!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK