Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giáo giai.

Nếu như là trước đây, Tả Mạc có đủ tự tin giết chết đối phương. Khi đó hắn tuy chỉ là giáo giai nhưng đại nhật ma thể bài danh thứ hai giáo giai khiến hắn có thể quét ngang ma tộc cùng cấp. Ngay cả thống lĩnh giai phổ thông của ma tộc cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng bây giờ, Tả Mạc chỉ đành cười khổ, một tên giáo giai cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ Toái Thạch trấn.

“Không ngờ một địa phương nhỏ bé như Toái Thạch trấn lại có thể gặp được một vị cao thủ giáo giai, thật là vinh hạnh.” Tả Mạc đầy thản nhiên nói: “Thực sự xin lỗi, thân thể tại hạ có chút vấn đề, không thể nhúc nhích được, nếu có chỗ nào thất lễ mong các hạ thứ lỗi cho.”

Đối phương mỉm cười nói: “Không sao, chuyện về Tả tiên sinh tại hạ đã nghe qua. Đã sớm biết Tả tiên sinh không phải hạng người tầm thường, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm. Tại hạ là Triều Ngọc, phục vụ dưới trướng đại nhân Tằng Dịch.”

Giọng nói trầm ấm mang theo sự cuốn hút, rất có tính cách.

Đã sớm nghe qua? Tả Mạc rùng mình, chẳng nhẽ sự tình về Đông Tử đã khiến đối phương chú ý?

Thấy Tả Mạc không lên tiếng, Triều Ngọc không chút tức giận, con ngươi đỏ sậm nhìn chằm chằm vào Tả Mạc nói: “Tả tiên sinh không biết thuộc môn phái nào? Có thể thông qua Hoán Văn mà tấn chức Hoán Văn sư là rất hiếm thấy.”

Tả Mạc không đáp hỏi lại: “Các hạ tìm ta có chuyện gì sao?”

Triều Ngọc không truy vấn, chỉ thâm ý nhìn thoáng qua Tả Mạc nói: “Tả tiên sinh lai lịch không đơn giản.”

Không biết vì sao, Tả Mạc cảm thấy người này nói chuyện rất lạnh, giống như gió lạnh thổi từ sau tới vậy.

Triều Ngọc cười thản nhiên đáp: “Tại hạ muốn mời Tả tiên sinh đi Thạch thành làm khách mấy ngày.”

Làm khách? Thạch thành?

Tả Mạc khôn ngoan cỡ nào, tự nhiên có thể nghe ra sự uy hiếp như có như không trong lời nói của đối phương.

Bỗng nhiên có một vị ma tộc đi tới, trên tay là Tạp Trác đã hôn mê.

“Còn lằng nhằng gì thế?” Người tới hiển nhiên rất bất mãn với hiệu suất làm việc của Triều Ngọc.

Tả Mạc biết rõ lúc này không thể tránh được, trầm giọng nói: “Ta cùng đi với các ngươi!”

Triều Ngọc lơ đễnh cười khẽ nói: “Không biết chừng sau này Tả tiên sinh sẽ phải cảm tạ chúng ta đó.”

Tả Mạc trầm mặc không nói chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

“Làm sao bây giờ? Các ngươi có biện pháp gì không?” Ở trong thức hải, Tả Mạc lo lắng hỏi Bồ yêu và Vệ. A Quỷ ngây ngốc, thần lực lúc linh lúc không, vạn nhất chọc giận đối phương thì chẳng ổn chút nào. Ngay cả bản thân mình cũng không thể chiến đấu khiến Tả Mạc vô cùng lo lắng.

“Tình trạng của ngươi bây giờ cho dù có biện pháp cũng vô dụng.” Bồ yêu lạnh lùng đáp.

“Chờ đợi cơ hội!” Vệ bình tĩnh nói: “Bọn họ đã tìm đến khẳng định là có việc nhờ, trước khi làm rõ sự việc sẽ không gây ra trở ngại gì.”

Tả Mạc suy nghĩ trong giây lát, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Vệ nói đúng, đối phương hiển nhiên có ý đồ gì đó.

“Mục đích của bọn họ có thể là ma văn.” Bồ yêu nheo nheo mắt, sát cơ lóe lên trong huyết đồng rồi biến mất, hiển nhiên hắn cũng có chút khó chịu: “Lá gan không nhỏ, dám động thổ trên đầu thái tuế!”

Tả Mạc gặp bất trắc bọn họ sống cũng không ổn. Kẻ nào gây bất lợi đối với Tả Mạc cũng chính là gây bất lợi họ.

Trong lòng Tả Mạc có chút xấu hổ, so với hai lão gia hỏa này bản thân thật quá non nớt. Nhưng rốt cuộc hắn cũng là kẻ hùng cứ một phương, từ trong hoang mang dần bình tĩnh lại, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Hai người của đối phương đều là giáo giai, mấy ngày nay nói chuyện nhiều với An Nhã đại thúc, Tả Mạc cũng hiểu thêm được chút ít. Giáo giai tại Toái Thạch giới thuộc vào hàng ngũ cao thủ, thoáng cái đã xuất hiện hai gã giáo giai, đây không phải là chuyện nhỏ, hai người Triều Ngọc còn không coi ai ra gì, nghênh ngang không chút che dấu.

Tả Mạc nhìn A Quỷ, bản thân cố gắng bình tĩnh. Tuy không đem lại hiệu quả gì nhưng đây là việc duy nhất hắn có thể làm.

Thú cưỡi của hai người Triều Ngọc là hai con dơi màu đen thật lớn, sải cánh dài tới sáu trượng, lưng rất rộng đủ để ngồi được bảy tám người.

Thoáng nhìn qua thì thấy con dơi có chút đáng sợ, tốc độ phi hành cũng không quá nhanh, khi phi hành thì xung quanh xuất hiện một đoàn hắc phong ngăn gió mạnh ở ngoài.

Bay liên tục hai ngày, một ngọn núi màu đen xuất hiện trong tầm mắt Tả Mạc.

Toàn thân ngọn núi đen như mực, thẳng tắp cao chót vót, phiêu phù trong không trung. Tả Mạc chú ý tới bên ngoài ngọn núi được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp phong mang, trong phong mang có vô số đá vụn, hình thành nên một vành đai đá vụn.

Tiếng đá vụn bay trong gió như muốn xuyên thủng màng nhĩ, quỷ khóc ma hờn khiến người ta cảm thấy da đầu dại đi.

Dọc đường đi Triều Ngọc luôn để ý tới Tả Mạc, đến tận lúc này vẫn thấy Tả Mạc giữ được sự bình tĩnh thì không khỏi thấy kì quái. Vòng đai toái thạch này gió mạnh như đao, thêm nữa còn kèm theo đá vụn, nếu bị cuốn vào trong đó thì thân thể có cường hãn tới đâu cũng sẽ bị phanh thây.

“Tả tiên sinh đã từng nhìn thấy cảnh tượng như này ở địa phương khác?” Triều Ngọc nhịn không được hỏi.

“Chưa từng nhìn thấy.” Tả Mạc thản nhiên nói.

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc rơi vào thế bị động, hắn giống cá nằm trên thớt chỉ chờ người ta thịt. Khả năng chiến đấu bằng không, sức mạnh khiến hắn tin tưởng nhất thì biến mất, bị dồn vào đường cùng, Tả Mạc vốn thờ ơ bất cần, có cũng được không có cũng không sao, giờ không thể được nữa.

Bởi vì hắn còn có A Quỷ.

Ngoại trừ bản thân mình, hắn còn có A Quỷ.

Tả Mạc tào lao một lúc rồi lại rơi vào trầm mặc. Hắn vắt óc suy nghĩ, nỗ lực nghĩ ra tất cả các biện pháp, hắn cố gắng làm dịu thân thể dù hành động này chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.

Tất cả tạp niệm đều biến mất, Tả Mạc vô cùng chuyên tâm.

Triều Ngọc thấy Tả Mạc không có hứng thú nói chuyện chỉ cười bỏ qua, không nói gì nữa.

Hai con dơi đen không dừng lại mà xông qua vành đai toái thạch, trên thân dơi bỗng xuất hiện một vòng sáng, tiếng rít khắp trời bỗng biến mất, Tả Mạc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, cảnh sắc nhất thời biến đổi.

Đường nhỏ nhấp nhô do đá đen tạo thành hiện ra trước mắt họ, uốn lượn kéo dài về phía xa.

Dơi đen xuyên qua vành đai toái thạch, không lâu sau đã bay tới trước cửa một cung điện.

Cửa cung điện có hai vị ma tộc thủ hộ, một người trong đó khi thấy hai người Triểu Ngọc thì cười nói: “Các ngươi bây giờ mới về sao? Giới chủ sắp hết kiên nhẫn rồi đó.”

Triều Ngọc cười khổ: “Chúng ta nào dám chậm trễ, đi đường không dám dừng lại, tới tận bây giờ còn chưa uống được ngụm nước nào.”

Tả Mạc chăm chú, giới chủ! Toái Thạch giới chỉ có một giới chủ, Tả Mạc nhớ kĩ An Nhã đại thúc đã nói qua, giới chủ của Toái Thạch giới tên là Tằng Dịch.

“Trình bày lên phường.” Thủ vệ ma tộc cười ha ha, sau đó quan sát Tả Mạc từ trên xuống dưới rồi nói: “Tên con nít này chính là Hoán Văn sư mà người phải tìm sao? Không lầm chứ! Bệnh tật như này! Còn cả nữ tử này nữa, nhìn thật xấu!”

Nghe đến câu sau cùng, sát khí đại thịnh trong lòng Tả Mạc.

Hắn nhìn đối phương thật kĩ, nhớ rõ tướng mạo của đối phương.

----------------------------

Trong thức hải.

“Sát khí của Tả Mạc so với trước kia đã nặng hơn rồi.” Vệ thản nhiên nói.

Bồ yêu lơ đễnh nói: “Đây là chuyện tốt. Tiểu tử này trước kia quá nhàn rỗi, không có lực đẩy.”

“Hắn với A Quỷ không bình thường.” Vệ nói đầy thâm ý.

“Vẫn là nữ nhân hiệu quả nhất!” Bồ yêu hơi hối hận: “Sớm biết thế này ta đã kín đáo kiếm cho hắn mấy cô vợ!”

“A Quỷ cũng tốt.” Vệ không biết nghĩ tới điều gì, trong giọng nói đầy hàm ý.

“Có nên kiếm cho hắn vài cô vợ không nhỉ…” Bồ yêu lẩm bẩm.

-----------------------------

“Đây là Hoán Văn sư ngươi tìm được?” Nam nhân chậm rãi hỏi.

Tả Mạc quan sát kĩ vị giới chủ đang ở trước mặt này.

Vóc người của Tằng Dịch không cao, thể hình cũng không cường tráng lắm, ngược lại còn vô cùng mỏng manh, thậm chí Tả Mạc còn cảm thấy sự gầy này không bình thường cho lắm. Trên người hắn mặc một bộ đồ trắng, vô cùng sạch sẽ, khiến Tả Mạc không ngờ chính là hắn không cảm nhận được chút sát khí nào trên người đối phương.

Cằm Tằng Dịch khá nhọn, khuôn mặt tinh xảo, bắt mắt nhất chính là đôi mắt màu vàng hơi đỏ, cực kì giống mắt rắn.

Nhưng nếu vì thế mà khinh thị hắn vậy tuyệt đối sẽ chết rất thảm!

Tướng giai!

Thoáng nhìn qua thì giới chủ này chỉ cần gió thổi là bay, đây là vị tướng giai ma tộc đầu tiên Tả Mạc gặp.

Quả nhiên không hổ là người đứng đầu một giới!

Tướng gia ma tộc tương đương với tu giả nguyên anh kì. Đừng nói lúc này Tả Mạc không còn chút sức mạnh nào, kể cả khi hắn toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của Tằng Dịch này.

“Là xà ma sao?” Tả Mạc hỏi Vệ.

“Ừ, rất hiếm, bạch nha xà ma!” Trong giọng nói của Vệ xuất hiện sự cẩn trọng hiếm thấy.

“Bạch nha xà ma?”

“Ừ, đây là một chi xà ma, xà ma rất xa xưa, bọn họ được truyền thừa một loại ma thể rất đặc biệt, bạch nha ma thể.” Tốc độ nói của Vệ tăng nhanh: “Bọn họ chỉ cần đột phá tướng giai là có thể tu thành bạch nha ma thể, bạch nha ma thể là tướng giai ma thể.”

Tâm Tả Mạc trầm xuống, đại nhật ma thể của hắn là giáo giai ma thể, so với bạch nha ma thể của đối phương còn kém hai giai. Kể cả Vệ không nói thì Tả Mạc cũng biết khoảng cách giữa song phương là không thể vượt qua.

Bồ yêu không nói gì, đại nhật ma thể bài danh đệ nhị tại giáo giai, nếu gặp phải ma thể thống lĩnh giai phổ thông thì có thể liều mạng nhưng nếu gặp phải tướng giai thì không có nửa phần cơ hội.

“A, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác thôi.” Tả Mạc bình tĩnh trở lại.

Bồ yêu và Vệ nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương, bọn họ không nghĩ tới dưới tình huống khoảng cách lực lượng cách xa nhau đến thế mà ý chí chiến đấu của Tả Mạc vẫn còn mãnh liệt như thế.

Tiếng Triều Ngọc cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Bồ yêu, Vệ và Tả Mạc.

“Giới chủ! Vị này là Tả tiên sinh, là thuộc hạ ngẫu nhiên gặp phải ở Toái Thạch trấn. Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, hắn đã thức tỉnh ma văn của một vị thiếu niên, thiến niên này trực tiếp thăn thành úy giai.”

Rào, nhất thời toàn bộ đại sảnh vang lên một tràng nghị luận, trên mặt chúng ma đều lộ vẻ không tin được. Hoán Văn là ma tộc cấp thấp phổ thông nhất nhưng có thể tấn chức nhất giai là rất hiếm thấy.

Trên mặt Tằng Dịch cũng hiện ra sự kinh ngạc: “Ồ, ngươi nói hắn có thể khiến một thiếu niên trực tiếp thăng thành úy giai?”

“Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.” Triều Ngọc cung kính nói, sau đó chỉ vào Tạp Trác đang hôn mê: “Hắn gọi là Tạp Trác, là đệ tử của Tả tiên sinh.”

“Giới chủ, đây thật sự là Tạp Trác, thuộc hạ đã từng gặp qua hắn, trình độ không tồi nhưng thuộc hạ chưa từng nghe thấy Tạp Trác có sư phụ nào.” Trong đám đông, một ma tộc cao to đứng ra: “Hừ! Ta nghĩ là Triều Ngọc thuận miệng bịa đặt rồi!”

Triều Ngọc không thèm nhìn vị ma tộc này, thần tình vẫn tự nhiên nói: “Giới chủ, ngài có thể đánh thức Tạp Trác lại để hỏi.”

Tằng Dịch cười mỉm, khoát khoát tay: “A Ngọc tâm tư kín đáo, sự việc như này tuyệt đối không lầm.”

Nói xong, bỗng hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía Tả Mạc.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK