Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cao tầng của Yêu tộc đang nổ ra tranh cãi kịch liệt.

Lâm Khiêm chó cùng dứt dậu cũng khiến cộng đồng yêu tộc chấn động. Vừa nghĩ tới biển người mấy trăm vạn như thuỷ triều đánh tới, mọi người không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Không ai có thể nghĩ ra biện pháp nào khác ngoại trừ việc dùng biện pháp tương tự để ngăn cản.

Cuộc chiến giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải, yêu tộc rất coi trọng Côn Luân, khả năng tập trung cường đại của Côn Luân lúc này đã phát huy được sức mạnh khủng khiếp của mình. Mười năm qua ở Mạc Vân Hải, chuyện Tả Mạc không về đã gây ra nhiều ảnh hưởng, bình thường không sao nhưng giờ phút này lại chính là nhược điểm.

Còn ma tộc đã từng là minh hữu của yêu tộc.

Giờ đây lại tạo cho bọn họ áp lực rất lớn.

Tiếng tranh cãi vang lên khắp phòng họp. Minh Nguyệt Dạ ngồi ở ghế chủ toạ đang nhắm mắt tựa như dưỡng thần. Ở bên cạnh nàng, Phong Tín Tử và Vưu Cầm Liệt đang đứng trang nghiêm.

Yêu tộc ở vào thế yếu, quan trọng nhất chính là bọn họ không có cường giả thần cấp.

Bất luận là Mộc Hi hay Băng Lan đều không thể giải quyết được vấn đề này. Giờ đây không có thần cấp thì khó nói chuyện.

Bỗng một tiếng động không hề được báo trước vang lên.

“Các vị, xin đừng lãng phí thời gian nữa.”

Giọng nói không lớn nhưng toàn trường đều có thể nghe thấy, những tiếng xôn xao liền ngừng lại.

Kẻ nói chính là một nam tử xa lạ, trên mặt nam tử có một chiếc mặt nạ làm bằng đồng thau.

“Ngươi là ai? Vì sao ta không biết ngươi?” Một vị trưởng lão biến sắc, động nộ hét lớn: “Ngươi là ai? Sao dám trà trộn vào đây….”

Nam tử mang mặt nạ không thèm nhìn vẻ mặt tức giận của vị trưởng lão nọ, thần sắc hắn vẫn đầy vẻ thong dong, sau khi thi lễ với mọi người thì ôn tồn nói: “Xin chào mọi người, ta là minh vương.”

Toàn trường im lặng, mọi người đều bị những lời này làm cho ngây ra, trong nhất thời không ai dám mở mồm.

“Ồ, không đúng.” Nam tử mang mặt nạ khẽ cười nói: “Bây giờ các vị phải gọi ta là Ma vương mới đúng.”

Uy áp vô tận do Tả Mạc phát ra giống như thiên uy của thần linh, trong nháy mắt bao trùm phòng họp, mọi người đều cảm thấy bản thân đang bị một bàn tay lớn nắm chặt lấy, cảm giác hít thở cũng khó khăn, trong giây lát đầu óc trở nên trống rỗng.

Cả người Phong Tín Tử rực sáng, thần lực trong cơ thể chuyển động một cách điên cuồng. Hắn không biết minh vương sao có thể trà trộn vào đây, bên ngoài là tầng tầng cao thủ, chỉ cần bên trong có tiếng động đám thủ vệ lập tức sẽ xông vào ngay.

Nhưng chỉ một ánh mắt, giống như mũi tên trong nháy mắt đã xuyên thủng phòng ngự của hắn, thần lực trong cơ thể hắn bị đông cứng lại!

Không tốt!

Phong Tín Tử biến sắc.

Đây là thần cấp sao?

Phong Tín Tử chính là cao thủ đứng đầu dưới trướng Minh Nguyệt Dạ, một thân chuẩn thần cấp thường ngày không ai có thể địch nổi. Thế nhưng đối phương chỉ cần nhìn một cái….

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt tràn ngập trong lòng, không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc cường giả thần cấp mạnh tới mức nào nhưng sự chênh lệch giữa song phương thật sự quá lớn, nằm ngoài dự đoán của hắn.

Đây chính là khoảng cách không thể nào vượt qua nổi!

Trong giây lát khi Phong Tín Tử đang đờ đẫn, hắn không hề biết rằng ở sau lưng mình bỗng xuất hiện một bóng mờ.

Ánh sáng màu tím đen chợt loé lên rồi biến mất.

Phong Tín Tử như người từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm hắn tựa như dã thú lên cơn điên vậy.

Nhưng đúng lúc này cả người hắn trở nên căng cứng, không thể giãy dụa nổi.

Hai mắt trợn tròn, tên gia hoả mang mặt nạ đáng sợ kia đang hư không chụp về phía hắn.

Thần cấp…

Đây là hai chữ cuối cùng hiện lên trong đầu hắn.

Một gã chuẩn thần cấp làm sao có thể chống đỡ được sự liên thủ của một thần cấp và một chuẩn thần cấp chứ?

Một phát chít lun!

Đầu Phong Tín Tử bay lên, cột máu bắn tung toé lên trần nhà, nhiễm đỏ sàn nhà.

Trong phòng vang lên những tiếng hét chói tai, rất nhiều trưởng lão mặt trắng bệch, bọn bị cảnh máu tanh này doạ cho chết khiếp. Nhưng toàn bộ phòng họp đều đã được cách âm, người bên ngoài không thể biết được động tĩnh bên trong. Trước khi Phong Tín Tử bị giết, mấy người rục rịch muốn động liền câm như hến.

Ngay cả Phong Tín Tử đại nhân…

Minh Nguyệt Dạ nhìn về phía Vưu Cầm Liệt, lạnh như băng nói: “Được! Tốt lắm! Vưu Cầm Liệt! Ngươi lại dám cấu kết với minh vương!”

Minh Nguyệt Dạ không phải ngu, toàn bộ công tác bảo vệ hội trường đều do Vưu Cầm Liệt nắm giữ. Chỉ có Vưu Cầm Liệt mới có thể thoải mải mang người tiến vào như thế.

Vưu Cầm Liệt cung kính nói: “Ta làm vậy cũng là vì tốt cho mọi người.”

Sắc mặt mọi người không khỏi xám xịt lại.

Bọn họ biết rõ sức mạnh mà Vưu Cầm Liệt nắm trong tay, nhân vật trọng yếu như thế lại phản bội, điều này cũng có nghĩa đối phương đã bố trí vô cùng chu toàn.

Minh Nguyệt Dạ không để ý đến Vưu Cầm Liệt, nàng quay sang lạnh lùng nói: “Minh vương thực là có tâm kế, tính toán giỏi.”

Tả Mạc cười cười, trong lòng không khỏi phục hai lão gia hoả Bồ yêu và Vệ. Năm đó Bồ yêu và Vệ từng nói với hắn về huyết triệu nhưng Tả Mạc không đặt quá nặng chuyện này. Không ngờ tới chính là ba tên gia hoả này đều phát huy tác dụng vào những lúc then chốt.

Nếu như không có Vưu Cầm Liệt ở bên trong tiếp ứng, hắn chạy tới đây tìm cũng không tìm được Minh Nguyệt Dạ.

Tả Mạc tựa như chủ nhân vậy, tuỳ ý tìm một vị trí ngồi xuống.

“Được rồi, các vị, ta cũng không cần phải nói nhiều lời nữa, bây giờ chúng ta có thể bàn về tương lai yêu tộc được rồi.”

Từng lời từng lời của Tả Mạc truyền vào tai mỗi người vô cùng rõ ràng.

“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng!” Mặt Minh Nguyệt Dạ lạnh như băng, giọng nói trở nên đầy kiên quyết: “Tất cả mọi người ở đây dù chết cũng không đầu hàng ngươi đâu. Muốn chinh phục yêu tộc vậy mang đại quân tới đây đi!”

Lời nói đầy khí phách của Minh Nguyệt Dạ được rất nhiều người hưởng ứng, bọn họ đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Tả Mạc.

“Không sai! Muốn chinh phục yêu tộc, vậy phái đại quân của ngươi tới đi!”

“Hừ, muốn không tốn công tốn sức mà nắm được yêu tộc chúng ta sao, đúng là ngây thơ!”



Tả Mạc hơi bất ngờ, hắn thoáng nhìn qua Minh Nguyệt Dạ, hắn không quá bất ngờ với sự sắt đá của Minh Nguyệt Dạ mà bất ngờ về tầm mắt của nàng, dưới tình thế bất lợi như vậy mà vẫn có đủ bản lãnh để nhìn ra ý đồ cũng như lo lắng trong lòng hắn. Có thể nói, vốn trong tay nàng không có lợi thế bây giờ lại có không ít, mặc dù không nhiều nhưng đây cũng coi là lợi thế.

Nàng đoán Tả Mạc muốn nhanh chóng giải quyết chuyện yêu tộc trong hoà bình, nếu không, chỉ cần giết tất cả đám người ở đây sau đó đem đại quân tới là coi như xong chuyện.

Yêu tộc hỗn loạn không thể nào chống cự được đại quân ma tộc.

Tả Mạc không làm thế lập tức Minh Nguyệt Dạ ý thức được vấn đề then chốt trong đó.

Đằng sau mặt nạ vang lên một tiếng cười khẽ.

Nếu ở vào tình thế như này mà còn bị người ta bắt chẹt vậy Tả Mạc không phải tên lột da cương thi nữa rồi!

Tách, Tả Mạc búng ngón tay.

Vưu Cầm Liệt hiểu ý, hắn đi ra, bình tĩnh nhìn Mộc Hi.

Trong lòng Mộc Hi bỗng cảm thấy không ổn.

“Mộc Hi đại nhân, Cung Hồ Mộc Thị mấy năm nay phát triển thật khiến người ta ghen tị. Nhưng sao bên ngoài thì phồn vinh là thế mà bên trong lại có nhược điểm trí mạng vậy. Chúng ta điều tra được chỉ có hai mươi lăm người dưới ba mươi tuổi đạt bạch ngân chiến tướng. Mà Càn Ký vu tộc, Lý Hải tiển tộc có hi vọng đạt được hoàng kim chiến tướng có tới bốn vị. Nếu như Mộc Hi đại nhân không còn…”

Vưu Cầm Liệt không nói nữa, sắc mặt Mộc Hi cũng vì thế mà thay đổi theo.

Nàng không ngờ tới, Vưu Cầm Liệt lại âm thầm điều tra Cung Hồ Mộc Thị! Mấy năm nay Cung Hồ Mộc Thị bày ra cảnh tượng phồn vinh rực rỡ nhưng không ai biết rằng bên trong đang suy yếu. Vưu Cầm Liệt nhắc tới Càn Ký vu tộc và Lý Hải tiển tộc chính là kẻ thù của Cung Hồ Mộc Thị. Mấy năm nay do có Mộc Hi nên lưỡng tộc này đều bị áp chế, không ngừng suy yếu.

Nếu như bản thân ngã xuống thật…

Nàng biết rất rõ, chỉ cần Vưu Cầm Liệt hỗ trợ chút thì lưỡng tộc kia sẽ không chút do dự mà tận hiến. Vận mệnh của Cung Hồ Mộc Thị không nghĩ cũng biết.

“Băng Lan đại nhân.” Vưu Cầm Liệt vẫn như cung kính thi lễ với Băng Lan.

Băng Lan cười nhạt: “Thế nào? Ta hơi tò mò muốn xem ngươi đối phó với ta thế nào đó?”

Băng Lam từ nhỏ đã là cô nhi, không có gánh nặng gia tộc.

“Băng Lan đại nhân, không có gánh nặng gia tộc, nói cách khác, Băng Lan đại nhân ngoại trừ giá trị bản thân thì không còn thứ gì đáng kể.” Vưu Cầm Liệt thong dong nói: “Về phần quân đoàn của Băng Lan đại nhân, hạch tâm là mười hai nữ tướng, đã đồng tâm hiệp lực với đại nhân trong một thời gian dài. Trong mười hai người này, chín người đã có gia đình. Ồ, đúng rồi, chồng của các nàng còn là tộc trưởng của chín gia tộc, lúc này đang làm khách của ám ảnh vệ. Băng Lan đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố họ thật tốt.”

Rốt cuộc sắc mặt Băng Lan cũng biến đổi.

Nếu nàng không còn thì vận mệnh của quân đoàn sẽ…

Vưu Cầm Liệt không nhìn Băng Lan đại nhân nữa, hắn quay sang nhìn vào một vị trưởng lão đang tỏ ra rất bình tĩnh.

“Hứa trưởng lão xứng đáng là người đứng đầu gia tộc. Dưới sự dẫn dắt của Hứa trưởng lão, bên trong thì đoàn kết, xung quanh không có kẻ thù, không gì có thể phá nổi. Chiến bộ trong tay cũng thuộc loại xuất chúng.”

Hứa trưởng lão híp mắt lại, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, những điều Vưu Cầm Liệt nói chính là những thứ hắn tâm đắc nhất. Hắn là kẻ nắm thực quyền trong trưởng lão hội, tương đương với Băng Lan, Mộc Hi, là kẻ đức cao vọng trọng.

“Chỉ tiếc.” Vưu Cầm Liệt bỗng thở dài lắc đầu: “Năm đó Hứa trưởng lão giải quyết Vạn Lý hội không được sạch sẽ cho lắm. Hứa trưởng lão không nghĩ tới việc Vạn Lý hội còn có người nhớ tới mình hay sao?”

Ba chữ Vạn Lý hội khiến các trưởng lão ở đây biến sắc. Tổ chức này bọn họ đều đã từng nghe qua, Vạn Lý hội hành sự quỷ dị tàn nhẫn khó chơi, năm đó tạo ra vô số huyết vũ tinh phong. Nhưng vài chục năm trước đây, Vạn Lý hội đột nhiên mai danh ẩn tích, không ai nghĩ tới Hứa trưởng lão lại có liên hệ với tổ chức thần bí này.

Hứa trưởng lão từ đầu đến cuối đều tỏ ra thong dong giờ lại như có lửa ở mông, quắc mắt đứng bật dậy, thất thanh hô lớn: “Không thể nào!”

Vưu Cầm Liệt mìm cười với hắn: “Hứa trưởng lão đừng nóng ruột, chúng ta còn nói chuyện mà.”

Dứt lời hắn liền không thèm để ý tới Hứa trưởng lão nữa, đi điểm danh từng người một. Hầu như tư liệu của tất cả mọi người, kể cả chuyện cơ mật Vưu Cầm Liệt đều thuộc như lòng bàn tay.

Bao trùm phòng hội nghị là nỗi tuyệt vọng và hoảng sợ.

Minh Nguyệt Dạ trợn tròn mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng không thể tin được nhìn nhìn Vưu Cầm Liệt.

Tư liệu xác thực và tỉ mỉ như thế cần có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, không biết đã diễn ra trong bao lâu nhưng nếu không có thời gian thì chắc chắn không thể làm được. Chính mình vậy mà lại không biết chút gì! Nàng cứ nghĩ rằng, Vưu Cầm Liệt âm thầm cấu kết với minh vương, giờ đây nàng đã nhận ra suy đoán của mình là vô cùng sai lầm.

Vưu Cầm Liệt là ám ký minh vương bày ra!

Tâm nàng không khỏi trùng xuống.

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Vưu Cầm Liệt khiến những nhân vật có thực quyền ở đây đều im lặng. Phía sau bọn họ chính là các gia tộc nắm quyền hành, đó mới chính là thành phần trung kiên của yêu tộc, đó mới là tầng lớp thống trị chân chính của yêu tộc.

Lợi thế trong tay nàng thoáng cái đã biến mất.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK