Bề ngoài của khúc gỗ đã cháy đen, giống như là bị lửa thiêu, đen nhánh không chút thu hút. Nhìn thoáng qua thì thấy đen tới mức không thể đen hơn được nữa, trong lòng Tả Mạc nhịn không được nghĩ thầm, tiểu hắc khẩn trương như thế là vì nó tìm được thứ cũng đen như nó sao?”
Nhưng khi gỗ vừa vào tay, Tả Mạc liền giật mình.
Một luồng khí tức nóng bỏng chui vào trong lòng bàn tay Tả Mạc.
Mặc dù Tả Mạc có thái dương thần hỏa cũng không khỏi giật mình một cái. Cho tới khi Tả Mạc vận thần lực thì luồng khí tức nóng bỏng này mới bị đánh tan hơn nửa. Có kinh nghiệm, hắn liền dùng thần lực bao lấy bàn tay, lúc đó mới cẩn thận nắm thân cây lên.
Thân cây chôn sâu trong lòng đất so với tưởng tượng của Tả Mạc thì còn sâu hơn.
Phí không ít sức lực Tả Mạc mới có thể đem thân cây hoàn chỉnh từ trong bùn đất rút ra. Thân cây cao khoảng bằng hai người, có khoảng một phần ba chỗ bị cháy đen.
Bộ phận cháy đen chắc là bị sét đánh trúng, Tả Mạc có thể cảm nhận được lôi nguyên và hỏa nguyên nồng nặc. Lôi nguyên và hỏa nguyên nồng nặc quả thực khó mà tưởng tượng được, Tả Mạc hoài nghi bộ phận này của thân cây là do lôi nguyên hỏa nguyên tinh hóa mà thành, ẩn chức trong đó đó là lôi nguyên hỏa nguyên vô cùng thuần khiết, là một tồn tại rất kì diệu.
Rêu xanh chắc là do sinh trưởng ở trên thân cây, năm tháng qua đi dẫn tới biến hóa, hấp thu được lôi nguyên bên trong thân cây mới biến thành một loại rêu mới có lôi mang như vậy.
Khi Tả Mạc đem cả thân cây đào ra, giũ sạch bụi đất bên ngoài, người đứng xem xung quanh không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Thân cây chỗ không cháy đen thì ôn nhuận như ngọc, trong suốt óng ánh, bên trong có thể nhìn thấy những mạch máu tráng kiện uống lượn, trải rộng ở giữa hình như san hô. Khí tức nóng bỏng từ đó tràn ra ngoài.
“Đây là cái gì?” Hắc Kim phù binh hiếu kì tiến lại gần.
Tả Mạc lắc đầu: “Không biết.” Hắn quay sang hỏi Quỷ Vụ đồng: “Có nhận ra không?”
Quỷ Vụ đồng do dự chút rồi nói: “Hình như là san hô mộc.”
“San hô mộc?” Hắc Kim phù binh trợn tròn mắt, khóe miệng có thể thấy gì đó đang óng ánh: “Vừa nghe tên đã biết mùi vị rất ngon rồi… Muốn ăn quá…”
“San hô mộc?” Tả Mạc nhíu mày, hắn nhớ kỹ trong thái dương kim diệp đã đề cập qua cái này.
San hô mộc, phẩm chất như ngọc, hỏa bên trong như san hô, là một loại tài liệu có thuộc tính hỏa hiếm thấy, vô cùng quý hiếm.
Hỏa tính…
Thần lực của Tả Mạc không kìm được tiến vào bên trong, ầm, chỉ thấy thân cây đột nhiên phun ra liệt diễm màu đỏ làm mọi người giật nảy mình.
Tả Mạc cũng nhíu mày, hỏa diễm này thật cổ quái!
Hoàn toàn khác với thái dương thần hỏa của hắn, hỏa diễm bên trong san hô mộc lại đỏ thẫm như san hô, thăm thẳm vô thanh.
Đáng tiếc là không thích hợp với mình, hỏa diễm của bản thân quá bá đạo dữ dằn, có tính chất hoàn toàn khác với san hô mộc. Nhớ lại những gì đã ghi trên thái dương kim diệp, vật ấy thích hợp nhất khi cho hoang thú dùng, có thể trợ giúp nó tu luyện trưởng thành.
Hoang thú…
Mắt Tả Mạc thoáng đảo qua mọi người, rốt cuộc rơi vào trên người chim ngốc, lập tức hai mắt sáng ngời. Con gia hỏa này hiện giờ cũng coi là phượng hoàng, hỏa diêm xcủa nó cũng không giống mình, ngược lại cũng có chút thích hợp.
Phượng hoàng đỗ trên cây ngô đồng.
Không có ngô đồng, vậy dùng san hô mộc này cũng được.
Tả Mạc hơi trầm ngâm, trong lòng liền đưa ra quyết định. Bàn tay như đao, đem san hô mộc một phân thành hai, phần ẩn chứa lôi nguyên kia bị tách ra. San hô mộc này có lôi nguyên và hỏa nguyên, trải qua hơn vạn năm tồn tại đã dung hợp một cách hoàn mỹ.
Còn một nửa san hô mộc cao khoảng bằng một người lớn, toàn thân óng ánh như ngọc, một đóa san hô đỏ thẫm uốn lượn sinh trưởng trong thân cây trong suốt làm người ta không khỏi tán thưởng sự kì lạ của tự nhiên.
Tả Mạc nhắm mắt suy nghĩ, một lúc lâu sau mở mắt, song chỉ như đao, rất nhanh đã bắt đầu điêu khăéc. Vụn gỗ óng ánh trong suốt bay tung tóe khắp nơi, Hắc Kim phù binh nhìn hau háu không để chúng rơi xuống đất, tất cả đều hút vào trong miệng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Khoảng nửa canh giờ trên thân cây phủ đầy hoa văn.
“Đây là đồ đằng trụ?” Quỷ Vụ đồng không chắc chắn hỏi, đồ đằng trụ trước mặt có rất nhiều hoa văn, hắn chưa từng gặp qua chúng.
“Không phải.” Tả Mạc lắc đầu: “Ta chỉ tham khảo một ít pháp môn của đồ đằng trụ. Thứ này nên gọi là gì nhỉ?”
Tả Mạc cũng không xác định.
Những người khác đều không hiểu ý đồ của Tả Mạc, duy nhất có chim ngốc là hai mắt bỗng trở nên sáng ngời. Nó như cảm giác được trong thân cây có một đoàn hỏa diễm, đang hô ứng với hỏa diễm trong cơ thể nó.
Tả Mạc lắc lắc đầu, nó là gì không quan trọng, quan trọng là nó có hữu dụng hay không. Hắn vẫy vẫy chim ngốc, nói: “Chim ngốc, đứng lên trên thử xem!”
Nếu là trước kia, bị Tả Mạc gọi là chim ngốc, chim ngốc hoặc là ngạo nghễ không thèm nhìn, hoặc là trừng mắt chống đối nhưng bây giờ lại không nói nhiều, hai cánh vỗ một cái bay lên trên cây san hô mộc kia.
Chim ngốc rơi xuống san hô mộc, ầm, hỏa diễm đỏ thẫm đột nhiên từ trong mộc trụ xông ra, chim ngốc chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời, hót lên một tiếng!
Oanh!
Hỏa thế tăng vọt!
Hỏa diễm đỏ thẫm tận trời!
Sóng khí kinh ngừoi giống như sóng biển, ầm ầm quét về bốn phương tám hướng. Tả Mạc, Vi Thắng mấy người đứng bất động nhưng những thiết vệ thì không thể ổn định được cơ thể, đạp đạp đạp, liên tục lùi về phía sau vài bước.
Nhưng mấy người Vi Thắng Tông Như sắc mặt cũng khẽ biến.
Trong hoảng hốt giống như có một con phượng hoàng viễn cổ khổng lồ đang đậu trên hỏa chi mộc. Trong vô tận nộ diễm, bễ nghễ nhìn xuống, như ẩn như hiện, bỗng ngẩng cao cổ hót một tiếng, vạn thú cúi đầu!
Phượng hoàng viêm của chim ngốc cùng nộ diễm đỏ thẫm của san hô mộc dung hợp một cách hoàn mỹ. Phù văn trên thân trụ, thần hoa văn ở trong hỏa diễm sáng ngời vô cùng mỹ lệ chói mắt.
Trên thân trụ ngoại trừ phù văn, quan trọng nhất chính là thái dương thần văn. Thái dương thần văn là thần văn mà Tả Mạc quen thuộc nhất, mặc dù tính chất không phù hợp với san hô mộc nhưng nó vẫn là một trong số ít những tài liệu có thể thừa nhận được thần văn. Tả Mạc dùng phương pháp kết hợp. Dùng thái dương thần văn làm nền, các loại hỏa phù trận ở bên ngoài, hoàn thành một hỏa phù trận quần hoàn chỉnh.
Cây trụ này nhìn qua thì không khác đồ đằng trụ là mấy nhưng hai thứ lại hoàn toàn khác nhau.
Phù trụ?
Tên này thật không có khí phách, Tả Mạc lập tức bỏ qua, suy nghĩ một hồi lâu hắn mới quyết định đặt tên cho nó là ‘San Hô Hỏa Tê Trụ’.
Không thể không nói, thiết kế của Tả Mạc là vô cùng hợp lý. Bên trong san hô hỏa tê trụ ẩn chứa hỏa diễm, phát ra ngoài một cách hoàn mỹ, chim ngốc nếu hàng ngày đều sống trên đó thì có thể hấp thu được liệt diễm, còn khi chiến đấu thì nó sẽ được tương trợ, uy lực phượng hoàng viêm của nó ít nhất cũng gia tăng được năm thành!
Phối hợp với đại ám luân hoàng tịch vũ, chim ngốc hoàn toàn có đủ năng lực phân cao thấp với những hoang thú thời viễn cổ!
Nghĩ tới bên cạnh mình lại có thêm một thủ hạ siêu cấp, Tả Mạc rất là đắc ý, quả nhiên bất cứ lúc nào trang bị cũng là cực kì quan trọng!
Tả Mạc lại bắt đầu tính toán tới thu hoạch khác.
Vũ phiên lệnh, lôi mẫu chùi, vi đà xử tàn kiện, thanh ba huyền, những phần còn lại của bạch tuộc viễn cổ.
Mấy thứ này không thứ nào không phải đồ vật tốt, vũ phiên lệnh và lôi mẫu chùy đều hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ do nguyên khí có chút tổn thất nghiêm trọng, không có được uy thế như ngày trước nhưng phẩm chất của nó đều phi phàm, chỉ cần nhìn tài liệu thì thấy đều là thứ tốt.
Trên vi đà xà tàn kiện vẫn còn lưu lại một chút khí tức của thiện tu, nhưng hữu dụng nhất chính là bản thân nó. Nó do vạn huyền đồng mẫu trộn với xích hỏa lưu kim vô cùng hiếm thấy luyện chế mà thành, phẩm chất cực kì cứng rắn nhưng cũng vô cùng khó để luyện chế.
Nhưng đối với kẻ có thái dương thần hỏa như Tả Mạc mà nói thì đó không phải là vấn đề.
Bản thân thanh ba huyền chính là một pháp bảo cực kì lợi hại, nắm kì trân thiên địa sinh ra Tả Mạc không biết phải luyện chế thế nào cho tốt. Trong đó then chốt nhất chính là thần văn kia, Tả Mạc tạm đặt tên nó là thanh ba thần văn, nó có lực lượng vô cùng cường đại. Chỉ có thông qua thanh ba thần văn thì hắn mới có thể phát huy được uy lực của thanh ba huyền.
Tả Mạc không phải là những luyện khí sư của các đại môn phái, chỉ nhìn mà không ăn được, đối với hắn những thứ này là rất bình thường.
Suy nghĩ một chút hắn liền có ý nghĩ mới.
Hắn đem toàn bộ tài liệu tốt nhất từ trong giới chỉ ra, chất thành một đống ở trước mặt. Hắn gọi Tông Như sau đó kêu Tông Như thử xem tài liệu nào có thể dung nạp được nguyện lực.
Nguyện lực là một loại lực lượng rất kì quái, hiểu biết của Tả Mạc đối với nó ít tới đáng thương nên dứt khoát gọi Tông Như lại, thử qua từng kiện một.
Tông Như hiểu Tả Mạc đang định luyện chế pháp bảo cho hắn, trong lòng vô cùng cảm động nhưng bây giờ khả năng khống chế tình cảm của hắn đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, trên mặt bình thản như nước.
Hắn thử từng kiện một rồi nói cho Tả Mạc, cho tới khi hắn cầm lấy con mắt của bạch tuộc viễn cổ thì nhãn thần đột nhiên sáng ngời.
“Vật ấy hữu dụng!”
Tả Mạc lập tức yên lòng, trong mắt hắn Tông Như kiêm thông thần lực và nguyện lực, hai loại lực lượng bất đồng, bất cứ loại lực lượng nào mà không được phát huy thì đều rất đáng tiếc, Trước giờ hắn luôn lo lắng không tìm được tài liệu thích hợp với Tông Như. Bây giờ thập tự kim cương hàng ma xử đã không thể giúp Tông Như phát huy được uy lực của hắn.
Hai con mắt của bạch tuộc viễn cổ đã hóa đá, bên ngoài đen thui phản chiếu ánh sáng, thể tích của nó cũng nhỏ hơn trước một phần ba nhưng đối với pháp bảo mà nói thì đây vẫn là rất khổng lồ.
Tông Như có rất nhiều pháp môn, Tả Mạc không biết cho nên Tả Mạc quyết định luyện chế một phôi pháp bảo thô sau đó để Tông Như không ngừng tế luyện mà hoàn thiện.
Đây không thể nghi ngờ chính là khảo nghiệm trình độ của luyện khí sư.
Cho dù là Tả Mạc cũng không khỏi thận trọng suy nghĩ một lúc lâu sau đó mới quyết định ra tay.
Bước đầu tiên là luyện chế hai con mắt của bạch tuộc, thái dương thần hỏa thêm phượng hoàng viêm, chỉ tốn nửa ngày Tả Mạc đã đem hai con mắt của bạch tuộc luyện chế thành hai hạt châu to cỡ nắm tay.
Hai con mắt luyện chế thành công đen thủi óng ánh, một khi nhìn vào nó sẽ không tự chủ được mà bị hấp dẫn, hãm sâu vào trong đó.
Quả nhiên không hổ là gia hỏa đã sống hơn vạn năm!
Lòng tin của Tả Mạc tăng lên gấp bội.
Lôi mẫu chùy, vi đà xử, nửa đoạn lôi hỏa san hô mộc, hương hỏa linh nguyện châu…
Một đống tài liệu vô cùng trân quý giống như nước chảy qua tay Tả Mạc. Hương hỏa linh nguyện châu là chiến lợi phẩm do Tả Mạc giết Tịch Chính mà có, một kiện chí bảo khác là u hủ chuyển sinh liên thì đã dùng trên người A Quỷ.
Luyện chế đủ ba ngày thì thần binh này đã thành hình.
Đây là một kiện tam nhĩ thiền trượng vô cùng kì quái. Một tai trượng trong đó có một hạt châu màu đỏ óng ánh to bằng nắm tay huyền phù, bên trong hạt châu, một cây búa được điện mang bao phủ như ẩn như hiện. Trong một tai trượng khác, hai hạt châu đen thủi xoay tròn không ngừng nghỉ, giống như hai con cá đang chơi đùa với nhau. Mà trong tai trượng còn lại thì có mười bảy hương hỏa linh nguyện châu được bao phủ trong hương hỏa vụ khí, phiêu phù bất định.
Mặc dù Tông Như lòng tĩnh như nước khi nhìn thấy tam nhĩ thiền trượng này cũng không khỏi động dung!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK