Vài sợi tơ phiền não đột nhiên tiến vào trong cơ thể nghịch long trảo.
Nghịch long trảo bỗng dưng run lên nhưng tình huống giãy dụa và kháng cự điên cuồng của nghịch long trảo không xuất hiện như trong dự đoán của Tả Mạc. Lẽ nào? Trong đầu Tả Mạc đột nhiên hiện lên một ý nghĩ lớn mật, tám chín phần mười là vừa rồi xung đột dữ dội nên nguyên khí của nghịch long trảo đã đại thương, đang ở vào trạng thái suy nhược nhất!
Cảnh tượng tiếp theo đã chứng minh suy đoán của Tả Mạc, phốc phốc phốc, ba ngàn tơ phiền não nhỏ như sợi tóc giờ giống như cương châm không ngừng đâm sâu vào bên trong nghịch long trảo, nghịch long trảo rung lên mãnh liệt nhưng vẫn không có phản kháng gì.
Cơ hội tốt!
Đối với kẻ trời sinh theo chủ nghĩa cơ hội như tiểu Mạc ca thì cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua vậy không xứng là tiểu Mạc ca nữa rồi.
Với thực lực của hắn mà muốn thu phục nghịch long trảo không biết phải đến năm ngựa tháng khỉ nào. Lúc trước hắn chỉ bằng vào ba ngàn tơ phiền não mới có thể tạm khống chế được nghịch long trảo. Nhưng tạm không chế với thu phục là hoàn toàn khác biệt, mặc dù nghịch long trảo không thể thoát ra được nhưng hắn cũng không thể vận dụng được sức mạnh của nghịch long trảo.
Trước mắt chính là lúc nghịch long trảo suy yếu nhất, cũng là lúc có khả năng thu phục được nghịch long trảo nhất.
Thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn, những lời này cũng có thể dùng đối với ma binh. Cơ hồ trong nháy mắt, Tả Mạc liền bỏ qua sự kính nể với nghịch long trảo, bắt đầu nảy sinh chủ ý với nó. Cho tới tận lúc này hắn mới phát hiện ra, ba ngàn tơ phiền não mới là gia hỏa âm hiểm nhất trong ba tên này. Ngay từ đầu tên gia hỏa này đã đứng ở thế trung lập không tham gia đánh nhau, hiện giờ vừa nhìn thấy lực lượng của nghịch long trảo suy yếu liền vươn ma chưởng ra!
Quá âm hiểu!
Nhưng anh thích!
Tả Mạc không có khoanh tay đứng nhìn, trái lại cũng vươn ‘ma chưởng’ ra. Mặc dù ba ngàn tơ phiền não đã đã lại khắc chế được nghịch long trảo nhưng cũng không thể hoàn toàn thu phục được tuyệt thế ma binh này, vẫn cần phải chính hắn ra tay mới được.
Tả Mạc thử vươn tay chạm vào nghịch long trảo.
Trong nháy mắt khi tay hắn chạm vào nghịch long trảo thì một luồng khí tức hung lệ đột nhiên chui thẳng vào thân thể Tả Mạc!
Phẫn nộ!
Hắn cảm nhận được sự phẫn nộ của nghịch long trảo, tiếng gầm gừ như phong lôi không ngừng vang lên trong đầu hắn, vô cùng đáng sợ!
Tả Mạc cả kinh nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, so với khí tức hung lệ mênh mông như biển lúc trước thì luồng khí tức hung lệ này mặc dù vẫn sắc bén nhưng đã đủ để Tả Mạc xác định nghịch long trảo đang suy yếu. Hơn nữa hắn kinh hỉ phát hiện ra, sau khi thân thể đã trải qua rèn luyện thì có thể thừa nhận được khí tức hung lệ mà không bị bất cứ ảnh hưởng gì.
Phát hiện này khiến Tả Mạc vô cùng mừng rỡ.
Nghịch long trảo rất nhanh cũng ý thức được điều này, lại một luồng khí tức hung lệ chui vào trong cơ thể Tả Mạc. Thân thể Tả Mạc đột nhiên cứng đờ, biểu hiện bên ngoài của luồng khí tức này không khác gì so với lúc trước nhưng khi nó tiến vào cơ thể Tả Mạc thì hắn lập tức nhận ra được điểm dị thường trong đó.
Âm lãnh băng hàn!
Cực độ âm lãnh băng hàn, cơ hồ thiếu chút nữa Tả Mạc cũng bị đông cứng, tình huống khẩn cấp, Tả Mạc vội vàng thôi động định phách thần quang!
Định phách thần quang quả nhiên vô cùng diệu dụng, luồng khí tức vô cùng lạnh này nhất thời bị định trụ.
Lúc này Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng luồng khí vô cùng lạnh này khác hẳn với khí tức hung lệ lúc trước, ma văn của Tả Mạc không thể hấp thu được. Luồng khí tức âm hàn này vô cùng tinh thuần, Tả Mạc biết rõ bản thân có bản lãnh như nào, muốn dựa vào thực lực của bản thân để luyện hóa nó chỉ sợ không dễ dàng nhưng nếu không xử lý được nó thì không thể nghi ngờ đây chính là một quả bom hẹn giờ.
Linh cơ chợt động, Tả Mạc nghĩ tới ma văn thái dương.
Bên trong ba cái ma văn thái dương bị định trụ còn có rất nhiều nhiệt lưu chảy ra từ thái dương tinh loại, một nóng một lạnh chẳng phải vừa đúng lúc sao? Tâm niệm vừa động, khí tức băng hàn trong người liền bị Tả Mạc ném vào trong ma văn thái dương.
Luồng khí tức kia vừa bị ném vào trong ma văn thái dương liền giống như nước lạnh đổ vào dầu sôi, nhất thời bùng nổ mãnh liệt.
Trong nháy mắt, khí tức âm hàn liền biến mất, mà nhiệt lưu bên trong ma văn thái dương cũng giảm đi phân nửa, ngược lại còn sinh sôi ra rất nhiều điểm sáng lực lượng mới.
Tả Mạc kinh hỉ, đối với hắn những điểm sáng lực lượng mới này có vô số chỗ tốt.
Sau khi tiêu hóa xong những điếm sáng này, Tả Mạc tiếp tục chú ý tới nghịch long trảo.
Lúc này tay hắn đã nắm chặt lấy nghịch long trảo, đây cũng là lần đầu tiên hắn đụng vào nghịch long trảo, long lân băng lãnh cứng rắn trải rộng khắp long trảo nhưng long lân nơi này so với nơi khác thì nhỏ hơn rất nhiều.
Càng ngày càng có nhiều ba ngàn tơ phiền não chui vào trong long trảo, tần suất nghịch long trảo rung lên càng ngày càng mãnh liệt.
Lúc này quang hoa của nghịch long trảo đã biến mất, ảm đạm không chút ánh sáng.
Tả Mạc cắn răng đi theo ba ngàn tơ phiền não, đột nhiên chọc thẳng vào nghịch long trảo.
Ầm!
Ngón tay Tả Mạc như chọc vào huyền băng, hàn khí lạnh lẽo đột nhiên nổ tung, theo đầu ngón tay của Tả Mạc với tốc độ kinh người lan tràn khắp thân hắn. Chỉ thấy băng sương màu ghi với thế sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy Tả Mạc.
Không tốt!
Tả Mạc vô cùng hoảng sợ, hắn đột nhiên hiểu ra, mình bị lừa rồi!
Nghịch long trảo cố ý bày ra vẻ suy yếu này để dẫn dụ hắn. Ma binh thật xảo trá!
Mắt thấy băng sương đã sắp bao phủ toàn bộ bản thân, dưới tình huống khẩn cấp, Tả Mạc không chút do dự vứt định phách thần quang, lá bài quan trọng nhất của bản thân ra!
Nhìn qua thì định phách thần quang vô cùng nhỏ nhưng uy lực của nó đã vượt quá tưởng tượng của Tả Mạc.
Khí tức băng hàn liền bị định trụ!
Tả Mạc cắn răng đem nhiệt lưu còn sót lại trong ba ma văn thái dương phóng ra hết. Trong nháy mắt, hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể hắn liền bị quét sạch, nhưng nhiệt lưu do thái dương tinh loại phát ra cũng không còn nữa.
Trong lòng Tả Mạc có hơi tiếc, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được nhiệt lưu này là cái gì, chúng chính là bổn nguyên chi lực của thái dương tinh loại, nếu có thể đem chúng luyện hóa thì đối với thần lực của bản thân và thập ô thiên giới đều sẽ được hưởng lợi rất lớn. Chỉ tiếc, luồng khí âm hàn này quá lợi hại, bản thân không thể tiêu thụ được.
Cũng may, hai luồng khí tức biến mất sẽ sinh ra một chút tế mang lực lượng mới, coi như cũng có chút lợi.
Trải qua lần hù dọa này, Tả Mạc càng ngày càng cẩn thận, nghịch long trảo mặc dù tốt nhưng nếu mất mạng thì cũng chẳng đáng!
Dường như luồng khí tức âm hàn này chính là lần bạo phát cuối cùng của nghịch long trảo. Nghịch long trảo trong tay Tả Mạc đã hoàn toàn không còn sinh cơ, tiều tụy như nhánh gỗ, ảm đạm đến cực điểm, hoàn toàn không còn chút phong thái ngang ngược không ai bằng như lúc trước nữa.
Tả Mạc không gặp chút trở ngại gì, tay hắn cắm vào trong nghịch long trảo vô cùng thoải mái mò được một khối xương vô cùng lạnh.
Khối xương tựa như được khắc bằng băng, Tả Mạc sờ vào nhịn không được run lên, thực sự quá buốt! Nhưng trên mặt Tả Mạc lại hiện ra vẻ vui mừng, hắn biết rõ bản thân đã tìm được điểm then chốt rồi!
Ba ngàn tơ phiền não dường như cũng biết Tả Mạc đã thu phục được nghịch long trảo liền rút toàn bộ ra khỏi cơ thể nghịch long trảo. Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy ba ngàn tơ phiền não rời khỏi nghịch long trảo.
Bỗng, trên tay Tả Mạc trống rỗng, nghịch long trảo to lớn bỗng biến mất thay vào đó một vòng tay long trảo thủ màu ghi xuất hiện trên tay Tả Mạc.
Chiếc vòng màu ghi không chút thu hút.
Nhất thời Tả Mạc cảm thấy như đang mơ vậy.
Thành công rồi sao?
Thực sự bản thân đã thành công rồi sao?
Cảm giác không thực mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn, thiên ma binh nghịch long trảo cứ như vậy bị mình thu phục sao? Nhìn chiếc vòng màu ghi trong tay, vẻ mặt Tả Mạc có chút hốt hoảng. Toàn bộ quá trình mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng thuận lợi vượt xa tưởng tượng, điều này khiến Tả Mạc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Rất nhanh, Tả Mạc đã phát hiện ra vấn đề!
Bất luận hắn triệu hoán thế nào thì vòng tay màu ghi cũng không có động tĩnh, nó tựa như vật chết, không có chút phản ứng.
Tả Mạc ngây ngẩn cả người, tại sao lại như thế?
Liên tục vui buồn khiến hắn muốn thổ huyết!
Nghịch long trảo! Thiên ma binh nghịch long trảo của ta đâu rồi?
Vòng tay không có chút ba động, không tỏa sáng, khô héo ảm đạm, ai cũng không thể liên tưởng được nó chính là nghịch long trảo ngạo nghễ ngang ngược vừa rồi.
Vô cùng mất mát, Tả Mạc rất nhanh liền bình tĩnh lại, trước mắt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, không nên tốn thời gian vào vấn đề này nữa.
Hắn nhìn quanh, ánh mắt lập tức nhìn vào Vũ Soái cách đó không xa.
Vũ Soái không còn chút thong dong tiêu sái nào nữa, sắc mặt hắn tái nhợt đi, dường như đã bị thương. Nghĩ tới cảnh tượng chiến đấu kinh thiên động địa vừa rồi, Tả Mạc hiểu ra chỉ sợ Vũ Soái đã bị ảnh hưởng không nhỏ.
Suy đoán của Tả Mạc vô cùng chính xác.
Đúng là Vũ Soái đã bị ảnh hưởng rất nhiều, có thể nói hắn nhận xung kích so với người khác còn nhiều hơn. Lúc phát sinh biến cố hắn ở rất gần Tả Mạc tự nhiên sẽ phải chịu xung kích lớn nhất. Về phương diện khác, hắn là người mạnh nhất ở đây, có lĩnh ngộ sâu nhất đối với lực lượng, đối diện với lực lượng cao hơn sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn so với người khác.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn chớp động, mặt dù bị thương nhưng trong lòng hắn không có chút giận dữ, trái lại còn tràn ngập lòng tin. Hắn chịu ảnh hưởng nhiều nhất nhưng thu hoạch cũng là lớn nhất!
Chỉ cần cố gắng dưỡng thương cho tốt, một thời gian sau hắn có thể tiêu hóa được những lĩnh ngộ này thì thực lực sẽ bước lên một bậc thang mới.
Tả Mạc hiểu rõ điều này, hung quang chợt lóe lên trong mắt hắn.
Lúc này Vũ Soái sau khi trải qua khổ chiến lại còn bị thương, đúng là lúc suy yếu nhất. Thực lực của mình không sụt giảm trái lại còn vừa đúng lúc mạnh mẽ nhất.
Nếu như chờ Vũ Soái khỏi hẳn thì bản thân tuyệt đối không thể chống lại được, dù thế nào thì bản thân cũng không thể thăng cấp tới soái giai trong thời gian ngắn được. Còn Vũ Soái sau khi lĩnh ngộ được trận chiến này sẽ đạt tới cảnh giới gì Tả Mạc không thể xác định nổi.
Không thể mượn được lực lượng của nghịch long trảo khiến Tả Mạc có chút thất vọng nhưng trên tay hắn vẫn còn có lá bài chưa lật. Hơn nữa, ngoại trừ Tằng Liên Nhi đã mất đi chiến lực, Ngã Ly, A Quỷ, Hắc Kim phù binh đều vẫn còn giữ được sức chiến đấu, thêm cả bản thân mình thì chưa chắc đã không có cơ hội!
Đây là lúc tốt nhất để giết Vũ Soái!
Bất luận như thế nào cũng phải lưu Vũ Soái lại đây! Nếu không, ngày sau sẽ vô cùng phiền toái.
Trong mắt Tả Mạc hiện ra vẻ hung tợn, cắn răng một cái, cả người liền đánh về phía Vũ Soái.
“Giết chết Vũ Soái!”
Lời vừa dứt thì đám người A Quỷ, Ngã Ly đã phát động!
-----------------------------
Biệt Hàn cách rất xa nên không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng lúc này ngực hắn vẫn khó chịu như muốn thổ huyết. Cũng may, trận chiến đấu như ác mộng kia đã kết thúc, hắn dần bình thường trở lại.
Thập ô thiên giới và hôi long chiến đấu khiến người ta sợ hãi, nhưng dù cho như vậy thì ánh mắt của Biệt Hàn vẫn không rời khỏi trận hình của đối phương.
Hắn chú ý thấy trận hình của Vũ Tiền vệ có chút ảnh hưởng, trở nên hơi ngổn ngang, vô số kẽ hở xuất hiện trong mắt hắn, vô cùng rõ ràng.
Khi thấy Tả Mạc đánh về phía Vũ Soái, trong lòng Biệt Hàn thầm khen Tả Mạc quyết đoán.
Cơ hồ đồng thời, Nghiệt bộ lặng yên không một tiếng động đánh về phía Vũ Tiền vệ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK