Mắt thấy thái dương thứ thất bại, trong lòng Tả Mạc thoáng run lên, phản ứng cũng cực nhanh. Hắn không lùi mà tiến, nhu thân tiến lên, thái dương thần phủ trong tay đột nhiên chém về phía đối phương!
Tốc độ của hắn nhanh như thiểm điện.
Niếp Thần chỉ cảm thấy mắt hoa lên, một đạo kim sắc quang mang đã bất ngờ xuất hiện trước mặt.
Tâm thần Niếp Thần đang ở một trạng thái huyền diệu, phản ứng cũng nhanh tuyệt, tay phải ra chiêu, phi kiếm như linh xà bắn thẳng về phía eo của Tả Mạc.
Đây là chiêu tấn công để phòng thủ!
Thái dương thần phủ sắc bén đã tới trước mặt, sắc mặt của Niếp Thần vẫn bình tĩnh như nước, hai mắt trong như thủy tinh, không có chút xao động nào.
Đã từ lâu rồi Tả Mạc không gặp phải đối thủ cứng cỏi như vậy, đối phương ra chiêu vô cùng tàn nhẫn. Bản thân chém đối phương thành hai nửa thì kiếm mang của đối phương cũng sẽ chặt đứt ngang người mình.
Quyết định thật nhanh, thần phủ ở tay phải bỗng hoành ngang ngăn cản.
Đang!
Một tiếng nổ vang lên, hoa lửa bắn tung tóe!
Tả Mạc và Niếp Thần đồng thời lui về phía sau.
Trên mặt Niếp Thần rốt cuộc cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, thực lực của đối phương vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Nhưng càng làm hắn cảm thấy khiếp sợ chính là hắn đã đoán được thân phận của đối phương.
“Không ngờ tới lại có thể gặp được người đứng đầu Mạc Vân Hải ở đây.”
Niếp Thần nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, nhấn mạnh từng chữ một, trong lòng dậy sóng. Hắn chưa từng nghĩ tới bản thân lại có cơ hội giao thủ với Tả Mạc! Nếu không phải là do thái dương thần lực chỉ có mỗi mình Tả Mạc có mà không còn ai có nữa thì Niếp Thần tuyệt đối không thể đoán ra được.
Mặc dù địa bàn của Mạc Vân Hải không lớn nhưng thực lực hùng hậu, thiên hạ không ai dám khinh thị. Mà bây giờ thân phận của Tả Mạc là rất tôn quý, vậy mà hắn lại đích thân đi dò xét di chỉ viễn cổ, Niếp Thần cảm thấy điều này là không thể tin nổi.
Nhưng càng làm cho hắn cảm thấy giật mình hơn đó chính là thực lực của Tả Mạc.
Tả Mạc tu luyện thái dương thần lực đã sớm không phải là bí mật gì nữa.
Nhưng mọi người khi chú ý tới các cao thủ ở Mạc Vân Hải thì đều sẽ vô tình hay cố ý mà bỏ qua Tả Mạc.
Trong mắt mọi người, Tả Mạc thân là người đứng đầu Mạc Vân Hải thì làm sao có khả năng xông lên tiền tuyến được chứ?
Đa phần mọi người đều đánh giá Tả Mạc là lãnh tụ trời sinh, là đầu não của Mạc Vân Hải, vân vân.
Tài năng về phương diện phù văn, ma văn khiến thiên hạ khiếp sợ của hắn đã giúp cho Mạc Vân Hải trở thành một trung tâm phù trận, pháp bảo có thể sánh ngang với Thiên Hoàn. Tuyên văn thuật độc đáo do hắn sáng tạo ra làm tu giả có thể lợi dụng ma văn để tăng cường sức mạnh, khả năng làm huyết mạch thức tỉnh khiến dưới trướng hắn có biết bao cao thủ ma tộc được sinh ra, tu luyện thành ma thể ở Mạc Vân Hải đã sớm không còn là thứ gì mới lạ mà rất phổ cập. Mà kiện chuẩn thần binh đầu tiên hắn luyện chế ra chính là trang bị thần binh, loại thần binh đặc biệt trước nay chưa từng xuất hiện. Ngay khi mọi người còn đang luyện chế trang bị thần binh thì hắn đã luyện chế ra kiện trang bị thần binh đầu tiên dành cho chiến tướng.
Hắn là một kẻ khó mà nắm bắt được suy nghĩ. Nhìn vào hắn người ta chỉ cảm giác được sự gian xảo, tham lam, rất nhiều lúc người ta còn cảm thấy hắn là một kẻ quê mùa. Nhưng hắn lại có được mị lực cá nhân kinh người, vô số thiên tài đều một lòng một dạ đi theo hắn.
Bị vô số quầng sáng che đi, vũ lực cá nhân của hắn không ai biết tới.
Thế nhưng…
Niếp Thần sau khi tự mình lĩnh hội thì trong lòng rất chấn động.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một người có phần tương tự như Tả Mạc.
Đại sư huynh Lâm Khiêm!
Không, là đương kim chưởng môn, Lâm Khiêm!
Tả Mạc trước mắt cũng có được tài hoa toàn diện như Lâm Khiêm, cũng có được thực lực cá nhân cường đại như Lâm Khiêm!
Niếp Thần vô thức lắc lắc đầu, gia hỏa trước mắt sao có thể so sánh với sư huynh kinh tài tuyệt diễm của mình chứ?
Hắn lấy lại bình tĩnh, vất tất cả tạp niệm ra bên ngoài, sự kinh hãi trong lòng cũng biến mất, tâm hắn đã bình tĩnh trở lại. Hai mắt hắn dần sáng lên, đột nhiên hắn ý thức được đây chính là một cơ hội tốt!
Trước mặt mình chính là người đứng đầu Mạc Vân Hải!
Chỉ cần giết chết Tả Mạc thì Mạc Vân Hải sẽ rơi vào cảnh rắn không đầu, đối với Côn Luân mà nói thì đó chính là bớt đi một khối tâm họa!
Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng, tín niệm cường đại tràn ngập lòng hắn, phi kiếm cũng cảm nhận được ý nghĩ của hắn, lặng lẽ bay trở lại trong tay hắn.
Hắn nắm chặt phi kiếm trong tay, trong đầu thầm gào thét.
Côn Luân!
------------------------------
Tả Mạc hơi kinh ngạc, gia hỏa trước mắt đột nhiên bừng bừng chiến ý, toàn bộ sức mạnh đều trở nên phấn khích!
Không hề để ý tới hậu quả mà thiêu đốt!
Trong nháy mắt, Tả Mạc đã hiểu rõ ý đồ của đối phương. Trong lòng không khỏi xuất hiện chút kính ý, hắn đã gặp qua tất cả các đối thủ, Côn Luân là khó quấn nhất, cũng là ngoan cường nhất!
Những người này chính là một lũ tín đồ điên cuồng!
Vẻ mặt Tả Mạc đầy nghiêm nghị, sát cơ không hề che lấp mà hiện ra ngoài. Hắn nhớ tới chưởng môn, nhớ tới các vị sư thúc, bi thống tràn ngập trong lòng, sát cơ trong mắt càng thịnh. Đối với Tả Mạc thì những chuyện cũ trước kia giống như hoa trong sương, chỉ cảm thấy thiếu đi một phần thân thiết.
Ngoại trừ A Quỷ.
Mà mấy năm ở Vô Không Sơn thì thật vô cùng chân thực, chưởng môn, sư thúc đều chiếu cố tới hắn, cảnh tượng như chỉ mới diễn ra. Những bóng dáng thân quen, những tiếng quát nạt nghiêm khắc mà thân quen, không bao giờ xuất hiện nữa!
Không sai, Côn Luân làm người ta tôn kính!
Nhưng vậy thì sao?
Khi Côn Luân hại chết chưởng môn của bọn họ thì tử cừu này đã kết, bất luận là hắn, hay là đại sư huynh, La Ly, bọn họ và Côn Luân chỉ có một kết quả, không chết không thôi!
Diệt Côn Luân, đây chính là sứ mệnh của mình!
Sát cơ tràn ngập trong lồng ngực Tả Mạc, cảm giác mãnh liệt chưa từng có. Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, vì sao bản thân luôn không thích Côn Luan, dù cho không có huyết cừu của Vô Không.
Vì Côn Luân làm người ta tôn kính kia trong mắt bọn họ chỉ có Côn Luân mà thôi!
Dù cho là trước kia, Côn Luân là kẻ đứng đầu tu giả nhưng trong mắt họ cũng chỉ có Côn Luân mà thôi. Trừ điều đó ra, thì tất cả mọi thứ trong mắt bọn họ đều chỉ là con kiến hôi, đều có thể hi sinh, đều có thể tàn sát. Cái mà bọn họ gọi là Côn Luân chỉ là một nhóm thành viên trung tâm ở trên núi Côn Luân thôi. Vì Côn Luân, bọn họ có thể hi sinh thân tình, có thể hi sinh tất cả.
Bọn họ chính là một lũ điên!
Chỉ có người điên mới vì vinh quang mà cố chấp tới phát điên.
Đột nhiên Tả Mạc cảm thấy Côn Luân cũng chẳng có gì đánh sợ.
Trong giây lát ánh mắt hắn trở nên băng lãnh, chút phẫn nộ vừa rồi hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi nào, một long trảo thật lớn bỗng hiện ra trong tay hắn.
Nghịch long trảo!
Thiên ma binh năm đó tung hoành thiên hạ được Tả Mạc cầm trong tay, chỉ về Niếp Thần ở phía xa.
Khí tức hung hãn tuyệt luân giống như sóng lớn ầm ầm cuốn về bốn phương.
Nghịch long trảo tràn ngập sinh cơ một lần nữa sáng bóng trở lại lộ ra bộ mặt thật của nó.
Không có khí tức mênh mông của trang bị thần binh nhưng nghịch long trảo lại phát ra khí tức hung tàn trời sinh, điều đó khiến nó vẫn trở thành một vũ khí kinh người.
Tả Mạc không phải chưa từng nghĩ tới việc luyện chế nghịch long trảo nhưng hắn lại phát hiện ra, khí tức của nghịch long trảo đã hòa thành một thể, nếu muốn luyện chế lại một lần nữa thì rất khó.
Nghịch long trảo vẫn là một trong những thần binh mạnh nhất dưới thần binh.
Tả Mạc không sử dụng thanh ba huyền mà dùng nghịch long trảo, bởi vì chỉ có nó mới phù hợp để kích động sát ý trong lòng hắn lúc này.
Niếp Thần không chút nhường nhịn, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng nóng bỏng!
Nghịch long trảo trước đây vô cùng hung hãn, giờ rơi vào trong tay Tả Mạc thì vô cùng thuần phục.
Tả Mạc bây giờ đã sớm không còn là Tả Mạc năm đó.
Thần lực kích động, hai tay Tả Mạc nắm chặt nghịch long trảo to bằng bắp đùi, cả người hắn đột nhiên phóng ra vô số ánh sáng chói mắt, hắn giống như thái dương làm người ta không dám nhìn thẳng.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Tả Mạc không chút bảo lưu mà thiêu đốt thần lực bản thân!
Không ai biết rõ, thần lực của hắn rốt cuộc mạnh tới mức nào.
Mọi người chỉ biết mỗi ngày hắn đều bôn ba ở Kim Ô doanh, chủ trì vận chuyển của Mạc Vân Hải, không ai biết, hắn chưa bao giờ ngừng tu luyện.
Tay phải hắn vẫn cuồn cuộn không ngừng cung cấp thần lực cho hắn.
Tốc độ tăng trưởng thần lực của hắn vượt xa sức tưởng tượng.
Hắn cố gắng ma luyện thần thuật của bản thân, hắn cố gắng nghiên cứu các loại tuyệt học ghi lại trên thái dương kim diệp. Hắn biết rõ thành tích hiện tại của bản thân, hắn vô cùng quý trọng điều này. Hắn biết rõ bản thân không phải thiên tài gì, nếu như muốn tiến lên trước phía trước thì càng phải nỗ lực hơn người khác.
Không ai biết rõ, mồ hôi hắn rơi xuống vượt xa người thường.
Ẩn sau khuôn mặt luôn tươi cười hi hi ha ha kia là một trái tim vô cùng cường đại.
------------------------------
Chim ngốc mà tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, điều này đối với đám tiểu chính là một thiết luật. Đừng tưởng chim ngốc lúc nào cũng có bộ dáng như đang ngủ, ngủ mê mệt tới chết, nhưng luồng khí phách vô địch kia vẫn được thể hiện ra một cách vô cùng rõ ràng.
Thân là đại ca của đám nhỏ, chim ngốc có khí phách trời sinh. Trong khi đám nhỏ ra sức lấy lòng Tả Mạc thì đã vô số lần chim ngốc nhìn tiểu Mạc ca như dế nhũi.
Muốn kiêu ngạo cũng cần phải có tích lũy.
Nhưng khiến đám nhỏ tâm phục khẩu phục đối với chim ngốc chính là phong cách hành sự của nó.
Bá đạo, trực tiếp, chim ngốc chưa bao giờ nói lý, chỉ dùng nắm tay.
Ngay cả loại luôn lên mặt kiêu ngạo như Thập Phẩm ở trước mặt chim ngốc cũng trở nên nhu nhuận hơn nhiều.
Nhưng bây giờ sự uy nghiêm của chim ngốc đang bị khiêu khích.
Súc sinh lắm lông!
Sát khí trong mắt chim ngốc dâng trào như sóng dữ, nó ngửa đầu, trong hồi ức bao năm qua của nó, chưa từng gặp phải gia hỏa nào ngu ngốc đến thế.
Chim ngốc nhớ lại những kí ức buồn khổ, không thèm nhìn tới Đàm Húc đang trợn mắt há hốc mồm.
Thời gian đúng là một thanh đao giết lợn!
Năm đó nhân gia dùng tuổi thanh xuân ngây thơ trả hết nợ nước non…
Súc sinh lắm lông!
Mắt chim ngốc chợt nhảy lên, trong đầu đang nhớ lại kí ức buồn đau thì bốn chữ này bỗng nhảy ra, phá tan tất cả. Sát khí nồng nặc ngưng thực bỗng như vụ khí bao phủ toàn thân nó.
Không biết vì sao, Đàm Húc bỗng thấy ảo giác, hắn cảm thấy thân hình đối phương đột nhiên to hơn rất nhiều, từ trên cao nhìn hắn một cách chăm chú.
Gương mặt bị che phủ bởi bóng đen trở nên mờ ảo, chỉ có đôi mắt đỏ sẫm là sáng rực lên.
Áp lực thật lớn tựa như dời núi lấp biển đập vào mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trong vô thức, lưng hắn ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn cố gắng lắc lắc đầu, ảo giác trước mắt biến mất.
Quả nhiên là ảo giác!
Không biết vì sao trong lòng hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được tự giễu một câu. Xem ra bản thân đã quá khẩn trương rồi, chẳng lẽ vì đây là lần đầu tiên gặp phải linh thú lợi hại như vậy?
Ngay sau đó hắn cảm thấy hành vi nhát gan của mình thật đáng xấu hổ, chính mình lại e sợ một con súc sinh lắm lông, thực sự là quá buồn cười!
Quá buồn cười!
Hắn không chú ý tới, hoa văn hình ngọn lửa trên miệng chim ngốc đã biến mất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK