Tả Mạc đưa mắt nhìn vào phía sâu bên trong tế đàn, lòng phấp pha phấp phỏng.
Lúc này không ai để ý thấy vẻ khác thường của Tả Mạc, tất cả đều bị thu hút vào đám lửa trong trẻo đang cháy trên tay Thân Vô Hợi.
Vô muội hỏa!
Ngọn lửa trong trẻo, lặng lẽ cháy trên tay Thân Vô Hợi, không khí xung quanh nó chợt đặc lại như hồ, mỗi lần ngọn lửa nháy lên đều có thể thấy một gợn sóng như vô hình, như khuếch tán rung động.
Vô muội hỏa!
Lê Thứ cả kinh, Thân trưởng lão liều mạng rồi!
Ngoài thì lẫm liệt thế, còn thì đều trố mắt nhìn chăm chú, chỉ e lỡ mất một chi tiết nhỏ. Vô muội hỏa là tuyệt kỹ thành danh của Than trưởng lão, ngay cả tại Thiên Hoàn cũng khá tên tuổi. Vô muội hỏa này do Thân trưởng lão ngộ được từ trong phù văn nên tuy có tên là hỏa nhưng lại không nằm trong ngũ hành.
Đám Vô muội hỏa này tuy lớn nhỏ cũng chỉ cỡ ngón tay song thực tế gồm hơn ba trăm đạo phù văn nhỏ bé cấu tạo cực kỳ tinh xảo tầng tầng lớp lớp tạo thành.
Nghe đồn Vô muội hỏa đã đạt được đỉnh phong của phù hỏa thành thử khi Lê Thứ thấy Thân trưởng lão xuất ra sát chiêu này thì kích động hẳn lên!
Trúc Trượng lão nhân biến sắc mặt, hắn nhận thấy sự lợi hại ngay khi Vô muội hỏa vừa xuất hiện.
Mặt Trúc Trượng lão nhân trở nên trịnh trọng, trong miệng lẩm bẩm, tay ném Thi Hải trúc bay vụt lên trời. Thi Hải đen như mực từ từ tan ra như băng, tan thành một vùng nước đen. Một mùi hôi thối xộc lên và tỏa ra xung quanh.
Thân Vô Hợi lặng lẽ cười nhạt, đám Vô Muội hỏa như một con rắn nhỏ trong suốt quấn lên bàn tay hắn.
Vô Muội hỏa trong suốt, không màu quấn lên bàn tay hắn, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện được.
Vẻ mặt Thân Vô Hợi tuy cao ngạo nhưng trong lòng hắn cũng không dám sơ xuất. Loại vật kỳ môn như Thi Hải trúc này thường thường cũng có những tác dụng không lường được, hắn cũng không muốn lật thuyền trong mương.
Đám nước đen trên đỉnh đầu Trúc Trượng lão nhân chậm rãi chuyển động, đột nhiên từng cây trúc đen dài mọc ra nhanh chóng rõ rệt từ vùng nước đen đó.
Trúc đen mọc rất nhanh, chỉ chớp mắt đã mọc ra một khoảng chừng nửa mẫu thoạt trông như một quầng mây đen trôi phập phềnh trên đầu Trúc Trượng lão nhân.
Bầu không khí bỗng nặng nề như chì lỏng.
Hai gã nguyên anh dùng toàn lực đấu nhau, uy áp sinh ra quả là tai nạn cho đám kim đan xung quanh. Ngay cả Lê Thứ thì trường chiến đấu cao cấp cỡ này cũng không có cửa nhúng tay vào.
Uy áp kinh người như thái sơn áp đỉnh khiến hắn cũng cảm thấy bắt đầu hít thở khó khăn.
Nguyên anh! Đây là Nguyên anh!
Ánh mắt Lê Thứ kinh hãi mà cuồng nhiệt, lần đầu tiên hắn chứng kiến trực tiếp lực lượng cường đại thế này. Chấn động mạnh mẽ của nó vượt qua sự dự liệu của hắn.
Hắn cẩn thận nín thở, mùi hôi thối của Thi Hải trúc có tính ăn mòn rất cao. Hắn nhấc chân lên khiến vô số bụi phấn rụng xuống lả tả, trên sàn đá cứng rắn hiện rõ ra một vết chân. Nền đá cứng rắn của thần điện cũng bị khí tức của Thi Hải trúc ăn mòn thành xốp xộp như bánh xốp.
Đám Kim đan hối hả thôi động linh giáp để chống đỡ khí thức ăn mòn của Thi Hải trúc.
Nếu như tu giả chỉ là tu giả Ngưng mạch thì chỉ cần khí tức của Thi Hải trúc cũng đủ quét sạch bọn họ rồi.
Trúc Trượng lão nhân ngầm bấm pháp quyết, nửa mẫu trúc hải trên đỉnh đầu lão có vô số lá trúc bắn ra. Mỗi một lá trúc trên không lại biến thành đủ loại độc trùng, thi trùng màu đen đánh vào Thân Vô Hợi.
Ngay khi đó, một âm thanh chói lói, xói óc vang lên như xé không gian làm người ta dựng tóc gáy.
Mọi người trong thần điện đều tối tăm mặt mũi nhưng trong lòng lại cảm thấy như không có chỗ nào để trốn.
Sắc mặt Thân Vô Hợi nghiêm trọng, bàn tay phải giơ lên chầm chậm đẩy tới!
Một bàn tay lớn trong suốt bay ra từ tay hắn bắn thẳng vào đám hắc trùng trước mặt.
Phốc phốc phốc!
Bị bàn tay lớn trong suốt vỗ vào, đám mây đen tan tác nhanh chóng, biến mất tăm mất tích.
Trúc Trượng lão nhân hừ lạnh, lá trúc đen không ngừng bay xuống, côn trùng bay kín trời không những không giảm mà còn tăng thêm số lượng, dày đặc chi chít như thủy triều đen quây kín Thân Vô Hợi đến ruồi cũng không qua lọt.
Dưới sự tấn công điên cuồng luân phiên của đám sâu hung hãn, bàn tay trong suốt to lớn kia cũng khó mà chống đỡ. Trong chớp mắt, sâu đen đã bám kín lên bàn tay trong suốt, trông thật đáng sợ. Tiếng đám sâu liều mạng gặm soàn soạt khiến mọi người xung quanh nghe thấy trong lòng hoảng sợ, rởn hết da đầu.
Nếu như đây là một người thì chỉ e đến xương cốt cũng bị gặm sạch không còn một mảnh!
Không ngừng có tiếng bóc bóc vang lên khi có sâu bị nổ tung nhưng đám sâu này không hề biết sợ mà vẫn điên cuồng gặm lấy bàn tay.
Bàn tay to này nhìn bằng mắt cũng thấy nhỏ đi nhanh chóng.
Chỉ trong chốc lát, bàn tay mới đó còn to chừng mấy trượng đã chỉ còn chỉ bằng nắm tay lớn mà thôi.
Trong mắt Trúc Trượng lão nhân lộ vẻ đắc ý. Hắn vô tình được cây Thi Hải trúc này, từ đó đến giờ hắn bỏ toàn bộ thời gian nghiên cứu nó.
Để có thể phát huy được uy lực tối đa của nó, Trúc Trượng lão nhân còn dùng đến cả phương pháp thi luyện. Đếnlúc này cây Thi Hải trúc mới được luyện hóa thành hình.
Nói đến cũng thấy lạ, sau khi luyện hóa thành hình, cây Thi Hải trúc này lại xanh tươi như ngọc, không hề thấy chút tử khí nào. Còn ở Vân Hải giới, Trúc Trượng lão nhân có địa vị cao nên nhiều năm cũng chưa động thủ với người khác nên uy lực cây Thi Hải Trúc này cũng chưa lộ ra.
Cho đến ngày hômnay!
Có thể dùng trưởng lão của Thiên Hoàn để tế bảo vật này, cũng là đủ rồi!
Trong mắt Trúc Trượng lão nhân hiện ra một ánh tàn khốc, nếu hai người này không chết ở đây thì sau này bọn họ sẽ bị truy sát không ngừng!
Muốn trừ hậu họa thì phải sát nhân diệt khẩu!
Sát khí dâng cao, Trúc Trượng lão nhân chỉ tay vào Thân Vô Hợi, miệng quát: “Đi!”
Trong không trung bắt đầu vang lên tiếng rít, vô số sâu đen từ khắp nơi nhắm thẳng vào Thân Vô Hợi lao tới.
Thấy Thân Vô Hợi như sắp bị đám sâu đen nuốt chửng, khóe miệng Thân Vô Hợi khẽ cười nhếch.
“Ngon thì tới nào!”
Bàn tay lớn bị gặm nham nhở chỉ còn bằng nắm tay đột nhiên nổ ra một quầng ánh sáng chói mắt, đám sâu đen trên bàn tay bất thần xuất hiện ngọn lửa trong suốt, đám sâu không kịp phản ứng gì lập tức hóa tron.
Một đám lửa trong suốt lại xuất hiện trước mắt mọi người lần nữa.
Yếu ớt cháy giữa không trung.
Bên dưới ngọn lửa hiện ra chi chít phù văn sáng ngời như một cái mạng nhện cực lớn, bao phủ tất cả mọi người vào trong.
Không ai biết cái phù trậnnày bày ra lúc nào.
Trúc Trượng lão nhân biến sắc, tuy lão không biết đối phương bày ra phù trận gì nhưng lão biết mình đã rơi vào thế hạ phong, từng chiêu từng thức đều bị người ta tính toán trong kế hoạch hết rồi.
Quả nhiên đám lửa trong suốt yếu ớt kia chợt nháy lên, phù trận đột nhiên sáng lóa. Phừng! Xung quanh Thân Vô Hợi đám lửa cháy phừng phực, đám sâu đen chi chít dày đặc liền bị lửa thiêu rụi không còn một con.
Chỉ nháy mắt, ưu thế đã hoàn toàn đảo lộn!
Thân Vô Hợi nhìn xung quanh, thần sắc ngạo nghễ: “Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng sám tranh đoạt với Thiên Hoàn sao? Không tự lượng sức! Bây giờ cho các ngươi thong thả nếm thử Vô Muội hỏa trận của lão phu nhé!”
Ánh sáng phù văn xoay chuyển, mọi người hoảng sợ khi nhận ra chân bọn họ bị hút chặt xuống, bất kể dùng sức thế nào cũng không thoát ra được!
Lửa Vô Muội đang ui ui thì nhảy lên một cái.
Oanh, hai luồng lửa cháy phực lên dưới chân hai gã tu giả, thiêu cháy hai tên này
Ánh lửa tan đi, chỗ hai gã vốn đang đứng … trống không!
Hoảng sợ và tuyệt vong hiện lên trên khuôn mặt mọi người. Bọn họ đã dùng tất cả các cách có thể nhưng vẫn không có tac dụng gì.
Ánh mắt Lê Thứ bị thu hút bởi đám Vô Muội hỏa nhỏ bé cháy bập bùng không dứt ra được, trong lòng đầy kính nể. Vô Muội hỏa của trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền! Đừng có tưởng phù trận to như vậy mà ngon, tác dụng thực sự chính là đám Vô Muội hỏa do 300 đạo phù văn tạo thành này!
Trình độ phù trận của trưởng lão khiến Lê Thứ phục sát đất. So với Thiên Hoàn huyết minh của mình, nhìn thì thanh thế lớn nhưng chiêu thức của trưởng lão cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Trên mặt Cát Hải và Trúc Trượng lão nhân lộ vẻ sầu thảm, hai người nhìn qua nhìn lại, đều nhìn thấy ý liều mạng trong mắt nhau.
Hai người là Nguyên anh, và cũng là hai người trong đám còn có thể cục cựa được.
Thân Vô Hợi căng thẳng tập trung chú ý Trúc Trượng lão nhân, Vô Muội hỏa trận tuy lợi hại nhưng để tiêu diệt Nguyên anh vốn cũng không dễ. Hắn định diệt hết đám ruồi bâu bên ngoài trước rồi mới tập trung lực lượng phù trận để đối phó hai người này.
Hối hận đã muộn mất rồi.
Đám Hắc trúc hải rộng nửa mẫu trên đầu Trúc Trượng lão nhân biến lại trở thành Thi Hải trúc, Trúc Trượng lão nhân dùng móng tay rạch trên cổ tay một cái, máu huyết bắn ra, Thi Hải trúc sinh ra một lực hút đem hút sạch tất cả máu tươi bắn ra.
Dáng vẻ Trúc Trượng lão nhân trông như già đi 20 tuổi, tóc bạc đi trong nháy mắt.
Thần sắc Cát Hải nghiêm túc, cẩn thận từng chút một lấy ra một viên Thái cực châu đen trắng. Viên châu này ước chừng cỡ bằng trứng chim bồ câu, nhìn cũng không đặc biệt lắm.
Song khi Thân Vô Hợi nhìn thấy viên Thái Cực châu này thì biến hẳn sắc mặt, hét thất thanh: “Âm dương vô cực châu…”
Mặt Lê Thứ trắng bệch như sáp.
Âm dương Vô cực châu là một loại loại kỳ bảo bí ẩn, không biết do ai luyện thành, luyện thành bằng cái gì, lai lịch mơ hồ. Vốn lúc đầu cũng cũng chẳng ai biết đến, thực sự bắt đầu lưu truyền là từ một vụ huyết án.
Một môn phái có ba vị Nguyên anh, mười sáu Kim đan, chỉ trong một đêm bị người ta huyết tẩy.
Mà kẻ gây án chỉ có một mình.
Lúc việc này xảy ra đã làm vang động cả tứ cảnh thiên, Âm dương Vô cực châu cũng được biết đến từ đó.
Âm dương Vô cực châu có yêu cầu cực cao đối với người uống vào, phải từ Nguyên anh kỳ trở lên. Nó có thể khiến tu giả Nguyên anh kỳ thiêu đốt kịch liệt, từ đó phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng,có thể tiêu diệt địch nhân mạnh hơn mình nhiều lần. Đương nhiên người sử dụng thì chắc chắn phải chết.
Cái này nằm trong một số ít loại kỳ bảo có thể khiến các đại môn phái phải cảm thấy e dè.
Hút đủ máu huyết, Thi Hải trúc bất ngờ cắm xuống đất, thân trúc bắt đầu chuyển động chậm rãi, sau mấy hơi, nhìn loáng thoáng ra hình dạng một khuôn mặt.
Không lâu sau, Thi Hải trúc đã biến hình hoàn chỉnh.
Một quái vật mặt xanh nanh vàng xuất hiện trước mặt mọi người, đứng như người, tay chân dài loằng ngoằng, bộ lông dài đen như kim châm phủ từ đầu xuống tận đốt xương đuôi cuối cùng.
Bộ mặt không lộ biểu hiện gì, ngoài viền con mắt ra thì cũng không thấy con ngươi, chỉ có hai luồng khí đen bốc lên không ngừng.
Thời gian như dừng lại.
Thân Vô Hợi, Lê Thứ bị Âm dương Vô cực châu và quái Thi Hải trúc dọa đến chết khiếp.
“Giết hắn!” Trúc Trượng lão nhân với hình dạng già nua chỉ tay vào Thân Vô Hợi, lớn tiếng quát.
Thân Vô Hợi vội vàng chuẩn bị chiến đấu, hung vật này nhìn cũng thấy là không dễ chọc.
Quái vật Thi Hải trúc vẫn khôn nhúc nhích
“Nhanh giết hắn!” Trúc Trượng lão nhân sốt ruột lại quát lớn lần nữa.
Quái Thi Hải trúc vẫn đứng yên bất động.
Đến lúc này mọi người mới phát giác ra chuyện, hình như quái Thi Hải trúc này đang nhìn….
Dõi theo ánh mắt của quái vật, mọi người mới phát hiện ra ánh mắt nó đang nhìn chằm chằm vào một tên gia hỏa đeo mặt nạ.
Biến cố bất ngờ này khiến mọi người nhất thời ngẩn tò te.
Là hắn?
Là hắn!
Mọi người chợt phát hiện là từ đầu họ đã không chú ý đến kẻ đeo mặt nạ đồng thau thần bí này.
Đúng vào lúc này, trái tim Tả Mạc nhảy mạnh, bắt được rồi!
Ba động của tế đàn, bắt được rồi!
Oanh, vô số thứ tiến thẳng vào đầu hắn!
Vô ý thức, trong khi ánh mắt của mọi người còn đang chần chờ, suy đoán, bối rối, băn khoăn thì Tả Mạc dang rộng hai tay.
Giống hệt như mấy vạn năm trước!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK