Lâm Khiêm cẩn thận đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là quang mang do phù trận phát ra vô cùng đẹp mắt nhưng lại khiến tim hắn nhói đau. Chính giữa gian phòng, một bóng người đang khoanh chân ngồi, lưng còng xuống. Nếu như có người thấy được cảnh tượng này nhất định sẽ thất kinh, người bị còng lưng này lại chính là chưởng môn của Côn Luân.
Hắn đã mất đi hai tay, mày kiếm trắng như tuyết buông xuống chấm đất giờ chỉ còn lại nửa, thỉnh thoảng có tiếng ho khan vang lên, mỗi một lần ho đều khiến chiếc lưng còn rung lên.
Lâm Khiêm cảm thấy mũi cay cay, nghĩ tới sư phụ năm đó oai hùng biết bao, tim hắn như bị đao cắt.
“Sư phụ!”
Hắn khẽ gọi một tiếng.
Chưởng môn nghe thấy thì cố gắng ngồi thẳng lưng, hòa nhã nói: “Khiêm nhi tới rồi à.”
Nếp nhăn phủ đầy khuôn mặt hắn, con ngươi vẩn đục ảm đạm, giọng khàn khàn tựa như một lão nhân gần đất xa trời.
“Vâng.” Lâm Khiêm sợ nước mắt mình sẽ tràn ra nên chỉ khẽ trả lời một tiếng, hắn bước nhanh tới bên cạnh sư phụ, tay đặt lên lưng sư phụ để tra xét thương thế.
Trong khoảng thời gian dò xét di chỉ viễn cổ sư phụ đã bị trọng thương, đứt hai cánh tay, linh lực toàn thân mất hết, nội phủ đã bị phế. Lâm Khiêm đã dùng tất cả các biện pháp có thể nhưng cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn cho sư phụ.
Khí tức hủ bại, không còn chút sức sống nào nữa.
Trong lòng Lâm Khiêm quặn đau, hắn biết rõ, sư phụ bị thế là vì muốn chế tạo một kiện thần binh chỉ dành riêng cho hắn. ‘Côn Luân’ là thần binh đầu tiên của Côn Luân nhưng có rất nhiều chỗ không đầy đủ hoàn mỹ, sư phụ không thỏa mãn chút nào.
“Con không cần phải lo lắng cho ta.” Chưởng môn biết rõ trong lòng đệ tử đang rất đau khổ, an ủi gã: “Ta sống đã lâu, vậy cũng đủ rồi.”
“Sư phụ…” Lâm Khiêm nghe vậy thì nước mắt không kìm được trào ra.
“Đồ nhi ngốc, con bây giờ cũng là chưởng môn một phái, không được có loại cảm xúc đàn bà này.” Chưởng môn cười cười, gương mặt xám trắng tiều tụy không hề có chút sinh cơ nào: “Con làm tốt lắm, Côn Luân giao cho con ta rất yên tâm.”
Lâm Khiêm khóc không thành tiếng.
“Vài ngày trước ta mới thần thanh tâm minh nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện. Thần lực của Mạc Vân Hải đã thành một phái riêng, hoàn toàn khác với Côn Luân ta, chúng ta không thể noi theo được. Côn Luân chúng ta tu luyện chính là kiếm, kiếm mới là bản tâm, thứ cần chính là thần kiếm chứ không phải trang bị. Thần trang mặc dù tốt nhưng không thích hợp cho Côn Luân ta. Nhất kiếm phá vạn pháp mới là Côn Luân!”
Giọng trưởng môn khàn khàn phiêu đãng trong phòng.
Lâm Khiêm cảm nhận được sư phụ đang có ý căn dặn, trong lòng vô cùng bi thương.
“Lúc còn sống mà có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân, ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, con không nên vì ta mà đau khổ.” Chưởng môn nhẹ giọng nói: “Chuôi kiếm tìm được rất có lai lịch, tên là thái cổ, là một trong những thần kiếm mạnh nhất viễn cổ. Mặc dù đã bị thời gian mai một nhưng thần uy vẫn như trước, con đừng làm mất uy danh của nó.”
“Đệ tử sẽ không làm nó hổ thẹn!” Lâm Khiêm ứa nước mắt, nhấn mạnh từng chữ một, phát hạ kiếm thệ.
Chưởng môn gật đầu: “Bây giờ ta chỉ còn một nguyện vọng.”
“Mời sư phụ nói!” Mắt Lâm Khiêm đầy kiên nghị, trong lòng hắn quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải hoàn thành được nguyện vọng của sư phụ!
Chưởng môn ngẩng đầu: “Ta bây giờ cụt hai tay, linh lực đã mất, sức sống cũng không còn, duy nhất hoàn chỉnh chính là hồn phách. Ta muốn lấy hồn đi vào trong thái cổ thần kiếm, lấy hồn nuôi kiếm.”
Lâm Khiêm vừa ngăn nước mắt giờ lại trào ra, lắc đầu lia lịa nói: “Sư phụ không được!”
Lấy hồn nuôi kiếm là cực kì tàn khốc, hồn phách phải nhận vô biên vô tận thống khổ dày vò, trọn đời không được siêu sinh!
“Đây chính là tâm nguyện cuối cùng của sư phụ.” Giọng chưởng môn khàn khàn nhưng ánh mắt thì vô cùng sắc bén: “Đời ta do Côn Luân nuôi dưỡng, ta thân là chưởng môn, giờ đây lại lấy nhục thân báo đáp Côn Luân. Con không đáp ứng ta chết không nhắm mắt.”
“Sư phụ!” Lần thứ hai Lâm Khiêm khóc không thành tiếng.
“Ý ta đã quyết!” Chưởng môn nói chắc như đinh đóng cột, nhắm mắt không nói nữa.
-------------------------------
Quang mang phù trận lóng lánh, thần lực xao động, ở chính giữa là một thanh kiếm với phong cách cổ xưa đang huyền phù trong không trung.
Tất cả trưởng lão Côn Luân, đệ tử hạch tâm đều tề tụ ở nơi này, mặt mọi người đều lộ vẻ bi thương.
Khi Lâm Khiêm đỡ chưởng môn xuất hiện thì mọi người không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống lạy. Chưởng môn có uy vọng cực cao trong phái, nhận được sự ủng hộ của mọi người, trông thấy bộ dáng tiều tụy của chưởng môn, trong lòng mọi người không khỏi đau đớn.
“Côn Luân giao cho các ngươi.” Giọng chưởng môn khàn khàn không lớn.
Người nghe không khỏi rơi lệ, có người bi thương nói: “Không dám tiếc thân!”
Chưởng môn vui mừng gật gật đầu.
Nước mắt Lâm Khiêm rơi xuống như mưa, khó nói thành lời, chỉ biết đỡ chưởng môn từng bước đi về phía trước.
Chưởng môn không nói nhiều, hồn phách xuất khiếu, từng bước một bước vào phù trận. Một thân tu vi của chưởng môn sâu không thể lường, kiếm hồn cũng rất tinh thuần.”
Chỉ thấy thái cổ kiếm ở trung ương phù trận bỗng sinh ra một hấp lực kinh người, chưởng môn hóa thành một đạo lưu quang tiến vào trong thân kiếm.
Xung quanh các trưởng lão đệ tử Côn Luân không khỏi khóc òa lên.
Bên trong kiếm, một bóng người đang chịu đựng những thống khổ, thì thào tự nói.
“Khiêm nhi, sư phụ chỉ có thể giúp con tới đây thôi.”
-------------------------------
Bên trong Côn Luân, kiếm ý quán không, vạn kiếm tề minh!
Thiên hạ khiếp sợ!
------------------------------
Cả người Vi Thắng toàn là máu, quần áo nát vụn, tay cầm huyết kiếm, trước mặt hắn là Ô Siết với sắc mặt trắng bệch.
“Trên đời thật sự có cường giả mạnh như này sao!” Ô Siết thì thào tự nói, nói xong ngã ngửa ra sau, sức sống hoàn toàn biến mất.
Vi Thắng nhìn thì có chút chật vật nhưng thần sắc vẫn như thường, chỉ có thí thần huyết kiếm trong tay là đã uống no máu, đẹp một cách dị thường.
Bỗng, Vi Thắng cảm ứng được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lại, cùng lúc đó thí thần huyết kiếm trong tay như bị kích động, huyết quang cũng tăng vọt, ầm ầm phóng lên cao.
Cột sáng màu đỏ to tới mấy chục trượng ầm ầm rung lên đầy phấn khích!
Vi Thắng ở trong cột sáng giống như sát thần, không ai có thể bì nổi!
Vi Thắng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, cảm nhận được chiến ý cuộn trào mãnh liệt trong thí thần huyết kiếm, hít sâu một hơi đè nén chiến ý đang sôi trào trong lòng, đôi mắt trong suốt như huyết lưu ly tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Thiên hạ lại có kiếm ý mạnh như vậy sao!
Kiếm ý như quân lâm thiên hạ!
Sự hưng phấn do vừa chiến thắng đối thủ đã hoàn toàn biến mất, Vi Thắng nhìn lên bầu trời, sự sợ hãi trong mắt từng chút một biến mất, thay vào đó là ý chí chiến đấu mãnh liệt và sát cơ tràn ngập!
“Côn Luân!”
Vi Thắng thì thào tự nói, không kìm được nắm chặt thí thần huyết kiếm trong tay.
Kiếm ý mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng chỉ có thể phát ra từ một nơi, đó chính là Côn Luân!
Chiến ý trong lồng ngực Vi Thức sôi trào.
Bỗng, cách đó không xa, lôi quang nồng nặc kinh người giống như có thứ gì đó bị kiếm ý trên trời làm cho thức tỉnh hung tính.
Trong lòng Vi Thắng liền động, vội vàng bay về phía lôi quang đang tụ tập.
Càng bay lại gần thì trong lòng hắn càng cảm thấy kinh ngạc, lôi quang lại từ dưới lòng đất chui ra phóng lên trời.
Chẳng lẽ là dị bảo?
Rất nhanh hắn đã tới được vị trí của lôi quang.
Chỉ thấy trên mặt đất có một thanh đồng kính đang yên lặng nằm đó, trên thanh đồng kính có chạm khắc một chữ Lôi cổ. Mép thanh đồng kính lôi quang lấp lánh bất định, cạnh viền điện xà du tẩu.
Xoẹt!
Một đạo điện xà đột nhiên bắn vào trong không trung.
Điện xà vừa rời khỏi thanh đồng kính thì kích thước tăng vọt, lớn bằng cánh tay, xé toang bầu trời.
------------------------------
Tả Mạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Quỷ Vụ đồng khiếp sợ nhìn lên bầu trời, thì thào tự nói: “Kiếm ý thật mạnh! Bây giờ hóa ra cũng có cường giả như vậy sao?” Mặc dù hắn bị Tả Mạc hàng phục nhưng hắn vẫn nhận ra, cường giả thời đại này so với cường giả thời đại viễn cổ thì yếu đuối hơn nhiều.
Nhưng luồng kiếm ý giống như quân lâm thiên hạ này lại làm hắn vô cùng chấn động.
Kiếm ý mạnh mẽ như thế sao có thể xuất hiện ở thời đại này.
Bỗng, trong kiếm ý kia hắn cảm thấy được chút gì đó quen thuộc, đột nhiên hắn giật mình, vô thức buộc mình nói ra: “Thái cổ!”
“Thái cổ?” Tả Mạc quay sang nhìn Quỷ Vụ đồng.
Quỷ Vụ đồng giống như nói mê: “Thái cổ là một trong những thần kiếm nổi danh nhất viễn cổ. Đồn rằng người nắm được kiếm này chắc chắn sẽ trở thành đế thiên đời tiếp theo.”
Thuộc lòng thái dương kim diệp nên Tả Mạc biết rõ ý nghĩa của đế thiên là gì. Ở thời viễn cổ, người mạnh nhất mỗi thời đại trở thành thủ lĩnh của các bộ lạc trong thiên hạ, gọi là đế thiên.”
“Đế thiên?” Tả Mạc cười nhạt, trong mắt sát cơ tràn ngập, không chút che giấu: “Muốn làm đế thiên phải xem ta có đồng ý hay không!”
Quỷ Vụ đồng sửng sốt, mất vài giây mới có phản ứng, lắp bắp nói: “Lẽ nào chủ nhân có cừu oán với người cầm nó…”
Tả Mạc không thèm để ý nói: “Không sai, tử cừu! Thế nào, sợ à?”
Quỷ Vụ đồng rất nhanh đã có phản ứng, nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Tả Mạc vội vàng bày tỏ thái độ: “Chủ nhân nói thế nào vậy, tử cừu của chủ nhân chính là tử cừu của ta!”
Tả Mạc thôi không nhìn nữa, sắc mặt trở nên âm trầm.
Kiếm ý mạnh mẽ như thế mà ở đây cũng có thể cảm thụ được, chỉ sợ hơn nửa chính là thái cổ thần kiếm mà Quỷ Vụ đồng vừa nói.
Bản thân Lâm Khiêm đã có thực lực, vốn đã rất cường hãn, một kiếm năm đó của hắn phải mấy người Tả Mạc liên thủ mới ngăn cản được.
Nghe nói thần quyết của Côn Luân chính là do Lâm Khiêm sáng tạo ra, bây giờ thực lực của hắn đạt tới mức nào không ai biết rõ. Nhưng Tả Mạc biết rõ, khẳng định rất mạnh, phi thường mạnh!
Nếu phải chọn một người để so sánh với sư huynh Vi Thắng thì Tả Mạc khẳng định sẽ chọn Lâm Khiêm.
Mà bây giờ còn có thêm thanh thái cổ thần kiếm kia, vậy thực lực của Lâm Khiêm chỉ sợ đã đạt tới một mức độ đáng sợ.
Rất có khả năng đã đạt tới mức toàn bộ thiên hạ không ai sánh bằng!
Mặc dù Tả Mạc không sợ nhưng nghĩ tới tử địch số một của mình lại thu được thần binh như thế, Tả Mạc như vừa nuốt phải một con ruồi vậy, vô cùng khó chịu.
Côn Luân!
Chúng ta chờ xem!
-------------------------------
Tuyết điện.
La Ly mặt bất đắc dĩ.
Phía sau hắn là một nhóm thiết vệ, tuyệt đại bộ phận thiết vệ đều đi theo sau hắn.
Dọc đường hắn gặp phải mấy tên gia hỏa của Tâm Diệp thiền môn, không nói hai lời, trực tiếp xông tới. Chưởng môn của Tâm Diệp thiền môn không ngờ tới, đối phương không thèm nói gì đã lao vào đánh nhau, lập tức bị thiệt thòi.
Mà tốp thiết vệ này rất đông đảo, có tới mười vị, kết thành chiến trận chống là trưởng lão của Tâm Diệp thiền môn mà không rơi vào hạ phong.
Chưởng môn Tâm Diệp thiền môn cũng có chút trình độ, chiến đấu giữa song phong diễn ra giằng co.
Chưởng môn Tâm Diệp thiền môn thần lực hùng hậu, mà chiến pháp của La Ly thì quỷ dị, chiến pháp của Ngã Ly cũng khác lạ càng khiến đối phương chịu khổ nói không thôi.
Thái cổ tuyệt thế kiếm ý không hề có dấu hiệu báo trước từ trên trời giáng xuống.
Ngã Ly mở ra đôi mắt mỹ lệ làm người ta hít thở không thông.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK