Sắc mặt Mễ Vu âm trầm như nước.
Mặc dù bên trong Thiên Hoàn, quan hệ giữa gia tộc hắn và chưởng môn rất vi diệu nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tình cảm giữa hắn và Lê Tiên nhi.
Từ nhỏ Lê Tiên Nhi đã bướng bỉnh nhưng lại là người trượng nghĩa hào sảng. Lúc nhỏ hắn đã bị nàng cho ăn rất nhiều quả đắng nhưng tình cảm giữa những người trẻ tuổi thường rất kì diệu, giữa hai người chưa bao giờ xảy ra bất hòa, ngược lại còn rất thân mật.
Ở thời đại linh lực, thiên phú của Mễ Vu không có xuất sắc như hiện nay nhưng Lê Tiên Nhi cũng không vì thế mà khinh bỉ hắn, ngược lại còn không ngừng cổ vũ hắn.
Lần này Mễ Nam đại nhân tán đồng việc Lê Tiên Nhi đi mạo hiểm làm Mễ Vu vô cùng tức giận nhưng hắn không thể làm trái ý người nắm quyền thực sự của Mễ gia. Vì vậy hắn liền xung phong tham gia vào lần hành động nguy hiểm này.
Thật bất ngờ là Mễ Nam đại nhân lại không phản đối.
Quan hệ giữa bốn vị thủ tịch không tồi, ngoại trừ Tang Đông có tính cách hơi quái gở một chút, mấy người khác mặc dù cũng có cá tính riêng nhưng đều trong phạm vi chấp nhận được.
Từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau nên vô cùng quen thuộc và tin tưởng nhau.
Hắn và Tấn Tiểu Vũ hai người nhận lệnh mang theo bốn vị hoàn chủ, với đội hình cường đại như vậy hắn vốn nắm chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng sự việc bỗng phát triển nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Đang nhập định, cả người Tấn Tiểu Vũ bỗng run lên, Mễ Vu vội vàng vứt bỏ tạp niệm.
Tấn Tiểu Vũ mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt quan thiết của Mễ Vu thì không khỏi cười khổ: “Rất không ổn. Thần văn bị hư hỏng rất nghiêm trọng, muốn chữa trị phải mất ít nhất ba tháng, bây giờ ta chỉ còn lại sáu thành năng lực.”
Mễ Vu cười khổ, đệ tử Thiên Hoàn sợ nhất chính là thần văn bị hư hỏng.
Đối với các đệ tử đỉnh giai như bọn họ thì tác dụng của thần văn hoàn toàn khác với các đệ tử bình thường. Thần văn của bọn họ là nguồn cội sản sinh ra thần lực, một khi thần văn bị hư hỏng, việc sản sinh thần lực và sử dụng đều gặp phải những trở ngại cực lớn.
Đây là tâm pháp mà đại trưởng lão mới ngộ ra, Thiên Hoàn thần văn tâm pháp đã phát triển tới một mức độ hoàn toàn mới.
Thế nhưng…
“Thương thế của Ngô Như thế nào rồi?”
Giọng Tấn Tiểu Vũ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Mễ Vu, Mễ Vu an ủi nói: “Đã ổn định rồi nhưng khả năng chữa trị được thần văn không lớn lắm.”
Tấn Tiểu Vũ trầm mặc, trong mắt hiện lên sự thống khổ. Ngô Như là hoàn chủ do chính tay hắn lựa chọn, đã đi theo hắn rất lâu, không ngờ tới…
Mễ Vu trầm mặc trong giây lát rồi lại nói: “Võ Chân không trở về.”
Trong mười hai hoàn chủ, thực lực của Võ Chân tuyệt đối có thể xếp vào tốp ba. Đối với Mễ Vu, sự hi sinh của Võ Chân đồng nghĩa với việc thực lực của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Tấn Tiểu Vũ than thở: “Lần này chúng ta ngã đau rồi!” Mặt hắn đầy vẻ cay đắng, chiến đấu vô cùng tàn khốc khiến hắn bình tĩnh hơn nhiều, hắn lại hỏi: “Có liên hệ gì với Lê Tiên Nhi không?”
“Không có.” Mễ Vu cắn chặt môi, cơ hồ bật cả máu.
Tấn Tiểu Vũ há hốc mồm, hồi lâu không nói gì, sau một lát mặt chẳng chút hứng thú.
Hai người đều biết rõ, lần hành động này đã hoàn toàn thất bại rồi!
-------------------------------
“Vì sao?” Chưởng môn Tây Huyền nhìn chằm chằm vào Chung Đức, giống như một con dã thú cùng đường, hai mắt tràn ngập tơ máu.
Chung Đức mặt không biểu cảm: “Ngươi không có năng lực này.”
“Không!” Chưởng môn Tây Huyền như sắp phát điên, như bị tâm thần rướn cổ gào lên: “Ai nói ta không có năng lực? Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà nói ta không có năng lực! Chỉ cần ngươi đáp ứng Thiên Hoàn, chúng ta sẽ có mười năm hòa bình. Mười nằm! Có mười năm nay Tây Huyền trong tay ta sẽ một lần nữa quật khởi…”
Mắt Chung Đức không có chút xao động nào: “Tây Huyền của ngươi và Tây Huyền trước kia không có gì khác biệt.”
“Vậy không tốt sao?” Chưởng môn Tây Huyền nhìn Chung Đức một cách khó tin, gào rống: “Tây Huyền trước đây cường đại tới mức nào chứ! Chúng ta là một trong tứ đại cự đầu, không ai dám làm trái ý chúng ta, chúng ta cao cao tại thượng hưởng thụ quyền lực cường đại nhất trong cuộc đời này…”
Chung Đức lạnh lùng nói: “Cho nên Vân Cơ mới chết và ta thì đi Sát Uyên lao.”
Chưởng môn Tây Huyền cứng họng, hắn ngơ ngác nhìn Chung Đức, một lát sau bỗng điên cuồng nói: “Không! Ngươi không thể như vậy! Ngươi là một thằng điên! Ngươi muốn hủy hoại Tây Huyền…”
Chung Đức mặt không biểu cảm: “Tây Huyền như vậy không nên tồn tại.”
Dứt lời hắn xoay người đi ra phía ngoài.
“Ngươi không thể làm vậy! Ngươi không thể làm vậy!” Chưởng môn Tây Huyền nói năng lộn xộn, hắn run lên, một nỗi sợ hãi mãnh liệt bao trùm lấy hắn, đột nhiên, hắn giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng: “Ngươi không thể làm như vậy! Cha ta có ân với ngươi! Hắn có ân với ngươi!”
Chung Đức dừng bước nhưng không quay đầu, chỉ bỏ lại một câu.
“Ta và ngươi đã nói rồi, nhân tình của hắn ta đã trả xong rồi.”
Dứt lời hắn không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài.
“Ngươi không thể làm vậy! Ồ ồ, ngươi không thể làm vậy…”
Hắn gào lên giống như bệnh nhân tâm thần vậy.
-------------------------------
Báo cáo của Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ truyền tới Thiên Hoàn, cao tầng Thiên Hoàn rung động.
Cạm bẫy!
Đây tuyệt đối là một cái bẫy!
Mạc Vân Hải đã huy động toàn bộ cao thủ đỉnh giai của họ để tạo ra một âm mưu kinh khủng! Thiên Hoàn tổn thất thảm trọng, hơn nữa, Thiên Hoàn liền rơi vào thế bị động trước nay chưa từng có.
Bọn họ đã dùng tất cả các phương pháp để cố liên lạc với Lê Tiên Nhi nhưng đều thất bại. Các dấu hiệu đều cho thấy tình hình của Lê Tiên Nhi không ổn.
Đối với Thiên Hoàn thì đây là một kết quả khó mà chấp nhận được.
Cao tầng phát sinh tranh chấp kịch liệt, một phương cho rằng cần phải vận dụng toàn bộ lực lượng nghĩ cách cứu Lê Tiên Nhi ra. Mà bên còn lại thì cho rằng nên đàm phán với Mạc Vân Hải để chuộc Lê Tiên Nhi về.
Rất nhanh bên đàm phám đã chiếm thế thượng phong.
Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì báo cáo của Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ đã truyền về Thiên Hoàn. Chiến đấu lần này đã khai mở rất nhiều vấn đề, ví dụ như các đệ tử Thiên Hoàn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, đây là một điểm rất rõ ràng.
Cao thủ của Mạc Vân Hải đều có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Mà cao thủ phía Thiên Hoàn đa số đều là những người trẻ tuổi có thiên phú tu luyện thần văn mới được chọn ra trong những năm gần đây. Rất nhiều người trong bọn họ lúc thời đại thần lực chưa bắt đầu thì không có tiếng tăm gì, cũng không nhận được chiếu cố đặc thù gì. Sau khi tiến vào thời đại thần lực thì thiên phú tu luyện văn của bọn họ mới được bộc lộ và được môn phái coi trọng.
Bọn họ đều rất khắc khổ lại được môn phái không kể chi phí đầu tư vào nên thực lực của bọn họ tăng rất nhanh nhưng về phương diện kinh nghiệm chiến đấu thì không thể nào bù đắp được, mấy năm này chỉ đủ để bọn họ nỗ lực tu luyện.
So sánh với đám quái thai của Mạc Vân Hải thì không cùng một đẳng cấp.
So sánh số lượng cao thủ hai bên bọn họ cũng không thể thắng được.
Mà sử dụng chiến bộ thì càng không phải thượng sách, vạn nhất chọc giận Tả Mạc thì Tiên Nhi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trải qua tranh cãi kịch liệt, rất nhanh Thiên Hoàn đã phái sứ đoàn kiêm trình ngày đêm bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tây Huyền.
-------------------------------
Tả Mạc từ từ mở mắt, thần lực cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể đang từ từ yên lặng lại giống như sau cơn cuồng phong thì sóng yên biển lặng. Hắn thở ra một hơi thật dài, hơi thở thẳng tắp như tiễn hiện ra kim sắc mờ ảo.
Đôi mắt màu ám kim giống như hai vầng mặt trởi nhỏ bé.
Tốc độ chuyển động của thái dương tinh loại trong cơ thể dần chậm lại, thần lực cũng trở nên ổn định hơn, từng luồng dung nham nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ trong thái dương tinh loại. Dòng dung nham nóng bỏng này không phải là thần lực nhưng lại có thể kết hợp hoàn mỹ với thần lực dung hợp thành một thể.
Thái dương tinh loại luôn là một bảo bối cực kì lợi hại của Tả Mạc. Trước đó quái thi đã từng nói với hắn, đây là vật truyền thừa của bộ lạc thái dương.
Mặc dù quái thi đã phong ấn nó và hắn vẫn có thể sử dụng, lúc nào hắn cũng cố gắng tìm kiếm phương pháp sử dụng thái dương tinh loại nhưng không được.
Cho tới bây giờ.
Thần lực Tả Mạc chợt động, trong tay hắn bỗng hiện ra một thanh thái dương thần phủ.
Thái dương thần phủ bây giờ đã khác lúc trước rất rõ, trên quang phủ là lưu diễm đỏ đậm, phun ra nuốt vào bất định, vốn thái dương thần phủ đã vô cùng bá đạo này càng thêm cuồng bạo, khí tức nóng bỏng ập tới trước mặt.
Thái dương tinh loại là phôi của thái dương, bản thân nó đã ẩn chứa sức mạnh của mặt trời, phối hợp với thái dương thần lực thì rất phù hợp.
Nói cách khác, thái dương tinh loại chính là thứ tốt nhất để tăng cường thái dương thần lực.
Thủ pháp của Tả Mạc đã thay đổi, một chiếc thái dương thần thứ hiện ra tay, so với trước kia thì rất khác, chiếc thái dương thần thứ này đã có thêm một vòng hoa văn màu đỏ, lưu diễm thái dương phân bố thành từng đoạn trên thái dương thần thứ.
Đúng là âm hiểm!
Nếu đối phương không chú ý, thái dương thần thứ có thể nổ tung liên tục, lưu diễm thái dương bên trong sẽ bắn ra xung quanh. Những lưu diễm này có nguồn gốc từ mặt trời, chỉ cần nhiễm phải một chút thì sẽ bị thiêu tới lúc chẳng còn gì.
Tả Mạc vừa cảm khái vừa mừng như điên, âm hiểm gì gì đó thật sự quá tuyệt vời!
Thần lực trong cơ thể hắn cũng là lưu diễm thái dương hỗn loạn, mỗi một vòng chu thiên đều chậm rãi rèn luyện thân thể hắn.
Trong ngắn hạn loại tác dụng này không thấy rõ nhưng sau nhiều năm tích lũy thì sẽ vô cùng kinh khủng.
Lắc lắc đầu, thái dương tinh loại chuyển động, lưu diễm thái dương cuồn cuộn không ngừng có thể làm cho công kích của hắn càng trở nên cường đại nhưng không trợ giúp nhiều trong việc tăng trưởng thần lực của hắn.
Tả Mạc bỗng có ý nghĩ, theo lý thuyết, Lê Tiên Nhi tuyệt đối không thể tăng trưởng thần lực nhanh hơn mình, nhưng chiến đấu vừa rồi đã thể hiện rõ rằng thần lực của Lê Tiên Nhi mạnh hơn mình.
Chẳng lẽ Thiên Hoàn đã tìm ra được pháp môn đặc biệt nào đó?
Mắt Tả Mạc không khỏi nhìn vào chiến lợi phẩm trong tay.
Chức nữ toa trên người Lê Tiên Nhi đã được A Quỷ gỡ xuống, ngoại trừ y phục thì tất cả mọi thứ đều được lấy ra, A Quỷ đi theo Tả Mạc đã một thời gian dài nên tác phong này của Tả Mạc đã học thuộc làu.
Nghĩ lại cảm giác đột phá lúc này Tả Mạc vô cùng hưng phấn, nhìn về phía Lê Tiên Nhi đầy can đảm.
Hắn không tự chủ mà nuốt nước miếng ừng ực.
Địa vị của Lê Tiên Nhi ở Thiên Hoàn có thể so sánh với địa vị của Lâm Khiêm ở Côn Luân. Tả Mạc hoàn toàn không để ý tới gương mặt giống như thiên thần của Lê Tiên Nhi, thứ hắn nhìn tới chính là đống chiến lợi phẩm mà A Quỷ lấy ra từ trên người Lê Tiên Nhi.
Chức nữ toa hồng nhạt xếp một đống yên lặng trên mặt đất, hoa văn tường vi vô cùng xinh đẹp.
Những đồ vật khác, ví dụ như giới chỉ, thủ trạc, ặc, A Quỷ, ngươi quá xấu xa rồi, ngay cả giày của nàng cũng cởi ra…
Ồ, cởi tốt lắm!
Mặc dù chiến ngoa có chút hư hại nhưng hoa văn bên ngoài vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Hô hấp của tiểu Mạc ca lập tức trở nên gấp gáp, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Phát tài rồi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK