Một nam tử khôi ngô tướng mạo hào sảng đứng lên, nụ cười như có như không.
Cốc Lương Đao!
Tức thì một loạt tiếng kinh hô vang lên, là một trong những danh tương đỉnh giai đương đại, thanh danh của Tây Huyền chi hổ Cốc Lương Đao đã lan rất xa. Rất nhiều người lộ vẻ cảnh giác nhưng địch ý so với trước đây thì đã ít đi nhiều. Cốc Lương Đao phản lại Tây Huyền, cắt cứ một phương, trong mắt những người này thì đây chỉ được coi là một phương cường hào nho nhỏ mà thôi. Không có con quái vật khổng lồ Tây Huyền làm hậu thuẫn thì tài nguyên Cốc Lương Đao có thể vận dụng đã hữu hạn hơn nhiều, uy hiếp đối với mọi người không bằng khi hắn đảm nhiệm vị trí tiên của Tây Huyền nữa.
Tả Mạc nhìn thấy Cốc Lương Đao thì vô cùng vui mừng: “Cốc huynh!”
Cốc Lương Đao ôm quyền sang sảng nói: “Huynh đệ đừng trách ta không báo trước. Thật sự là lần này tới quá vội vàng, dọc đường đi ta mới biết đó hóa ra là huynh đệ.”
Đa số mọi người ở đây đều là lần đầu nhìn thấy vị Tây Huyền chi hổ này, lập tức đều cảm thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Giọng Cốc Lương Đao dõng dạc như chuông, cử chỉ cương mãnh như hổ, khí độ tử thành làm người ta không kìm được mà cảm thấy ngưỡng mộ.
Tả Mạc áy náy nói: “Nếu không phải tiểu đệ cần gấp bảo vật tẩm bố hồn phách thì loại thì thứ như này nhất định sẽ đưa cho Cốc huynh.”
Lần trước Cốc Lương Đao ra tay tương trợ, cùng Công Tôn Sai một đường đánh tới tận thành Thái An, phần ân tình này Tả Mạc khắc cốt ghi tâm.
Nghe thấy những lời chân thành của Tả Mạc thì Cốc Lương Đao cười ha hả nói: “Huynh đệ một nhà, không cần khách khí. Huynh đệ nếu đồng ý bán cho thì lão Cốc ta đã mãn nguyện lắm rồi. Nếu huynh đệ tặng không thì lão Cốc ta không dám nhận đâu.” Dứt lời liền ném hộp ngọc trong tay về hướng Tả Mạc.
Tả Mạc tiếp nhận hộp ngọc, phẩm giai của hộp ngọc cực cao, mỏng như cánh ve, có thể nhìn thấy rõ bên trong có một khỏa linh đan ngũ sắc to cỡ long nhãn, ngũ thải quang mang không ngừng lưu chuyển.
Tả Mạc không nói nhiều, tay nâng trang bị thiên sứ lên đi tới phía Cốc Lương Đao.
Trên mặt Cốc Lương Đao không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, một tay tiếp lấy. Nhưng đúng vào lúc này bỗng có một giọng nói vang lên: “Chậm đã!”
Minh Nguyệt Dạ đi ra ngoài: “Không biết Cốc tiên sinh có thể bỏ qua thứ này không, tại hạ là Minh Nguyệt Dạ.”
Cốc Lương Đao quay sang, vẻ mặt hơi thay đổi: “Nguyên lai là Minh trưởng lão, danh tiếng của người tại hạ nghe như sấm bên tai, nhưng phải xin lỗi vật này đối với lão Cốc ta vô cùng quan trọng.”
Minh Nguyệt Dạ thản nhiên nói: “Nếu như Cốc huynh nguyện ý bỏ qua thứ mình yêu thích thì yêu tộc ta nguyện kết minh với Cốc huynh, toàn lực tương trợ Cốc huynh. Với chiến lực của Cốc huynh, lại thêm vật lực của yêu tộc ta thì tin chắc có thể sáng lập nên một bá nghiệp.”
Nhất thời sắc mặt một số người ở đây liền thay đổi, nhất là những thế lực cách địa bàn của Cốc Lương Đao không xa. Nếu yêu tộc thật sự kết minh với Cốc Lương Đao thì kẻ đầu tiên gặp tai ương chính là bọn họ.
Cốc Lương Đao nghe vậy chỉ cười cười, khuôn mặt tràn đầy phong sương mang theo chút ngạo nghễ nói: “Đa tạ ý tốt của Minh tiểu thư, lão Cốc ta là kẻ thô lỗ nhưng cũng biết rõ người có thể nghèo nhưng chí không được đoản. Cốc Lương Đao ta muốn có sẽ tự mình dành lấy. Hắc, những việc như bán mình là gia nô ta không làm được!”
“Làm càn!” Một gã trưởng lão nghe vậy thì giận tím mặt, đi về phía trước chỉ thẳng vào mặt Cốc Lương Tai quát lớn.
Một luồng ba động bén nhọn từ trên ngón tay hắn bất ngờ bắn ra!
Sắc mặt Tả Mạc đại biến, hắn không nghĩ tới trưởng lão hội yêu tộc cũng dám trước mặt bao người như này làm ra hành động vô sỉ đánh lén như thế! Cốc Lương Đao là chiến tướng, thực lực cá nhân không phải là sở trường, cao thủ thần lực đột nhiên tập kích hắn muốn trốn cũng không được.
Chết tiệt!
Không kịp nữa rồi!
Trong lòng Tả Mạc tràn ngập thất vọng, sát ý sôi trào, toàn bộ Vương Cấm chi thành bỗng rung lên. Nếu ở bên ngoài cung điện sẽ thấy được mây mù sặc sỡ đang bao phủ khắp thành bỗng không gió mà động. Âm khí ngưng tụ thành nước trong hồ đột nhiên sôi trào lên.
Trong nháy mắt, Tả Mạc quyết định nếu như Cốc Lương Đao xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đám gia hỏa yêu tộc này sẽ chôn cùng với hắn!
Trong khoảnh khắc bên cạnh Cốc Lương Đao lặng lẽ xuất hiện một người, không một tiếng động liền đứng trước mặt hắn.
Hữu chưởng người đó vung lên, nắm ngón tay đột nhiên sáng lên năm loại ánh sáng khác nhau, kim mộc thủy hỏa thổ, ánh sáng giống như đang rung động trong nước.
Trưởng lão yêu tộc biến sắc, không đợi hắn có bất cứ phản ứng nào thì ba động vừa mới phóng đi không biết vì sao đột nhiên chuyển hướng quay lại xuất hiện chỉ cách mặt hắn một thước.
Phốc!
Phun ra một ngụm tiên huyết, hắn ngã ngửa ra sau, sắc mặt trắng như tờ giấy, hơi thở mong manh.
Nhóm trưởng lão yêu tộc không khỏi biến sắc, một trưởng lão khác nhanh chóng lấy ra một hạt đan dược nhét vào trong miệng hắn.
“Các hạ là?” Mắt Minh Nguyệt Dạ hơi nheo lại.
Giờ đây mọi người mới thấy được người xuất thủ là một thiếu niên vô cùng thanh tú, tướng mạo của hắn rất bình thường, khí tức không có gì đặc biệt. Từ khi bắt đầ hắn đã yên lặng đứng bên cạnh Cốc Lương Đao, tất cả mọi người bao gồm cả Tả Mạc đều không chú ý tới sự tồn tại của hắn.
“Ta gọi là Song Vũ.”
Cái tên đầy xa lạ làm vẻ mặt mọi người đều ngẩn ra, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy tên này.
Minh Nguyệt Dạ lộ vẻ suy tư, một lát sau hai mắt một lần nữa nheo lại: “Tám năm trước tự nhập ngũ hành càn khôn bế quan, Song Vũ!”
“Ồ, vậy mà ngươi cũng biết sao?” Song Vũ có chút sửng sốt, tên của hắn ngay cả ở Tây Huyền cũng có rất nhiều người không biết, đối phương lại chỉ cần một câu đã chỉ rõ ra lai lịch của hắn.
Trong lòng Minh Nguyệt Dạ run lên, nếu không phải trí nhớ của nàng rất tốt thì tuyệt không thể nghĩ ra được. Ở Tây Huyền trong lớp đệ tử có thiên phú thì Song Vũ không phải kẻ xuất sắc gì, chỉ có thể coi là khá tốt thôi. Hơn nữa xuất thân của hắn rất bình thường, không được môn phái coi trọng, duy nhất khiến Minh Nguyệt Dạ chú ý chính là do hắn lựa chọn ngũ hành càn khôn bế quan.
Dường như người của Tây Huyền đã quên mất ngũ hành càn khôn, nó là một nơi kì diệu mà tổ sư Tây Huyền đã phát hiện ra. Đó là một cái phôi giới cưc nhỏ, ngũ hành ở bên trong đó đang dần thành hình. Tổ sư Tây Huyền dùng vô thượng pháp môn đem nó phong cấm lại, chỉ chừa ra một động khẩu, đồng thời công bố ra ngoài, chỉ có thể từ bên trong ngũ hành càn khôn đi ra mới có thể chân chính lĩnh ngộ được ngũ hành.
Nghe đồn, đây là một nơi tế luyện tuyệt hảo, ban đầu lúc sáng lập ra Tây Huyền cũng có rất nhiều đệ tử lựa chọn tu luyện ở đây. Nhưng sự thực tàn khốc vượt xa trí tưởng tượng của họ, nếu không thể lĩnh ngộ được chân lý của ngũ hành thì không thể đi ra ngoài được. Trong vô số năm, đệ tử có thể đi ra không vượt qua năm người.
Khi mà Tây Huyền chìm vào trong hưởng lạc xa hoa thì ngũ hành càn không sớm đã bị các đệ tử lãng quên. Song Vũ là đệ tử duy nhất trong vòng ba mươi năm trở lại đây tiến vào ngũ hành càn khôn, chính bởi lý do đó nên Minh Nguyệt Dạ mới có chút ấn tượng với cái tên này.
Không nghĩ tới Song Vũ lại có thể sống sót mà đi ra khỏi ngũ hành càn khôn! Hơn nữa hắn còn đầu phục Cốc Lương Đao!
Trong đám đông lập tức vang lên những tiếng hít vào, rất nhiều người lộ vẻ hoảng sợ.
Cái tên Song Vũ bọn họ chưa từng nghe qua nhưng Tây Huyền ngũ hành càn khôn thì không ai không biết. Đệ tử đi ra từ trong ngũ hành càn khô, kể cả Song Vũ mới có năm vị. Bốn vị trước đó không ai không phải là cường giả cường đại nhất của thời đại!
Có thể từ trong ngũ hành càn khôn đi ra đều có tư cách đứng ở đỉnh phong của thời đại đó.
Không ai chủ quan chút nào, dù cho nhìn qua thì thiếu niên này rất tầm thường.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cốc Lương Đao càng thêm kiêng kị. Đệ tử đi ra từ trong ngũ hành càn khôn, bất luận thế nào thượng tầng Tây Huyền cũng không ngu xuẩn tới mức đẩy ra ngoài, Song Vũ ngoài dự đoán của mọi người lại chọn đi theo Cốc Lương Đao!
Bản thân Cốc Lương Đao chính là một con mãnh hộ, giờ đây có thêm Song Vũ càng như hổ thêm cánh.
Tả Mạc hơi bất ngờ, nhưng sau khi nghe Bồ yêu nói về lai lịch của ngũ hành càn khôn thì hắn càng thêm kính nể Song Vũ. Đối với Cốc Lương Đao hắn vô cùng hài lòng, bản thân Cốc Lương Đao đã là đỉnh giai chiến tướng, thêm cường giả đỉnh giai như Song Vũ thì thực lực có thể nói đã thoát thai hoán cốt.
Cốc Lương Đao coi như không nhìn thấy ánh mắt căm thù của những người khác, vỗ vỗ vai Song Vũ, cầm trang bị thiên sứ nhét vào trong tay Song Vũ. Động tác rất tự nhiên, dường như đó là một việc vô cùng bình thường.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai trang bị thiên sứ là để cho Song Vũ.
Song Vũ ngẩn ra: “Đại ca…”
“Vốn dự định đưa cho ngươi, chỉ là trên tay nghèo quá có mỗi một hạt linh đan, sợ vạn nhất không đổi được sẽ làm ngươi thất vọng, nên không có nói qua với ngươi.” Cốc Lương Đao giải thích.
Song Vũ cảm thấy mũi cay cay, tất nhiên là hắn biết rõ Cốc Lương Đao nghèo như nào, hạt ngũ hành nhập phách đan kia là bảo bối đỉnh giai duy nhất trên tay Cốc Lương Đao.
Người xung quanh không khỏi động dung, ánh mắt nhìn về phía Cốc Lương Đao tràn ngập kính ý. Bất luận là ai có thể làm tới bước này đều đáng được tôn kính, lúc này mọi người mới hiểu rõ tại sao Cốc Lương Đao lại có thành tựu như hiện nay, đó không phải là dựa vào may mắn.
“Đại ca…” Viền mắt Song Vũ ửng đỏ.
Cốc Lương Đao nhíu mày, không kiên nhẫn mắng: “Đã nhiều năm như vậy mà còn yếu mềm vậy sao?”
Song Vũ bình tâm lại, vẻ mặt ngượng ngùng, không ngừng vuốt ve trang bị thiên sứ trong tay, giống như tiểu hài nhi nhận được món đồ chơi mà nó ao ước đã lâu.
Minh Nguyệt Dạ tận mắt nhìn thấy cảnh này thì trong lòng càng run sợ. Biểu hiện của Cốc Lương Đao bất luận là bản tính hay có tính toán cũng khiến nàng cảm thấy rất kiêng kị.
NGười này không phải anh hùng cũng là kiêu hùng!
Hơn nữa, một kích vừa rồi của Song Vũ nàng cảm giác được chút thần lực trong đó, mặc dù còn chưa thành hình.
Trang bị thiên sứ rơi vào tay Song Vũ chỉ sợ sẽ giúp thực lực của Song Vũ lần thứ hai tinh tiến.
Tên gia hỏa Cốc Lương Đao này rất có khả năng sẽ trở thành địch nhân của trưởng lão hội, cần phải bóp chết từ trong nôi mới là an toàn nhất! Sát ý dâng lên trong lòng Minh Nguyệt Dạ nhưng nếu bọn họ không tiếc mà bỏ ra một cái giá thật lớn thì vẫn có giữa đường chặn giết.
Nếu chờ thần lực của hắn hoàn thiện thì sẽ trở thành họa ngầm.
Trong lòng Minh Nguyệt Dạ có thể trở thành địch nhân của trưởng lão hội chỉ có Côn Luân, Thiên Hoàn và Ma Thần điện. Tây Huyền lao dốc không phanh mới là có lợi với trưởng lão hội. Mà Cốc Lương Đao rất có khả năng sẽ là người kế thừa tài phú của Tây Huyền! Một khi hắn tiếp nhận tài phú của Tây Huyền thì thực lực sẽ bàn trướng tới mức đáng sợ!
Loại địch nhân tiềm tàng tràn ngập nguy hiểm như này nhất định phải diệt trừ.
Vẻ mặt nàng không thay đổi, tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy. Tên trưởng lão bị thương đã được đỡ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hắn nhìn Song Vũ đầy oán độc.
Nhưng Minh Nguyệt Dạ lại quên mất nơi đây còn có một người, người này mới là chủ nhân nơi này!
“Cô bé, ta bảo này, ngay trước anh mà dám xuất thủ đả thương ngươi, các ngươi quên mất đây là địa bàn của ai rồi à?”
Giọng Tả Mạc đậm chất lưu manh và lạnh lẽo, giống như gió lạnh thổi ra từ sông băng vạn năm, nhiệt độ bên trong cung điện bất ngờ hạ xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK