Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nói thật là mấy thứ trên người những gia hỏa này Tả Mạc đã không còn để vào mắt. Nó khiến hắn nhớ lại cảm giác năm đó, hiển nhiên tránh không được mà thở dài một cái vì thời gian trôi qua quá nhanh. Nhớ tới năm đó chỉ vì mấy khỏa tinh thạch mà có thể khiến mình vui vẻ cả nửa ngày, lúc đó thật hạnh phúc biết bao, hồi ức đẹp từ xa xưa hiện về.

Tả Mạc chuẩn bị rời đi thì có người gọi lại.

“Đại nhân, không biết chuôi huyết sát phủ kia có thể bán hay không?”

Trong đám người, một vị nam tử đang bước nhanh ra, nhìn Tả Mạc đầy phấn khích.

Tả Mạc sửng sốt, dừng bước, quan sát đối phương từ trên xuống dưới, lập tức nhận ra người này có thực lực thống lĩnh giai nhưng chưa có ma binh thích hợp. Ma binh trên tay Tả Mạc đa số là cướp được từ trên những thân binh tinh nhuệ dưới trướng Vũ Soái, ma binh này đều là do cao thủ tướng giai từng sử dụng qua, phẩm chất bất phàm.

Ma binh thống lĩnh giai đối với Tả Mạc mà nói thì không có tác dụng gì, ma bối trên tay hắn cũng có không ít, hắn chỉ thuận miệng nói: “Chỉ đổi không bán.”

Nhất thời đối phương lộ vẻ khó xử nhưng nhìn thấy tảng đá trong tay Tả Mạc thì linh cơ chợt động, nói không chừng vị đại nhân này thích những thứ cổ quái gì đó?

Hắn vào nam ra bắc đã nhiều năm, mặc dù bảo bối không có nhưng những thứ cổ quái gì đó thì lại có mấy món.

Hắn dứt khoát đem tất cả những gì có trong người lấy ra, bày ra trước mặt, cung kính nói: “Đại nhân, tất cả những thứ tiểu nhân có đều đang ở đây.”

Tả Mạc hơi kinh ngạc vì sự dứt khoát của đối phương, người này phản ứng thật nhanh.

Nhưng tán thưởng thì cũng chỉ là tán thường, tiểu Mạc ca đối với việc làm ăn luôn chặt chẽ thoáng nhìn lướt qua đống đồ vật trước mặt đối phương.

Nam tử này hiển nhiên không quá giàu có, một đống đồ vật hầu hết đều là các loại vụn vặt, không thể nhìn thấy một kiện ma binh hoàn chỉnh. Nhưng đột nhiên hai mắt Tả Mạc sáng rực lên.

Một đoạn kiếm gãy loang lổ gỉ sét.

Khi ngón tay hắn sờ đến đoạn kiếm gãy đó thì thần lực trong cơ thể bỗng bị kích động.

Đồ vật từ thời viễn cổ!

Nhất thời trong lòng Tả Mạc hiểu ra, hắn cầm đoạn kiếm lên, không ngờ đoạn kiếm lại nhẹ tựa lông chim, thật thú vị! Thảo nào nam tử lại giữ nó lại bên người, mặc dù nam tử ấy không nhận ra được lai lịch của nó nhưng chỉ riêng trọng lượng đã vô cùng kì lạ rồi.

“Đổi cái này.”

Tả Mạc không chút do dự, vung tay ném huyết sát phủ về phía nam tử, huyết sát phủ vẽ nên một đường cong rồi cắm thẳng vào đất trước mặt nam tử.

Nam tử quá đỗi vui mừng: “Cảm ơn đại nhân!”

Dứt lời rất sợ Tả Mạc hối hận vội vàng cầm lấy huyết sát phủ, đem tất cả những đồ vụn vặt trên mặt đất vơ vào túi rồi biến thẳng. Chuôi kiếm này là trong một lần vô tình hắn thu thập được, ngoại trừ trọng lượng nhẹ hơn nhiều so với dự đoán bên ngoài thì không có chỗ nào đặc biệt. Ngay từ đầu hắn đã tìm rất nhiều người giám định nhưng mọi người đều chỉ cảm thấy kì lạ với trọng lượng nhẹ như lông chim, còn lại không thấy có cái gì khác.

Một đoạn kiếm đối với hắn là vô dụng, đổi lại được một thanh ma binh thống lĩnh giai, quá đáng giá!

Thanh ma binh này có thể khiến thực lực của hắn tăng vọt!

Những người khác thấy nam tử này dùng một đoạn kiếm loang lổ gỉ sét đổi lấy một thanh ma binh thống lĩnh giai có phẩm chất bất phàm thì hai mắt đỏ hết cả lên.

“Đại nhân đại nhân, mời ngài xem đồ, có nhìn trúng cái nào không ạ?”

“Đại nhân, ở đây ở đây!”



Bọn họ nhanh chóng lấy hết những đồ vật mình có ra, hi vọng Tả Mạc có thể nhìn trúng đồ vật gì đó, bản thân có thể đổi được một thanh ma binh thống lĩnh giai. Loại coi tiền như rác này nếu không nhanh tay thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa!

Một tảng đá không biết tên, một đoạn kiếm loang lổ gỉ sét vậy mà lại có thể đổi lấy hai thanh ma binh thống lĩnh giai phẩm chất tuyệt hảo!

Rất nhanh tin tức này truyền khắp thiên không sa ngư, các hành khách đều nhanh chóng chạy tới nơi này.

Chuyện tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua được chứ?

Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên kinh động đến hộ vệ trên thiên không sa ngư. Thiên không sa ngư giá không rẻ, bởi vậy nó có bố trí hộ vệ để bảo đảm an toàn cho hành khách.

Nhưng khi bọn họ chạy tới thì vừa đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh người.

Tiêu dùng trên thiên không sa ngư vô cùng đắt đỏ, do đó những hành khách bên trong đều là những kẻ có chút tài sản. Hơn nữa bọn họ còn phát hiện ra, vị đại nhân này thường hứng thú với những đồ vật mà bọn họ không biết rõ lai lịch và chúng đều được vị đại nhân này coi trọng.

Sau khi liên tục có mấy người thành công đổi được ma binh, nhất thời mọi người càng thêm xôn xao.

Vị đại nhân này quả nhiên có cái nhìn độc đáo.

Ma binh thống lĩnh giai trên tay Tả Mạc có cả đống, dù sao thì cũng chẳng có tác dụng gì, có thể đổi được một số thứ hữu dụng thì cũng tốt. Hơn nữa, ánh mắt của tiểu Mạc ca rất chuẩn, nhìn thấu tiểu xảo làm ăn nên không bao giờ bị lỗ.

Thủ lĩnh hộ vệ đi tới đúng lúc tràng giao dịch tới hồi gay cấn, trên người vị khách nhân kia ma binh giống như cỏ rác vô cùng vô tận, mỗi thứ lấy ra đều có phẩm chất rất tốt.

Mặc dù hắn đã sớm bước vào tướng giai, ma binh thống lĩnh giai đối với hắn đã không còn tác dụng quá lớn nhưng suy nghĩ lại hắn thấy nên đổi lấy một hai thanh tặng cho bọn vãn bối, đây tuyệt đối là một món lễ vật rất có thể diện. Mấy món ma binh được đổi đều có phẩm chất vô cùng tốt, thảo nào ngay cả hộ vệ cũng có chút động lòng.

Cũng may thủ lĩnh hộ vệ không quên trách nhiệm của mình, cố đè nén kích động trong lòng lại, hắn cần phải duy trì trật tự để tránh xuất hiện hỗn loạn.

“Lão đại, kia kìa!” Một vị thuộc hạ bỗng thất thanh hô lớn.

Thủ lĩnh hộ vệ sửng sốt, vội vàng quay sang, nhìn về phía ngón tay thuộc hạ chỉ, ở đó có một người gần như trần trụi đang nằm. Chờ chút, đó không phải là Quý thiếu gia sao?

Thủ lĩnh hộ vệ mồ hôi chảy tong tong xuống đất.

Hết rồi hết rồi!

Quý thiếu gia hung hăng ương ngạnh, bản thân hắn đã trực tiếp lĩnh hội qua. Nhưng được Quý gia thế lớn bao che ở Hoành giới nên người khác căn bản không dám động tới hắn. Quý thiếu gia bị lột sạch sẽ như này…

Sự việc tiếp theo thủ lĩnh hộ vệ không dám nghĩ tới, chỉ thầm kêu khổ trong lòng. Việc này phát sinh ở trên thiên không sa ngư của hắn, chỉ sợ hắn cũng bị vạ lây.

Nhưng hắn không lập tức đứng ra thay Quý thiếu gia, kinh nghiệm phong phú của hắn nói cho hắn biết người dám can đảm đối phó với thiếu gia của Quý gia Hoành giới, hoặc là kẻ có lai lịch không đơn giản hoặc là thực lực vô cùng cao thâm, chỉ một trong hai thứ đó thôi hắn đã không dám trêu chọc rồi.

Nhưng cứ để đám người Quý thiếu gia nằm lõa lồ ở đây cũng không phải là chuyện tốt, cắn răng một cái hắn nói: “Đưa cho bọn hắn y phục để che người.”

Mấy tên hộ vệ sa ngử cởi áo khoác phủ lên người mấy tên Quý gia.

Thấy không ai đi ra thủ lĩnh hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, đưa y phục cho Quý thiếu gia chính là một bước thăm dò của hắn. Không có ai ngăn cản hắn lập tức nói: “Đưa bọn họ về gian phòng của mình.”

Không ai đi quản hành động của mấy tên hộ vệ sa ngư, mọi người đang vô cùng phấn khích vây quanh Tả Mạc. Tả Mạc đương nhiên nhận ra nhưng hắn cũng lười quản. Đối với hắn đó chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nếu đối phương không nhận ra mà còn dám dây dưa thì hắn không ngại mang lại cho Quý gia ở Hoành giới một bài học nhớ đời.

Thủ lĩnh hộ vệ sa ngư rất nhanh đã biết rõ việc từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Mạc đã có thêm vài phần kính nể.

Rất nhanh Tả Mạc đã làm ăn xong.

Ánh mắt hắn chuẩn xác tới mức nào chứ, cơ hồ người khác vừa mới móc đồ vật ra, thần thức hắn đảo qua liền biết có vật mình cảm thấy hứng thú hay không.

Giờ đây thu được mấy món không tệ khiến tâm tình hắn cũng rất tốt.

Nhưng bởi vì mấy thứ này mà làm lỡ thời gian tu luyện thì cũng không đáng. Lập tức hắn ngừng trao đổi, trở lại sân, hồn nhiên không quan tâm tới những tiếng mời chào từ đằng sau vang tới.

Thủ lĩnh hộ vệ sa ngư há mồm muốn nói nhưng không biết phải nói gì.

Trở lại trong viện, Tả Mạc lập tức tạo ra cấm chế trùng điệp.

Ngay sau đó hắn lấy tảng đá phủ đầy huyết văn kia ra, nhìn Tằng Liên Nhi đang rất hiếu kỳ nói: “Đem thanh lý thiệt kiếm cho ta mượn một chút.”

Tằng Liên Nhi đưa thanh lý thiệt kiếm cho hắn.

Tả Mạc cầm lấy thanh lý thiệt kiếm bắt đầu chém tảng đá, một kiếm rồi lại một kiếm chém xuống.

Chỉ thấy tảng đá giống như nắm mì bị Tả Mạc cắt thành từng khối. Rất nhanh, trên mặt Tằng Liên Nhi lộ vẻ kinh ngạc, khi tảng đá càng ngày càng nhỏ thì sự kinh ngạc trên mặt nàng càng hiện rõ hơn. A Quỷ cảm ứng được thần lực cũng không tự chủ được mà tiến tới gần tảng đá.

Thần lực!

Tảng đá này vậy mà lại ẩn chứa thần lực.

Động tác của Tả Mạc dần chậm lại, thanh lý thiệt kiếm trong tay rõ ràng có hơi cố sức. Theo hắn không ngừng cắt gọt, nham thạch ẩn chứa thần lực càng ngày càng nhiều và cũng càng thêm cứng rắn, Tả Mạc không thể không vận dụng thần lực thì mới có thể tiếp tục cắt được.

Càng vào bên trong màu máu của nham thạch càng đậm.

Tả Mạc đem lớp vỏ cuối cùng bóc ra, một khối lập phương màu đỏ óng ánh hoàn mỹ xuất hiện trước mặt ba người.

Thần tinh!

Trong nháy mắt, Tả Mạc và Tằng Liên Nhi đồng loạt nín thở.

Thần tinh to cỡ bằng hạt đào, toàn thân là màu đỏ óng ánh trong sáng, mỹ lệ không thể nói nên lời. Càng mê người chính là từng luồng thần lực thuần khiết dao động đầy nhu hòa tràn ngập khắp không gian. Nếu như không phải Tả Mạc đãe thiết hạ cấm chế trùng điệp thì tất cả mọi người ở trong thiên không sa ngư đều bị luồng thần lực này làm kinh động.

“Trên đời thật sự có thần tinh sao…” Tả Mạc thì thào tự nói, thần sắc ngưng trọng, hắn như hiểu ra vấn đề nào đó.

Ở tu chân giới, quáng mạch tinh thạch là lợi ích hạch tâm nhất của mỗi môn phái, là tài nguyên quan trọng nhất trong môn phái, là mạch máu của môn phái.

Cánh cửa của thời đại thần đã hé mở, giờ đây mà phát hiện ra thần tinh thì giá trị của nó không gì có thể sáng bằng!

Nâng thần tinh ở trong tay, thần lực trong cơ thể Tả Mạc như bị thứ gì đó kích thích trở nên sinh động chưa từng có. Cơ hồ trong lòng hắn vừa động thì một luồng thần lực từ trong thần tinh bay ra, chạy dọc cánh tay tiến vào trong cơ thể hắn.

Luồng thần lực này khi tiến vào trong cơ thể Tả Mạc lập tức hòa thành một thể với thần lực trong người hắn. Tả Mạc chỉ cảm cả người run lên, thoải mái không nói nên lời.

Áng sáng phát ra của thần tinh trong tay hơi ảm đạm đi.

Quả nhiên thần tinh có thể trợ giúp tu luyện thần lực!

Tả Mạc đột nhiên mở mắt, tinh quang trong mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn đem thần tinh đưa cho Tằng Liên Nhi, trong giây lát, vẻ mặt Tằng Liên Nhi lại càng thêm kinh hãi.

Thuộc tính của hắn và Tằng Liên Nhi là hoàn toàn tương phản nhưng đều giống nhau có thể lợi dụng thần tinh, điều đó nói lên bên trong thần tinh hẳn phải có thần lực không có thuộc tính.

Điều này đối với bất cứ ai tu luyện thần lực đều có trợ giúp cực lớn.

Nếu có sự giúp đỡ của thần tinh thì bản thân tu luyện sẽ nhanh hơn hiện tại rất nhiều, nếu có thể tìm đủ thần tinh thì tốc độ tu luyện của bản thân sẽ tăng thêm gấp mấy lần!

Điều này cũng có nghĩ là bản thân có thể rút ngắn thời gian lại.

Bất tử thần lực trong người A Quỷ!

Cơ hồ không chút do dự, Tả Mạc liền đưa ra quyết định.

“Chúng ta phải đi tới vực sâu Bách Mang giới một chuyến!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK