Tả Mạc mở hộp, có chút ngạc nhiên: “Sao lại nhiều hơn hai gốc tố ảnh hồn ti thảo?”
Dịch An cung kính nói: “Vật Hi đường hi vọng được đại nhân che chở.”
“Che chở?” Tả Mạc lập tức có phản ứng, trầm ngâm chút rồi nói: “Ngươi không cần phải thế, Khoái An là vì trợ giúp ta mới giết chết trưởng lão yêu tộc, ta sẽ không ngồi nhìn đâu.”
Dịch An cười khổ: “Đại nhân ở đây thì tự nhiên vô sự. Nếu đại nhân rời đi thì đại họa sẽ buông xuống Vật Hi đường.”
Tả Mạc nghĩ lại thấy cũng đúng, trưởng lão hội yêu tộc thế lực lớn như vậy nếu muốn âm thầm ngáng chan thì thứ như Vật Hi đường tuyệt đối không thể chống đỡ được, mà hắn cũng không thể dừng lại quá lâu ở Bất Chu thành được.
“Nói ra ý nghĩ của ngươi đi, đừng ngại.” Tả Mạc hỏi.
Dịch An cung kính rồi tràn ngập tự tin nói: “Đại nhân là người làm đại sự, không có thời gian để ý tới mất chuyện vụn vặt. Vật Hi đường mặc dù không phải là một trong những thương hội đứng đầu ma tộc nhưng ở ma giới cũng có chút căn cơ, bất luận là thu thập tài liệu hay buôn bán vật tư, hàng hóa đều có thể trợ giúp rất nhiều cho đại nhân.”
Tả Mạc thực sự hơi sốc, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, Dịch An lại trực tiếp tìm tới mình để nương tựa như vậy. Vật Hi đường là một thương hội với căn cơ thâm hậu, thế lực bản thân không nhỏ, tuyệt đối không dễ dàng đầu nhập vào một thế lực khác như vậy.
“Này ta đáp ứng ngươi.” Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Nhưng ngươi phải biết rõ rằng một khi ngươi đi theo ta thì về sau sẽ không còn cảnh an nhàn tự tại như hiện nay đâu.”
Trên mặt Dịch An hiện lên vẻ vui mừng, không chút do dự hành lễ: “Thuộc hạ đã cân nhắc rõ ràng, đây không phải là do xúc động nhất thời mà ra.”
Tả Mạc rất thỏa mãn, Dịch An Vật Hi đường đúng là vui mừng ngoài ý muốn, bất luận là kinh nghiệm buôn bán lâu năm của Dịch An hay là khả năng tiêu thụ, con đường thu mua của Vật Hi đường đối với Mạc Vân Hải hiện nay đều có tính cấp thiết.
Đây thực sự là một miếng bánh lớn rớt từ trên trời xuống!
“Chuyện này tạm thời không nên tiết lộ ra bên ngoài.” Tả Mạc trầm ngâm nói.
Dịch An lập tức hiểu ý: “Vâng!”
Tả Mạc nói: “Bên ngoài quá mức nguy hiểm, ngươi cứ ở lại đây đi, thay ta chuẩn bị một cuộc đấu giá trang bị thiên sứ.”
“Đại nhân định đem bán trang bị thiên sứ sao?” Dịch An thất kinh.
“Ừ, bán đi, chỉ là một kiện chuẩn thần binh thôi mà.” Tả Mạc gật đầu, không nhiều lời chỉ tùy ý nói: “Tùy tiện chuẩn bị chút là được.”
Dứt lời liền biến mất, chỉ để lại Dịch An mặt đầy khiếp sợ, phải mất một lúc hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, vì sao ngay cả trưởng lão hội yêu tộc cũng tới để tham gia náo nhiệt. Hóa ra đó là chuẩn thần binh, trang bị thiên sức chính là chuẩn thần binh!
Thần binh thì Dịch An chưa từng gặp qua không thể nào đưa ra ước đoán được nhưng tiêng cái tên này đã đủ khiến bao kẻ phải điên cuồng rồi.
Chuẩn thần binh mà thôi…
Cũng chỉ có đại nhân mới dám nói như thế, Dịch An từ khiếp sợ biến thành cười khổ.
------------------------------
Trong hộp là năm gốc tố ảnh hồn ti thảo.
Tả Mạc không kìm được mà trở nên hưn gphấn, vì cái này mà hắn đã phải xông xáo hơn nửa Bách Man cảnh. Vì không muốn bị quấy rầy Tả Mạc cố ý đi xuống tế đàn dưới lòng đất.
A Quỷ và Hắc Kim phù binh đều đang ở dưới lòng đất. Âm khí đối với thân thể A Quỷ là cực kì có lợi, Hắc Kim phù binh cũng rất thích âm khí, học theo cốt giáp, đem âm khí nuốt vào rồi nhổ rồi, chơi đùa rất hồ hởi.
Mắt Tả Mạc nhìn chằm chằm vào năm gốc tố ảnh hồn ti thảo trong hộp, không hiểu vì sao tim hắn bỗng đập nhanh hơn chút.
Hắn bỗng cảm thấy có chút khẩn trương.
Những ám ảnh cứ mãi quanh quẩn trong lòng hắn, những tiếng động trùng lặp xuất hiện trong cõi mộng sắp có được đáp án. Thân thế của mình, ký ức trước đây.
Tả MẠc nhìn chằm chằm vào tố ảnh hồn ti thảo, không hề dời mắt.
Một lúc lâu sau thân thể hắn rung lên, hai mắt mờ đi rốt cuộc cũng đã bình thường trở lại, vẻ mặt đang ngây ra đã hoạt bát trở lại, tầm mắt cũng khôi phục lại.
Hắn thở dài một cái, mắt chuyển hướng nhìn sang phía A Quỷ đang yên lặng ngồi bên, không biết vì sao, sự khẩn trương trong lòng trong nháy mắt đã biến mất.
Hắn tự cười giễu bản thân nhu nhược, ánh mắt dần kiên định trở lại.
Hắn ném một gốc tố ảnh hồn ti thảo vào miệng.
Trong óc như có thứ gì đó vừa nổ tung, vô số đạo quang và âm thanh như thủy triều từ bốn phương vọt tới.
Ầm!
Đầu óc Tả Mạc trở nên trống rỗng, hắn như rơi vào một không gian mờ mịt.
Tựa như có vô số người đang ghé sát vào tai hắn mà thì thầm, hắn hoàn toàn không nghe được gì rõ ràng những điều họ nói. Vô số hình ảnh, rất nhanh đã hiện ra trước mắt hắn, hắn không thể nào nhìn thấy rõ đó là vật gì.
Rất nhiều tin tức đột nhiên từ sâu thẳm ký ức của hắn thoát ra vây quanh hắn.
Cho dù thân thể vô cùng kiên cường dẻo dai, Tả Mạc cũng không thể thừa nhận cùng một lúc nhiều hình ảnh và âm thanh như vậy.
Vô số hình ảnh sặc sỡ và tiếng động ồn ào dần trôi qua.
Thế giới của Tả Mạc một lần nữa bình yên trở lại.
------------------------------
Trong góc một phế tích, một nam hài đang run lên cầm cập.
“Chúng ta nhất định phải tìm ra nó!” Cách đó một đoạn, nam hài kia có thể nghe rõ những lời nói đầy hung ác dữ tợn của một nam nhân.
“Thật không?” Một nữ nhân cười khẽ: “Côn Luân chinh là Côn Luân, khí phách như này, ha ha, luôn là không giống những người khác! Nhưng lúc lão thái bà không chết sao không nghe Côn Luân khí phách như thế chứ?”
“Hừ! Đứng bên hóng mát đi, nhìn vẻ dối trá của Huyền Không tự các ngươi thật làm người ta buồn nôn!” Nam nhân khinh miệt nói.
“Thật khiến người ta đau lòng, người ta còn muốn cùng ngươi liên thủ chứ. Nếu đồ vật kia rơi vào tay Thiên Hoàn hay Tây Huyền…” Nữ tử giả vờ ủy khuất nói.
“Không cần.” Nam tử ngạo nghễ nói: “Côn Luân ta chưa bao giờ cần liên thủ với người khác.”
------------------------------
“Đừng hao tâm tốn sức nữa, không dùng được, cấm chế phía trên không thể giải được.”
“Mẹ nó, chúng ta tốn biết bao khí lực vậy mà chỉ được một cái sắt vụn này thôi sao?”
“Khả năng bọn họ đã phát hiện ra. Nhưng bọn họ chắc chắn không nỡ biến nó thành sắt vụn, nhất định còn lưu lại gì đó.”
“Chẳng lẽ có cá lọt lưới?”
“Giống như tiểu hài tử kia, chúng ta vẫn chưa tìm thấy.”
“Vớ vẩn! Sao có thể sơ suất như vậy chứ?”
“Hắn là một tên phế vật, không thích tu luyện, nghe nói không được lão thái bà yêu thích lắm…”
“Hắn là gì đối với lão thái bà?”
“Tôn tử của lão thái bà…”
“Ngươi thật ngu ngốc! Nhanh đi tìm! Bất kể thế nào cũng phải tìm được cho ta! Sống thấy người, chết phải thấy xác!”
“Vâng!”
-------------------------------
Trong mật thất âm u ẩm ướt, tiểu nam hài như say như mê nhìn hoa văn thần bí trước mặt, không biết vì sao khi nhìn thấy những hoa văn thần bí này hắn lại cảm giác có chút thân cận. Nhất là phía trên rất nhiều ngọc giản có những cái tên khiến hắn cảm thấy thân thiết và ấm áp.
“Ai mang ngươi tới đây?” Một giọng nói băng lãnh bất ngờ từ phía sau vọng tới.
Tay tiểu nam hài run rẩy, ngọc giản rơi xuống đất. Hắn xoay người, một lão thái thái vẻ mặt hờ hững băng lãnh không chút biểu cảm đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta… Ta…” Tiểu nam hài mặt trắng bệch ra.
“Nói!” Lão thái thái quát lớn.
“Ta, ta giải, giải khai được mặt trên của cấm chế…” Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng tiểu nam hài, răng hắn va vào nhau cầm cập.
Lão thái thái trầm mặc.
“Ngươi rất thích mấy thứ này?”
Một hồi sau lão thái thái bỗng mở miệng, vẻ mặt của bà vẫn lạnh lùng nhưng không biết vì sao không còn hung dữ như vừa rồi nữa.
“Vâng.” Tiểu nam hài đã bớt sợ hãi, lúng túng cúi đầu.
Ánh mắt lão thái thái như gánh nặng trên lưng tiểu nam hài làm nó không dám ngẩng đầu.
“Đây là đồ vật phụ thân ngươi để lại cho ngươi. Ta không tán thành nhưng nếu ngươi đã tiến vào rồi thì từ hôm nay trở đi nơi đây sẽ thuộc về ngươi.”
Mặt lão thái thái không chút biểu cảm, xoay người rời đi.
------------------------------
“Từ hôm nay trở đi, nàng chính là quỷ của ngươi.”
Bên cạnh lão lão là một tiểu nha đầu mặc bạch y với vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Quỷ gì?” Tiểu nam hài có chút sợ hãi lúng túng hỏi.
“Bảo vệ ngươi.” Mặt lão thái thái không chút biểu cảm.
“Người bảo hộ ta?” Tiểu nam hài cái hiểu cái không: “Vì sao phải bảo vệ ta?”
“Bởi vì ta sẽ chết.” Lão thái thái lạnh lùng nói.
------------------------------
“Cái tên Quỷ Quỷ này không dễ nghe chút nào.” Tiểu nam hài lẩm bẩm, động tác tay vẫn bình thường.
Tiểu cô nương nghiêng đầu: “Quỷ Quỷ cảm thấy rất tốt ạ!”
“Tu luyện là một việc rất chán, ngươi sao phải cố sức như vậy chứ?” Tiểu nam hài không hiểu, cẩn thận xử lý vết thương trên chân tiểu cô nương.
Tiểu cô nương do đau đớn mà nước mắt lưng tròng, giọng nói có chút hỗn loạn nhưng vô cùng kiên định: “Bởi vì chỉ có mạnh hơn mới có thể bảo vệ cho thiếu gia.”
“Nơi đây rất an toàn, căn bản không cần phải bảo hộ, ta cũng không thích xuất môn.” Tiểu nam hài lắc đầu nguầy nguậy.
“Vạn nhất có ngày đó thì sao?” Tiểu cô nương nghiêng đầu.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá đó!” Tiểu nam hài ra dáng đại nhân vỗ một cái vào trán tiểu cô nương.
“Ôi!” Tiểu cô nương ôm đầu.
“Lão thái bà dạy ngươi thứ gì thế? Sao mỗi lần đều bị thương vậy?” Tiểu nam hài căm giận nói: “Bà ấy đánh ngươi có đúng không?”
“Không cho phép ngươi nói như vậy với bà bà!” Tiểu cô nương tức giận ngẩng mặt nói.
“Được rồi được rồi, không nói thì không nói, dù sao bà ấy cũng không thích ta.” Tiểu nam hài có chút uể oải.
“Bà bà rất quan tâm tới ngươi.” Tiẻu cô nương vội an ủi.
“Không, ta biết rõ, lão bà không thích ta.” Giọng tiểu nam hài thấp xuống: “Bởi vì nàng không thích mụ mụ của ta, ta biết rõ mà.”
“Ngươi nói không sai.” Giọng nói đầy băng lãnh từ phía sau truyền tới, lão thái lão mặt không chút biểu cảm, trong mắt lại hiện lên chút hận ý.
-------------------------------
Cành cây đánh vào mặt đầy đau nhức, tiểu nam hài cắn răng chịu. A Quỷ cõng hắn chạy đã rất nhiều ngày, nhiều đến nỗi mà hắn không nhớ được là bao nhiêu nữa.
Bước chân A Quỷ lảo đảo.
Thụp.
Hắn té văng ra ngoài, đầu choáng mắt hoa.
Khóe miệng A Quỷ tràn ra một dòng tiên huyết, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh hắn, khóc lóc nói: “Thiếu gia thiếu gia, ngươi té có sao không?”
Hắn cố gắng cười để bộ mặt dễ nhìn hơn: “Không có gì, ta không sao!”
“Thiếu gia, ta thật là vô dụng!” A Quỷ cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
“Là thiếu gia vô dụng.” Hắn đưa bàn tay ra như thường ngày vuốt ve tóc của A Quỷ: “Quỷ Quỷ à, ngươi chạy mau đi.”
“Không!” A Quỷ nói chắc như đinh đóng cột.
Hắn khẽ than một tiếng: “Bọn họ dùng một loại bí thuật để lại tiêu kí trong ý thức của ta. Bất kể chúng ta trốn thế nào cũng không thoát được đâu.”
“Không!” A Quỷ ngẩn ra, trong lòng đau như cắt, nước mắt tràn mi trào ra.
Hắn mỉm cười vuốt vuốt đầu A Quỷ: “Chạy mau đi, Quỷ Quỷ, mang theo hi vọng của ta mà sống cho tốt.”
A Quỷ vương bàn tay đen đủi ra lau nước mắt, bỗng nhiên một tay nhấc hắn đặt trên lưng, không nói gì bắt đầu chạy điên cuồng.
“Quỷ Quỷ, vô dụng thôi, bỏ ta xuống đi.” Dọc đường đi hắn đã khuyên nhủ nàng rất nhiều lần.
Không biết đã chạy được bao lâu, rốt cuộc thể lực của A Quỷ đã tiêu hao hết sạch, hai người té lăn trên đất. Sắc mặt A Quỷ tái nhợt, sức mạnh của nàng đã tiêu hao hầu như không còn.
Nàng cố gắng giãy dụa bò đến bên cạnh người hắn, sắc mặt A Quỷ tái nhợt như tờ giấy, nàng vuốt ve gương mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Thiếu gia, ngươi sẽ quên A Quỷ chứ?”
“Đương nhiên không rồi.” Hắn vô lực cười cười, hắn cũng đã kiệt sức rồi.
“Thiếu gia, nhất định không được quên Quỷ Quỷ đó!” A Quỷ bỗng nhiên rơi lệ.
Nước mặt nhỏ lên mặt hắn, nóng hổi, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, trong miệng lẩm bẩm.
“Ừ, chết ta cũng không quên…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK