Vi Thắng và Lâm Khiêm đang giằng co nhau trên trời.
Lúc Lâm Khiêm vừa tới để khiêu chiến Vi Thắng liền bay ra. Vi Thắng luôn coi nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho đám Công Tôn Sai là cao nhất. Kẻ duy nhất có thể uy hiếp đám Công Tôn Sai cũng chỉ có Lâm Khiêm mà thôi.
Nơi hai người đang đứng là một giới trống.
“Nơi này thật thích hợp để hai ta quyết chiến.” Vi Thắng trầm giọng nói.
Lâm Khiêm cười cười: “Quyết chiến giữa hai ta không cần phải làm tổn thương tới phàm nhân. Nơi thanh tĩnh như nay chính là chiến trường tốt nhất.”
“Ngươi còn sợ tổn thương tới phàm nhân sao?” Vi Thắng cười nhạt.
“Chỉ cần không liên quan tới Côn Luân thì ta không có hứng thú.” Lâm Khiêm thản nhiên nói.
Hai mắt Vi Thắng sáng rực: “Quả nhiên ngươi đã đột phá.”
“Vẫn chậm một bước so với ngươi.” Lâm Khiêm lắc đầu, thần sắc không hiện ra chút đắc ý nào: “Sai lầm lớn nhất của Côn Luân chính là chuyện Vô Không Kiếm môn.”
Vi Thắng trầm giọng nói: “Sai lầm lớn nhất của Côn Luân chính là ở bản thân nó. Chống lại Côn Luân đâu chỉ có mình chúng ta?”
Lâm Khiêm lặng im.
Ngay sau đó hắn liền bật cười, ngón tay chạm nhẹ vào thái cổ thần kiếm trong tay.
Tiếng kiếm minh réo rắt vang vọng khắp giới, xa gần đều có thể nghe thấy.
“Đúng đúng sai sai gì chứ!” Lâm Khiêm ưỡn ngực thẳng lưng, nụ cười trên môi dần thu lại, hai mắt trở nên sắc bén: “Chỉ có thắng lợi và thất bại thôi!”
Vi Thắng lắc đầu: “Có rất nhiều thứ khác, không chỉ có mỗi thắng lợi và thất bại thôi đâu.”
“Có gì liên quan chứ?” Lâm Khiêm không nghĩ thế cười cười nói.
Vi Thắng thoáng nghĩ ngợi, trong lòng vẫn thanh tĩnh: “Tín niệm!”
Lâm Khiêm không phản bác gật đầu nói: “Không sai, nhưng ngươi có tín niệm của ngươi, ta có tín niệm của ta! Vậy cứ dùng kiếm để phân thắng bại đi!”
Lâm Khiêm nâng kiếm trong tay lên.
“Được!” Vi Thắng cũng nâng kiếm trong tay lên.
------------------------------
Lương Vi am hiểu nhất là tập kích nhưng tập kích với quy mô như này thì chưa bao giờ xảy ra.
Kì thực cái này không gọi là tập kích.
Khi liên quân yêu ma tiến vào lãnh địa Côn Luân lập tức khiến Côn Luân rơi vào khủng hoảng chưa từng có.
Lương Vi khẽ lắc đầu, nếu Côn Luân biết rõ ma vương vừa mới thống nhất yêu ma hai tộc chính là Tả Mạc thì bọn họ nào dám chơi trò được ăn cả ngã về không như thế.
Lực lượng song phương không cùng một cấp độ.
So với Lâm Khiêm thì vương thượng có quá nhiều lá bài tốt.
Nghĩ tới đây Lương Vi không khỏi bất ngờ, cẩn thận nghĩ lại hắn vẫn không hiểu được, rốt cuộc bài của vương thượng tốt đến mức nào?
Hắn lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ tạp niệm trong đầu, dù sao việc đó cũng không có quá nhiều quan hệ tới mình.
Đối với bọn họ thì trận chiến này không quá khó. Lâm Khiêm cố gắng phản kích, gần như đã dốc toàn lực của Côn Luân, tất cả đều đã được điều động, dọc đường bọn họ không gặp bất cứ sự chống cự nào, chỉ có những người dân tuyệt vọng chạy trốn.
“Không được dừng lại! Nhanh hơn nữa! Phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa!” Lương Vi trầm giọng ra lệnh.
Đại quân yêu ma tựa như gió cuốn phăng Côn Luân.
------------------------------
“Cái gì!” Sắc mặt Tiết Đông trở nên trắng bệch, tay chân toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: “Liên quân yêu ma! Bọn họ… bọn họ không phải muốn khai chiến sao?”
Giọng hắn run run.
Trong doanh trướng, sắc mặt mọi người tái nhợt đi, bọn họ hiểu điều này có nghĩa là gì.
Bọn họ không sợ Mạc Vân Hải đánh lén sau lưng, hai bên đều có hậu phương, không thể nào tránh được. Nhưng lần xâm lược này của liên quân yêu ma lập tức khiến Côn Luân rơi vào thế hai mặt giáp địch.
Chiến lực tại chỗ của Côn Luân gần như không có, không thể nào ngăn cản được bước tiến của liên quân yêu ma.
Càng đáng sợ hơn tin tức liên quân yêu ma lan truyền khiến lòng quân nhiễu loạn.
Chiến bộ này không phải là chiến bộ tinh nhuệ được huấn luyện bài bản, có cả những người nửa tháng trước vẫn còn là dân chúng, chưa một lần bước ra chiến trường. Một khi bọn họ biết người nhà của mình đang gặp nguy hiểm, vậy…
Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ đó, Tiết Đông lập tức có phản ứng, lạnh lùng nói: “Truyền lệnh tịch thu toàn bộ âm khuê! Bất cứ kẻ nào cũng không được phép tàng trữ âm khuê! Bất cứ kẻ nào cũng không được phép liên lạc với ngoại giới…”
Lời còn chưa dứt thì một bóng người lảo đảo xông vào trướng.
“Không ổn rồi! Không ổn rồi…”
Bên ngoài đã loạn hết cả lên.
Tướng lĩnh vốn mặt đã tái nhợt giờ thì không còn chút huyết sắc nào nữa.
“Trời muốn diệt Côn Luân!” Sào Hưng thì thào, thổ huyết bất tỉnh tại chỗ.
------------------------------
“Dân chúng Côn Luân nghe đây! Chỉ cần các ngươi đầu hàng, chỉ cần các ngươi quay về gia đình, chúng ta hứa sẽ không làm tổn thương tới người nhà các ngươi, cam đoan cho tài sản của các ngươi…”
Tin chiêu hàng được phát đi phát lại trong âm khuê.
Tin tức có nội dung tương tự được truyền khắp tứ cảnh thiên.
Ngay cả Mạc Vân Hải cũng bị biến cố này làm cho chấn động. Ở Mạc Vân Hải, chuyện Tả Mạc là minh vương chỉ có mấy người cao tầng biết được, những người khác chỉ biết Tả Mạc rất nhanh sẽ quay về thôi.
Giờ đây, chỉ cần thân phận của Tả Mạc lộ ra thì đó chắc chắn là đòn trí mạng nhằm vào Côn Luân.
Vốn lúc đầu Côn Luân muốn liều mạng với Mạc Vân Hải bởi vì bọn họ cho rằng chỉ cần liều mạng là có thể khiến Mạc Vân Hải sụp đổ.
Nhưng khi bí mật Tả Mạc chính là minh vương lộ ra thì trên dưới Côn Luân đều cảm thấy tuyệt vọng!
Bọ họ hiểu rằng bản thân đã không còn cơ hội nữa.
Một chút cơ hội cũng không có.
Đại quân của bọn họ không còn ý nghĩa gì nữa, dù cho bọn họ có chiếm được Mạc Vân Hải thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Thực lực song phương không cùng một cấp bậc.
Tả Mạc đã âm mưu từ trước và con bài tẩy vừa lật ra đã khiến đối phương không kịp trở tay. Nếu Tả Mạc lật ra quá sớm thì có lẽ hắn sẽ phải đối mặt với một Côn Luân co đầu rụt cổ.
Dù Tả Mạc muốn “gặm” được thì cũng phải rơi mất mấy chiếc răng.
Nếu cho Côn Luân niềm tin chiến thắng thì Côn Luân sẽ có dũng khí để chơi được ăn cả ngã về không.
Nhưng bây giờ một kích trí mạng đã khiến Côn Luân ngay cả cơ hội phản công cũng không có.
Hỗn loạn!
Một mảnh hỗn loạn!
Hậu phương bị liên quân yêu ma chiếm đóng, hai trăm bốn mươi vạn chiến bộ loạn hết cả lên, vinh quang của Côn Luân giờ phút này giống như bong bóng xà phòng biến mất tăm. Tiết Đông đã ra lệnh đốc chiến, bất cứ ai đào ngũ sẽ bị giết không tha nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được đào binh.
Từng mảng lớn chiến bộ kết thành quần đội đầu hàng.
Bọn họ chỉ muốn về nhà, chỉ muốn đoàn tụ với thân nhân của mình.
Giống như bệnh dịch lan tràn vậy!
Mệnh lệnh kia càng làm cho biển người rơi vào tuyệt vọng, mọi người rất nhanh liền suy sụp đầu hàng.
Trong doanh trướng, các chư tướng ngây ra không biết làm gì, rất lâu sau mới bình tĩnh hơn chút.
Sắc mặt Tiết Đông vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt hắn sắc bén như muốn xuyên thủng người đối diện: “Chúng ta thất bại rồi! Côn Luân thất bại rồi, chúng ta không còn cơ hội nữa. Không muốn đầu hàng cũng phải đầu hàng thôi.”
Hắn đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục, vẻ mặt trang nghiêm.
“Đầu hàng cũng có nghĩa là Côn Luân thất bại, nhục nhã quá.”
“Côn Luân! Đằng nào cũng suy sụp rồi, hãy đánh trận cuối cho ra trò để xứng với hai chữ đó đi.”
Mục Huyên đứng lên, những người khác cũng lặng lẽ đứng lên theo.
Đi ra khỏi doanh trướng, chỉ còn một số binh lính đang đứng ở bên ngoài.
Nhìn mấy người Tiết Đông đi ra, những tu giả kia tự giác đứng dậy chỉnh lý đội hình, không một tiếng động, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Bọn họ xếp hàng rất chỉnh tề, cả người đứng thẳng.
Từ phía chân trời một đội ngũ khổng lồ nghiêm trang đang bay về phía họ.
------------------------------
Kiếm mang giữa song phương không ngừng va chạm trong không trung!
Nơi thần lực đi qua làm trời long đất lở.
Đây mới gọi là trời long đất lở, bầu trời hiện ra đầy vết nứt, mặt đất xuất hiện vô số khe, nham thạch không ngừng bắn ra, lan ra khắp nơi.
Song phương không hề giấu diếm.
Hai người mình đầy vết thương nhưng như người sắt, đều không có cảm giác gì.
Bọn họ đánh nhau tròn mười ngày mười đêm, không có giây phút nào ngưng nghỉ.
Bỗng, hai người dừng lại.
Mắt cùng nhìn về phía xa xăm.
Có người đang tới!
Song phương đều biết rõ, vào lúc này chỉ cần người tới là cứu viện của đối phương thì cũng có nghĩa bên mình đã thất bại. Chỉ có người thắng mới có thể tới đây trợ giúp.
Khi Lâm Khiêm nhìn thấy Tả Mạc dẫn đầu đoàn người thì sắc mặt trở nên trắng bệch, khí thế bỗng chốc biến mất.
Thất bại rồi!
Côn Luân thất bại rồi!
Hắn cố gắng giữ cho bản thân không ngã xuống, chiến đấu liên tục mười ngày mười đêm, hắn và Vi Thắng đều đã như đèn dầu sắp cạn.
Hai người chỉ có thể dựa vào chút sức tàn để đứng thẳng.
Bên cạnh Tả Mạc có rất nhiều người, A Quỷ, Tông Như, Tằng Liên Nhi, La Ly, Ngã Ly, Lam, lão đầu, ai cũng đều là chuẩn thần cấp cả.
Toàn bộ chuẩn thần cấp của Mạc Vân Hải đều được Tả Mạc mang tới đây.
Lâm Khiêm cười khổ đầy bất lực.
Này có nghĩa là chiến đấu bên ngoài đã kết thúc, kết thúc thật rồi. Có như vậy Tả Mạc mới dám đem toàn bộ cao thủ tới đây.
Côn Luân… Ở trong tay mình…
Lâm Khiêm cúi đầu ngơ ngác nhìn thái cổ thần kiếm trong tay.
Đinh!
Một giọt nước mắt rơi xuống thân kiếm hoá thành vô số hạt nước nhỏ bắn tung toé.
“Sư phụ, đệ tự có lỗi…”
Từng giọt nước mắt rơi xuống chảy dọc theo thân kiếm.
“Sư phụ, đệ tử có lỗi… có lỗi…”
Hắn như một đứa trẻ khóc rống lên.
------------------------------
Thiên Nguyệt Giới.
Vô Không Sơn.
Ngày trước Vô Không Sơn mọc đầy cỏ dại, khắp nơi là gạch đá hoang tàn.
Tả Mạc và Vi Thắng nhìn cỏ dại còn cao hơn đầu người không nói nhiều, lập tức nhảy vào nhổ sạch.
Rất nhanh, cả toà Vô Không Sơn đã được hai người dọn sạch sẽ.
Núi vẫn thế, người thì không còn nữa.
“Sư đệ!” Vi Thắng gọi.
“Dạ?” Tả Mạc quay sang.
“Ta muốn định cư ở đây.” Vi Thắng hoài tưởng nói: “Cứ gọi là Kiếm Lư đi!”
“Được thôi!” Tả Mạc gật đầu: “Hôn lễ của đệ với A Quỷ đừng quên tham gia đó.”
“Ha ha! Phải có rượu ngon đó!” Vi Thắng cười lớn.
Hai người nhìn nhau cười lớn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK