Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vi Thắng thoáng nhìn qua Côn Luân rồi quay đầu rời đi.

Công Tôn Sai, Biệt Hàn và Dưỡng Nguyên Hạo đã tập hợp lại, ba chi chiến bộ đỉnh giai chính là chiến lực tối cao của Mạc Vân Hải. Hắn cần phải quay về để tránh chiêu hồi mã thương của Lâm Khiêm, nếu điều đó xảy ra thì tổn thất sẽ rất kinh khủng.

Mặc dù bây giờ không có tin tức mới về tân thần cấp xuất thế nhưng Vi Thắng không dám làm bừa. Đây chính là ba tên đỉnh giai chiến tướng, là căn cơ của Mạc Vân Hải.

Cốc Lương Đao ngã xuống dưới độc chưởng của Lâm Khiêm, mọi người đều biết, chiến tướng đỉnh giai phải phối hợp với cường giả thần cấp thì mới coi là vương đạo.

Cường giả thần cấp là lưỡi đao có thể tạo ra hỗn loạn, lấy đầu tướng giữa vạn quân nhưng một người thì không thể nào “nuốt trọn” một quốc gia, vẫn cần phải có chiến bộ càn quyét thì mới có thể chiếm giữ hoàn toàn được.

Mà chiến tướng đỉnh giai nếu như không có cường giả thần cấp bảo vệ thì sẽ trở thành mồi ngon cho cường giả thần cấp của đối phương.

Bây giờ tam đại chiến tướng tề tụ, Vi Thắng càng không dám làm bừa, việc bảo vệ này không ai có thể làm tốt hơn hắn.

Vi Thắng cũng biết, chỉ bằng vào sức mình hắn thì không thể nào phá huỷ được Côn Luân.

Sức sống của con quái vật khổng lồ này quá mãnh liệt, người thường không thể nào tưởng tượng được.

-------------------------------

Khi Lâm Khiêm nhìn thấy ngọn chủ phong của Côn Luân chỉ còn một nửa, hắn không cầm được mà rơi lệ. Sắc mặt hắn tái nhợt, thất hồn lạc phách, mặc kệ tất cả, nước mắt cứ thế rơi xuống thành dòng, hắn đứng bất động một hồi lâu.

Không ai có thể hình dung ra nỗi đau hắn đang phải trải qua. Từ lúc còn rất nhỏ, bảo vệ Côn Luân chính là lý tưởng của hắn, ngay cả sau này khi đã trưởng thành thì điều đó vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Sự hi sinh của các trưởng lão, sư phụ nhập kiếm, những điều này càng khiến hắn khắc sâu tín niệm.

Nhận lại Côn Luân từ tay sư phụ, hắn đã dốc hết khả năng, thận trọng và điềm tĩnh, không dám lười biếng. Nhưng Côn Luân dưới thời hắn lại phải chịu nỗi nhục trước nay chưa từng có.

Ngay cả chủ phong Côn Luân cũng bị người ta chặt đứt.

Hắn nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt là những tiếng kêu than vang khắp đất trời, ánh mắt bi thương của các đệ tử.

Trong lòng Lâm Khiêm như có ngàn vết đao cắt.

Đám người Tiết Đông, Mục Huyên lo lắng chạy về sau khi nhìn thấy Lâm Khiêm thì đều thở phào nhẹ nhõm. Sau thất bại, tất cả cao tầng Côn Luân tập trung lại.

Mọi người đều rất đau buồn, thương tâm.

Tất cả đều nhìn về phía Lâm Khiêm, đây chính là niềm tin của bọn họ. Đối với bọn họ, chỉ cần nam nhân này còn sống thì bọn họ vẫn còn hi vọng giành phần thắng.

Toàn bộ Côn Luân đều đang nhìn vị lãnh tụ của mình.

“Trong lịch sử Côn Luân, chưa bao giờ nhục nhã như này.” Giọng Lâm Khiêm khàn khàn đầy bi thương thông qua âm khuê vang vọng từng ngóc ngách của Côn Luân.

“Đây là sai lầm của ta, ta không thể đùn đẩy trách nhiệm. Bất luận kết quả trận chiến này thế nào, sau khi nó kết thúc ta sẽ từ chức trưởng môn.”

Những tiếng thất thanh vang lên khắp các ngóc ngách Côn Luân, bọn họ không tin vào tia mình, vô cùng hoảng loạn. Đám Tiết Đông, Mục Huyên kinh sợ, Lâm Khiêm không hề nói trước với họ về quyết định này.

“Một kẻ thất bại không có tư cách để đảm nhiệm chức vị chưởng môn Côn Luân.”

Mọi người khi nghe thấy Lâm Khiêm nói những lời này thì trong lòng đều có chút áy náy, rất nhiều người còn cảm thấy khoé mắt cay cay. Chủ phong Côn Luân bị chém đứt, trong lòng rất nhiều người có chút oán hận Lâm Khiêm.

Nhưng vào lúc này không ai đứng ra trách cứ hắn.

Đây chính là nam nhân coi Côn Luân còn quý giá hơn sinh mệnh của mình!

Ai lại nhẫn tâm trách cứ hắn chứ?

“Nhưng trước đó, ta còn có một trận chiến nữa. Không, là chúng ta, còn một trận chiến dang dở nữa! Trong lịch sử của mình, chưa bao giờ Côn Luân bị sỉ nhục như thế! Đây là sỉ nhục Côn Luân, đây chính là sỉ nhục chúng ta! Chỉ có kiếm, máu tươi và thắng lợi mới có thể rửa sạch nỗi nhục này!”

“Các đệ tử Côn Luân, toàn bộ dân chúng Côn Luân, nơi này là gia đình của chúng ta, nơi này có người thân của chúng ta. Nhưng giờ đây, thân nhân của chúng ta đang bị tàn sát, gia đình chúng ta đang bị thiêu rụi! Côn Luân của chúng ta đang gặp nguy hiểm! Chúng ta không thể trốn, không thể lui, chúng ta không thể tránh né!”

“Hỡi người Côn Luân, cầm kiếm của các ngươi lên!”

“Vì vinh quang của Côn Luân, vì thân nhân của chúng ta, vì gia đình của chúng ta!”

“Lấy thanh danh của chưởng môn Côn Luân hướng toàn bộ Côn Luân cảnh phát lệnh tổng động viên!”

“Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, người có thần lực từ nhân cảnh trở lên đều nhập ngũ!”

“Toàn bộ thương gia, bất luận lớn nhỏ, từ giờ trở đi không bán ra bất cứ thứ gì, toàn bộ vật tư đều được quân đội trưng dụng.”

“Tất cả chiến bộ lập tức tập hợp chờ lệnh!”

“Ta, Lâm Khiêm, sẽ cùng các ngươi chết trên chiến trường!”

“Lấy lại thanh danh của Côn Luân, không thắng không về!”

“Lấy lại thanh danh của Côn Luân, quyết chiến!”

“Quyết chiến!”

-----------------------------

Nghe giọng nói đầy khí phách của Lâm Khiêm trong âm khuê, doanh trướng lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, không ai có thể ngờ tới, phản kích lần này của Côn Luân, không, phải nói là phản kích của Lâm Khiêm lại có thể quyết tuyệt như thế, không tiếc hi sinh tất cả.

Chiêu này của Lâm Khiêm ngay cả Công Tôn Sai Biệt Hàn cũng không ngờ tới. Hắn giống như con bạc thua đỏ mắt đang muốn được ăn cả ngã về không, vận dụng tất cả lợi thế của bản thân để dành thắng lợi.

Lợi thế trước đó mà đám Công Tôn Sai tích luỹ được thoáng cái đã biến mất.

Thần lực phát triển đã được mười năm, Côn Luân có được bao nhiêu kiếm tu nhân cảnh chứ? Không ai biết được nhưng tất cả mọi người đều biết, đây là một con số vô cùng khủng khiếp.

Năm mươi vạn quân tinh nhuệ của Minh Vương đã khiến thiên hạ khiếp sợ, còn con quái vật khổng lồ Côn Luân mà phát lệnh tổng động viên thì tiềm lực nó bộc phát ra không phải là thứ mà đám Công Tôn Sai có thể tưởng tượng nổi! Bản thân Côn Luân đã có rất nhiều chiến bộ, địa bàn của bọn họ cũng rộng lớn, các nơi đều có chiến bộ đóng quân.

Lệnh triệu tập của Lâm Khiêm không chỉ triệu tập chiến bộ mà còn triệu tập cả những dân chúng phổ thông. Bọn họ có thể dễ dàng triệu tập được chiến bộ có quy mô lên tới trăm vạn người, nếu đạt tới hai trăm vạn Công Tôn Sai cũng không quá ngạc nhiên. Dù những người ngày chỉ được huấn luyện sơ, dù những người này không thể bằng chiến bộ phổ thông nhưng biển người như thế vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi!

Chưa bao giờ có người chơi lớn như vậy!

Lâm Khiêm đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, thoảng cái đã làm xáo trộn bố trí của Mạc Vân Hải.

Các cứ điểm cấm chế mà Mạc Vân Hải xây dựng trước mặt biển người như vậy thật quá mỏng manh.

“Thằng này điên rồi!”

Không biết ai nói nhưng tất cả mọi người đều đồng cảm với hắn. Điên rồ, tổng động viên không màng tới hậu quả, cho dù Côn Luân thắng thì cũng tổn thương nguyên khí nặng.

Nhưng mọi người đều phải thừa nhận rằng, Lâm Khiêm ra chiêu này là vô cùng lợi hại.

Chiến bộ của Mạc Vân Hải đã tạo ra vô số lỗ thủng trong nội địa của Côn Luân, Côn Luân đã bị tổn thất nghiêm trọng. Càng kéo dài thời gian thì Côn Luân sẽ càng suy yếu, đến lúc đó thì ngay cả cơ hội quyết chiến cũng không còn nữa.

Lâm Khiêm dứt khoát dốc túi, quyết sống mái một trận. Hơn nữa Côn Luân vừa bị sỉ nhục, giống như ai binh, Lâm Khiêm chơi trò đập nồi dìm thuyền không thắng thì chết càng khiến chiến lực của bọn họ bộc phát, đạt tới mức chưa từng có.

Ai binh tất thắng chính là nói tới cục diện trước mắt.

“Cần thủ vững, chỉ cần chúng ta chống lại bọn họ một khoảng thời gian thì nhuệ khí của họ sẽ giảm, sau đó dần suy sụp…” Dưỡng Nguyên Hạo thoáng nhìn về phía Công Tôn Sai.

“Không thủ được!” Công Tôn Sai lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chúng ta không có phòng tuyến nào có thể chống đỡ cả.”

Dưỡng Nguyên Hạo không ngạc nhiên lắm, trên thực tế, chính hắn cũng không tin trên đời có phòng tuyến như vậy.

Mạc Vân Hải luôn đi theo con đường tinh binh, số lượng chiến bộ không nhiều nhưng trình độ tu dưỡng cũng như vũ trang đều rất cao. Bình thường thì chiến lược này không có vấn đề gì nhưng nếu phải đối phó với chiến thuật biển người của Lâm Khiêm thì có chút khó khăn.

“Hay là làm loạn hậu phương của Côn Luân? Lúc đó hậu phương của Côn Luân sẽ rất trống trải!” Đường Phỉ cau mày trầm tư suy nghĩ.

“Lúc này Lâm Khiêm đã bỏ mặc tất cả, hậu phương ư? Hắn đã không còn quan tâm tới chuyện đó nữa rồi.” Công Tôn Sai phủ quyết.

“Không thì nhờ Vi sư….” Ma Phàm bình thản nói.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vi Thắng.

Vi Thắng thản nhiên nói: “Thực lực giữa ta và Lâm Khiêm là sàn sàn nhau. Lần trước có thể thắng được là do một kích cuối cùng của Cốc Lương Đao làm hắn bị thương, bản thân ta lại có giác ngộ. Nhưng vừa rồi nghe giọng hắn thì dường như cũng có đột phá. Hắn chiếm địa lợi, chỉ cần có mấy tên chuẩn thần cấp tương trợ vậy sẽ chiếm thế thượng phong.”

“Chúng ta cũng có chuẩn thần cấp…” Ma Phàm lầm bầm nói, chuẩn thần cấp ở Mạc Vân Hải còn nhiều hơn cả Côn Luân. Mọi người nghe thấy thế hai mắt đều rực sáng.

“Chuẩn thần cấp không thể phá không.” Vi Thắng giải thích.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, đúng vậy, thần cấp có thể phá không nhưng chuẩn thần cấp thì không thể làm vậy.

Mọi người nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi.

------------------------------

Sau khi nhận được tin từ Mạc Vân Hải truyền tới, Tả Mạc không khỏi ngạc nhiên. Hắn không ngờ Lâm Khiêm lại có thể cùng hội cùng thuyền với tên đại ma thần, nhưng hắn không thể không thừa nhân, chiêu này thực sự quá lợi hại.

So với Lâm Khiêm, thủ đoạn của đại ma thần vẫn còn non và xanh lắm.

Lâm Khiêm đưa ra chiêu này, toàn bộ Côn Luân không hề có tiếng phản đối dị nghị nào, tất cả Côn Luân đều sẽ cùng hắn đánh cuộc vào trận chiến này! Đại ma thần cũng đưa ra chiêu này nhưng sự phản đối trong Ma Thần điện lại quá lớn. Ngay cả khi Thuỷ Nguyệt không tạo phản thì cuộc sống của đại ma thần cũng đã rất tồi tệ.

Dù đã gặp qua nhiều đối thủ lợi hại nhưng Tả Mạc vẫn thấy không ai có thể so sánh với Lâm Khiêm. Người này bất luận thực lực hay thủ đoạn đều đạt tới trình độ đỉnh cấp, hơn nữa hình như không có khuyết điểm.

Phiền phức rồi đây!

Một khi phát động quyết chiến như vậy, nhược điểm căn cơ nông cạn của Mạc Vân Hải sẽ hiện ra. Nếu là lúc trước, Tả Mạc cũng sẽ phát lệnh tổng động viên như vậy nhưng hiện tại Mạc Vân Hải đã mở rộng hơn nhiều nên thành phần cũng trở nên phức tạp hơn, khả năng tập trung đã xuống thấp, đây cũng là do Tả Mạc mất tích mười năm không về. Khả năng tập trung không đủ mà cố gắng thì như chơi với lửa, có ngày sẽ chết cháy.

Nói cách khác, Lâm Khiêm chơi được còn hắn thì không.

Nhưng tình hình hiện tại của Tả Mạc cũng đã tới lúc mấu chốt, bên này chưa giải quyết xong thì thân phận minh vương của hắn không thể nào công bố ra bên ngoài được.

Thời gian lại một lần nữa trở thành then chốt quyết định thành bại.

Tả Mạc suy nghĩ suốt đêm mới truyền quyết định của mình về Mạc Vân Hải.

Mệnh lệnh của Tả Mạc rất đơn giản.

Chỉ một chữ, kéo dài. Dùng hết tất cả biện pháp ngăn chặn địch nhân.

Quyết chiến cuối cùng, có thời gian là thắng!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK