Nước trì màu đen dần trở nên trong hơn, nước trì trong suốt thấy đáy, không còn chút tạp chất nào.
Một thanh chủy thủ màu lam đang yên lặng nằm dưới đáy, ma binh sư xung quanh không khỏi cố nhổm lên để nhìn thấy ma binh mới. Mọi người đều thấy hiếu kì, mấy món tài liệu cấp thấp đó ở trong tay ma binh đại sư sẽ ra thành hình thù gì.
Tay Tả Mạc khẽ run lên, chủy thủ đang nằm ở đáy ao bỗng bay ra khỏi ao rơi vào trong tay hắn.
Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra, ở đuôi của chủy thủ có một hôi ảnh rất nhỏ mắt thường khó mà nhận ra được, người thông minh lập tức liên tưởng tới đặc tính mộc ti của bạch mộc cốt mà người ta thường hay bỏ qua!
Các chi tiết của chủy thủy Tả Mạc đều xử lý rất hoàn mỹ không sứt mẻ. Bên ngoài chủy thủ xuất hiện đầy ma văn tinh tế ưu mỹ. Chủy thủ nhỏ mỏng như tờ giấy, phủ đầy ma văn u lam làm nó nhìn qua giống như một món đồ mỹ nghệ mà không phải là hung khí giết người.
Tả Mạc không sử dụng ma văn cao giai, những tài liệu cấp thấp này không thể thừa nhận được ma văn cao giai, mỗi ma văn trên chủy thủ các ma binh sư ở đây đều nhận ra được. Nhưng Tả Mạc lựa chọn ma văn để tổ hợp lại bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Đặc tính của băng lam thạch được thể hiện ra hết mang lại đặc tính băng hàn cho chủy thủ. Nhưng ở trên chủy thủ Tả Mạc lại dùng một số ma văn chuyên ẩn nấp khí tức, đem khí tức băng hàn giấu đi. Một khi chủy thủ rời tay thì không thể nào phát hiện ra được chút khí tức băng hàn nào nữa.
Ngoại trừ bạch mộc cốt gia tăng sự bền bỉ cho chủy thủ thì tính chất mộc ti cũng được Tả Mạc sử dụng, mộc ti cứng cỏi được Tả Mạc dùng ảnh hóa dịch xử lý khiến nó càng thêm cứng cỏi làm nó rất khó bị phát hiện.
Đồng huy tinh thường được dùng như một loại môi giới chuyển hóa, nó dùng để làm kiếm phôi khiến kiếm phối thích hợp cho các trạng thái chuyển hóa. Chủ thể của kiếm phôi co ảnh hóa ma văn khiến nó từ thực hóa ảnh. Mà phần mũi của chủy thủ lại được Tả Mạc dùng ma văn phá giáp, ma văn phá giáp cùng ma văn hàn băng giống nhau, có thể đồng thời sử dụng. Cán của chủy thủ sử dụng ma văn có tên là tâm ý tương thông, có thể gia tăng sự quen thuộc giữa người sử dụng và ma binh.
Khi thanh chủy thủ được các ma binh sư truyền tay nhau thì tất cả đều bị nó làm cho khiếp sợ.
Ma binh thống lĩnh giai!
Đây là một kiện ma binh thích hợp để ám sát, nếu như đặt ở bất cứ nhà đấu giá nào cũng có thể bán với giá hai trăm vạn ma bối. Mà giá để tạo ra nó chỉ có sáu trăm ma bối.
Không hổ là đại sư!
Những ma binh sư này bị thủ đoạn của Tả Mạc làm cho khiếp sợ, chỉ cần dùng sáu trăm ma bối tài liệu cấp thấp lại có thể chế tạo ra một kiện ma binh thống lĩnh giai có gái trị vượt quá hai trăm vạn ma bối, thủ đoạn như thế thật quá kinh khủng!
Nhưng toàn bộ quá trình Tả Mạc làm bọn họ đều nhìn thấy rõ, những suy nghĩ của bản thân Tả Mạc không giữ lại chút nào, ngay cả ma văn bọn họ cũng đều biết rõ thế nhưng bảo bọn họ luyện chế lại thì không ai làm được.
Một thanh chủy thủ mà có nhiều ma văn như thế đừng nói là ma binh cấp thấp, ngay cả ma binh sư trung giai cao giai cũng chưa chắc đã làm ra được.
Nhưng ma binh nho nhỏ này lại chỉ cho bọn rất nhiều thứ. Bất luận là hướng suy nghĩ của Tả Mạc hay việc lợi dụng ma văn so với truyền thống của ma binh sư đúng là một trời một vực.
“Ma binh tốt!” Cơ Lệ Ngữ bỗng lên tiếng khen, giọng nàng ôn nhu trong trẻo, vô cùng êm tai.
“Cơ tiểu thư quá khen rồi.” Tả Mạc lễ phép lịch sự với đối phương, tốt xấu gì hắn cũng nhớ rõ nàng ở buổi yến tiệc của Thang Thần.
Trong thức hải, Bồ yêu hỏi Tả Mạc: “Ngươi nhớ nàng không?”
“Chẳng lẽ trước đây đã gặp qua?” Tả Mạc sửng sốt hỏi lại.
“Vậy ngươi vì sao lại nhớ được nữ nhân Thanh Hoa gia kia?” Bồ yêu hỏi tiếp.
“Bởi vì yêu!” Vệ tiếp lời.
Tả Mạc cười khinh bỉ: “Đánh qua một trận tự nhiên nhớ kỹ.”
Bồ yêu hơi hưng phấn: “Quả nhiên giống ta năm đó, không bị mỹ sắc mê hoặc…”
Vệ hiểu chuyện ngắt lời nói: “Ta biết rõ ngươi vì sao lại nhớ mãi lão đại không bao giờ quên rồi. Qua ngàn năm mà vẫn không thể quên được, lão đại năm đó phải quyết liệt hơn với ngươi! Ha ha!”
Vẻ mặt Bồ yêu ngây ra, rất nhanh liền biến thành giận dữ…
Hai tên gia hỏa này thật vui tính!
Tả Mạc đầy cảm khái từ trong thức hải đi ra, nhưng hắn đối với Cơ Lệ Ngữ lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Trong lòng Cơ Lệ Ngữ cũng có chút bất mãn, ngay từ đầu cái tên Tiêu Vân Hải này đã không thèm nhìn tới nàng, dù nàng chủ động bắt chuyện đối phương đều tỏ vẻ làm ngơ. Nàng rất hoài nghi tên gia hỏa này không thể biểu hiện ra cảm xúc nào khác.
Bản thân luôn tươi cười xinh đẹp, dường như chưa từng có tác dụng trước mặt tên gia hỏa này. Cảm giác của Cơ Lệ Ngữ vô cùng nhạy bén, mặc dù Tả Mạc không nói câu nào với Thanh Hoa Tuyết nhưng nàng lại cảm thấy hứng thú của Tả Mạc với Thanh Hoa Tuyết hơn xa nàng!
Tâm trạng của nàng không tốt. Mặc dù nàng không cảm thấy Tiêu Vân Hải có gì đặc biệt hơn người cũng không có điều gì để hấp dẫn nàng nhưng đối phương ngay cả nhìn nàng cũng không thèm lại làm lòng hiếu thắng của nàng trỗi dậy.
Thanh Hoa Tuyết có tư cách gì mà cướp đi vinh quang của nàng?
“Ma binh này thật đẹp, không biết tiên sinh có thể tặng cho Lệ Ngữ không?” Cơ Lệ Ngữ cố gắng khống chế tâm tình của mình, vẻ mặt mong chờ nhìn Tả Mạc.
Suýt chút nữa thì Tả Mạc buộc miệng nói ‘làm ơn đưa đây hai trăm vạn ma bối’, cũng may hắn kịp dừng lại, miễn cưỡng cười nói: “Thực sự xin lỗi, đây là ma binh để mọi người tham khảo, không phải vật để bán.”
“Thật là đáng tiếc!” Cơ Lệ Ngữ cười đầy mê người: “Tiêu tiên sinh đêm nay rảnh rỗi không?”
“Rất xin lỗi, đêm nay tại hạ có việc rồi.” Tả Mạc lắc đầu, từ chối thẳng thừng.
Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Cơ Lệ Ngữ, nàng nhiu mày, tràn ngập thương cảm nhìn Tả Mạc. Những người xung quanh không khỏi bị vẻ mặt không đành lòng kia cả nhiễm, bọn họ thấy đại sư đối đãi với Cơ Lệ Ngữ như thế thật quá tàn khốc. Nếu không phải thân phận của đại sư rất tôn quý, bọn họ không dám mở miệng, đổi lại là người nào khác nhất định bọn họ sẽ xông lên đánh cho hắn một trận nhừ tử.
Ma công của Tả Mạc vô cùng thâm hậu, tâm tính kiên định, ngoại trừ loại biến thái như đại sư huynh, nếu so sánh với người khác Tả Mạc chắc chắn không thể thua kém được.
Mị y của Cơ Lệ Ngữ ảnh hưởng rất nhẹ tới Tả Mạc, gần như là không có.
Cơ Lệ Ngữ thật sự có chút tức giận, thường ngày nàng chưa bao giờ phải mềm giọng thỉnh cầu như thế, không ngờ ngay cả như vậy cũng không làm cái đinh này bật lên.
Cơ Lệ Ngữ đầy kiêu ngạo hừ lạnh nói: “Vậy không dám làm lỡ việc của đại sư nữa!”
Dứt lời xoay người rời đi, Phong Tín Tử cười khổ chắp tay nói với Tả Mạc: “Đại sư không nên giân nàng, tính khí của nàng vốn là như thế, tại hạ cũng cáo từ trước, có thời gian mọi người lại ngồi uống rượu.”
Sau đó quay sang nói với Thanh Hoa Tuyết: “Gần đây trong đoàn không có vấn đề gì, ngươi nếu như cảm thấy hứng thú đối với ma binh không ngại đi theo làm trợ thủ cho đại sư. Phải nghe theo sự phân phó của đại sư đó.”
Trên mặt Thanh Hoa Tuyết không thể hiện quá nhiều cảm xúc buồn vui, chỉ lãnh đạm hành lễ đáp: “Vâng.”
Phong Tín Tử nhìn Thanh Hoa Tuyết thật sâu, lần đầu tiên hắn cảm thấy nhìn không thấu tiểu cô nương xuất thân trực hệ của Thang Hoa gia này.
Nữ nhân này tuyệt không phải là người bảo sao nghe vậy.
Nhưng sự hứng thú của nàng với Tiêu Vân Hải chính là thứ Phong Tín Tử muốn. Phong Tín Tử luôn buồn phiền vì không biết phải làm sao để tiếp cận với Tiêu Vân Hải, mặc dù không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Tiêu Vân Hải và Tiếu Ma Qua có liên hệ gì. Nhưng trong lòng Phong Tín Tử vẫn có một cảm giác khó giải thích, hắn tin tưởng hai người này nhất định có mối quan hệ nào đó.
Tả Mạc nghe thấy Phong Tín Tử nói vậy thì trán hơi nhăn lại.
Đối với hắn thì Thanh Hoa Tuyết chính là một đại phiền toái, hiển nhiên nàng đã nhận ra mình, nàng chính là một quả bom quấn tay, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Không ngờ Phong Tín Tử lại cho phép nàng đi theo mình, hắn đang muốn mở miệng nhưng Phong Tín Tử đã không cho hắn có cơ hội, rất nhanh đã biến mất.
“Thanh Hoa Tuyết ra mắt đại sư, đại sư có chuyện gì cứ việc phân phó.” Thanh Hoa Tuyết cười đầy yếu ớt nói, giờ đây, nàng không biết vì sao chỉ cảm thấy mây đen trên trời đã tan đi hết chỉ còn vầng thái dương tươi đẹp!
Thanh Hoa Tuyết… Hóa ra tên nàng là Thanh Hoa Tuyết!
Càng nhìn Thanh Hoa Tuyết Tả Mạc càng phát hiện ra được trên mặt đối phương như đang viết bốn chữ, gian kế đã thành, nhất thời hắn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hắn không thể nào giết chết đối phương được!
“Các ngươi nói nên làm gì bây giờ?” Tả Mạc đành phải tìm Bồ yêu và Vệ để thảo luận.
“Mỹ nam kế đê, tiểu Mạc Mạc!” Một lần mệt khỏe suốt đời!” Vệ đạo mạo trang nghiêm kiên trì nói.
Nếu lúc này trong tay Tả Mạc có đao nhất định hắn sẽ chém Vệ ra thành trăm mảnh.
“Khụ, A Tả à, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp kéo nàng về phía chúng ta!” Bồ yêu nghiêm trang nói.
“Chắc chúng ta phải thảo luận chuyện tiền thuê nhà một lần nữa vậy!” Tả Mạc nghiến rắng nghiến lới nói.
Vệ lập tức chuồn mất, Bồ yêu mặt cứng đờ nhưng sau đó lại như không có gì, nói đầy sâu xa: “Ngươi cũng biết, nàng rất có thể sẽ khiến thân phận ngươi bại lộ. Nữ nhân nguy hiểm như thế biện pháp tốt nhất là giết chết, người chết sẽ không nói được nữa. Chẳng qua trước mặt hiển nhiên không làm được, lui mà lại tiến đó chính là kéo nàng về bên cạnh ngươi, làm nàng ở trong phạm vi khống chế của ngươi thì khả năng nàng làm ngươi bại lộ thân phận mới hạ xuống mức thấp nhất!”
Lời này… Cũng có chút đạo lý!
Tả Mạc suy nghĩ một chút, hắn không thể không thừa nhận, cách nói của Bồ yêu là hợp lý.
“Vậy phải làm sao để kéo nàng về phía chúng ta?” Tả Mạc hỏi.
Bồ yêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai bút cùng vẽ. Ta nhận thấy Thanh Hoa Tuyết tìm tới nương tựa chúng cũng là có ý, vấn đề này không quá lớn. Nhưng ngươi cần cân nhắc sứ đoàn yêu tộc kia, nàng là thành viên của sứ đoàn, phải được sứ đoàn đồng ý mới ổn.”
“Phải được sứ đoàn đồng ý?” Tả Mạc cảm thấy sự việc quá mức phiền phức, giờ đây hắn vô cùng hối hận, sao hồi trước mình lại đánh nhau với Thanh Hoa Tuyết chứ?
“Mặc dù sứ đoàn trên danh nghĩa lấy Cơ Lệ Ngữ làm đầu nhưng ta xem ra người cầm quyền chân chính chắc chắn là Phong Tín Tử!” Bồ yêu trầm giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận, người này lòng dạ cực sâu, thực lực cũng rất cao, không dễ đối phó.”
“Bỏ qua Phong Tín Tử đi.” Tả Mạc cảm thấy Phong Tín Tử rất khó chơi, hắn quyết định vất vấn đề kia qua một bên và đưa ra một vấn đề vô cùng thực tế: “Làm sao để có thể hoàn toàn khống chế được nàng?”
“Hầu hạ sinh hoạt thường ngày.” Bồ yêu âm trầm phun ra mấy chữ.
Chủ ý này không tồi…
Nhìn Thanh Hoa Tuyết đang chờ hắn nói chuyện, Tả Mạc đành bỏ đi ý nghĩ muốn đuổi nàng đi càng xa càng tốt, chuyển chủ đề nói: “Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi lo việc sinh hoạt thường ngày của ta, Đậu Nha phụ trách các việc vặt trong luyện chế ma binh.”
Thanh Hoa Tuyết khẽ mỉm cười nói: “Đa tạ đại sư!”
Đậu Nha cũng vội vàng hành lễ: “Ta nhất định sẽ cố gắng!”
Nhất định phải đưa vào khống chế của mình!
Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi thầm nhắc nhở bản thân!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK