Tả Mạc A Quỷ bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt đờ đẫn của A Quỷ có gì đó không ổn mà giật giật, đôi mắt màu tím giống như sương mù vậy, từng chút một tìm lại được tiêu cự. Không thể nào hình dung được tâm trạng của Tả Mạc khi nhìn thấy đôi mắt của A Quỷ đang tìm lại được tiêu cự, từng chút một khôi phục sự linh động, quá trình này thật sự quá tuyệt diệu!
Không biết vì sao, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng hắn, mũi hắn bỗng cảm thấy chua xót.
Đây là vận mệnh sao?
Tả Mạc kinh ngạc nhìn A Quỷ, mặc cho nước mắt đang trào ra.
“Thiếu gia…”
Một bàn tay chạm vào gương mặt hắn, thay hắn lau đi nước mắt, đôi mắt của A Quỷ giống như ngôi sao tỏa sáng trong bầu trời đêm, giọng nàng nỉ non tựa như âm thanh tuyệt diệu nhất trong cuộc đời này.
“Thiếu gia không được khóc… A Quỷ sẽ bảo vệ thiếu gia mãi mãi…”
Giọng thiếu nữ còn có chút trúc trắc và vụng về, lại tràn ngập cảm giác trẻ con, giống như khi còn bé.
Tả Mạc cảm thấy bản thân không thể nào khống chế được tình cảm nữa, nước mắt mờ đi, hắn cố gắng nhếch môi làm cho bản thân như đang cười, tay khua lung tung lau đi mắt đã mờ lệ, nhìn bóng dáng thiếu nữ trước mắt lúc mờ lúc tỏ, lớn tiếng nói: “Nói bậy! Không được coi thường thiếu gia của nàng! Bây giờ đến phiên thiếu gia bảo vệ nàng rồi! Nói cho nàng biết, hiện tại thiếu gia rất lợi hại rất lợi hại, Côn Luân Thiên Hoàn gì gì đó đều bị thiếu gia đánh cho như chó…”
A Quỷ lặng lẽ nhìn Tả Mạc, con mắt linh động hiện lên chút ấm áp và gì đó xấu hổ cùng một chút ý cười.
Không gì có thể so sánh với việc A Quỷ thức tỉnh, điều đó làm Tả Mạc tràn ngập ý chí chiến đấu.
Bây giờ Tả Mạc cảm giác bản thân đang rất hưng phấn, tràn ngập chiến ý, bây giờ nếu Lâm Khiêm ở trước mặt hắn hắn nhất định sẽ dùng nghịch long trảo đánh cho Lâm Khiêm như chó ngay.
Thoát khỏi bất tử thần phạt được ca tụng là hình phạt tàn khốc nhất, thực lực của A Quỷ đạt tới một trạng thái kinh người.
Tả Mạc hỏi A Quỷ làm thế nào để thoát được khỏi bất tử thần phạt, A Quỷ cũng không biết. A Quỷ đã không nói chuyện bởi vậy bất luận là khả năng nói chuyện hay vẻ mặt đều có chút ngượng nghịu.
Chỉ cần A Quỷ thoát ra là tốt rồi…
Tả Mạc vui mừng tới phát điên, bây giờ giống như một con dã thú tràn ngập tinh lực và ý chí chiến đấu, chỉ hận không thể đập phá vùng biển mênh mông này.
Nhưng hiển nhiên không phải ai cũng là dã thú, tất cả mọi người đều cần đả tọa nhập định khôi phục lại thần lực.
Cho tới ba ngày sau, Vi Thắng sư huynh mở mắt, sau đó, Tằng Liên Nhi, La Ly, Tông Như mấy người mới mở mắt. Đến lúc tất cả mọi người đều khôi phục lại thì năm ngày đã trôi qua.
Khi mọi người thấy được A Quỷ đnag cười xấu hổ yếu ớt ở đằng sau lưng Tả Mạc thì thất kinh.
Đây là A Quỷ bạo lực vô tình lãnh khốc thiết huyết sao?
Cảm giác tương phản mãnh liệt làm mọi người chấn động mất một lúc mới có thể thích nghi được. Duy nhất có đám tiểu vẫn vô cùng thân thiết với A Quỷ, nhanh chóng bay lại đây.
Phù văn trên bầu trời vương cấm chi thành đã ảm đạm đi nhiều, liên tục chống đỡ trong năm ngày, tổn hao của nó cũng vô cùng kinh người.
Nhưng loại tổn hao này hoàn toàn đáng giá, thần lực của mọi người đều khôi phục đầy đủ làm cho mọi người đều có lòng tin.
Đã sớm không còn kiên nhẫn nữa, Tả Mạc vung tay lên nói: “Đi!”
Một lần nữa mọi người lại kết thành chiến trận xuyên qua gió bão.
Trong khi xuyên qua gió bão, mọi người do đã có kinh nghiệm từ lần trước nên rất thành thạo và điêu luyện.
Liên tục bay bảy ngày.
Bỗng, hai mắt Tả Mạc sáng ngời, chỉ về phía trước hô lớn: “Nhìn kìa, ở đó!”
Xuyên qua cơn mưa xối xả khắp trời, mọi người có thể thấy được một điểm đen mơ hồ ở phía xa. Tinh thần mọi người đều rung lên, tốc độ lập tức bạo tăng.
Bay lại gần một chút thì cái bóng đó trở nên rõ ràng hơn, một đại môn bằng đồng thau. Đại môn đồng thau cô độc phiêu phù ở trên đại dương mênh mông, xung quanh đó trời trong và ấm áp, một chùm nắng xuyên qua tầng mây đen chiếu vào trên cánh cửa đồng thau tạo ra hình ảnh rất đẹp.
Cuối cùng cũng thoát khỏi địa phương chết tiệt này!
Mọi người đều hưng phấn khó nói nên lời, ai có thể ngờ tới, bọn họ lại bị đại dương này cầm chân hai mươi ba ngày!
Hai mươi ba ngày!
Khi xuyên qua mưa gió trùng điệp, bay tới trước đại môn bằng đồng thau, mọi người không khỏi lộ ra nụ cười tươi.
Đẩy đại môn đồng thau ra, một thông đạo kéo dài hiện ra trước mắt mọi người.
Một người tập trung tinh thần, cẩn thận từng chút một tiến vào trong thông đạo. Ngoài dự đoán của mọi ngừoi chính là trên thông đạo không có cơ quan. Nhưng thông đạo so với tưởng tượng của Tả Mạc thì còn dài hơn, đi rất lâu phía trước mới thấy sáng ngời.
Bay ra khỏi thông đạo, một tháp cao tới tận trời xanh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Phía trên!” Quỷ Vụ đồng hoan hô một cái: “Đây là khôi tháp! Phôi thần binh đặt ở bên trên!”
Mọi người nghe vậy thì tinh thần rung lên, Tả Mạc không chút do dự nói: “Chúng ta đi!”
Đoàn người nhanh chóng bay lên phía trước.
Khôi tràng vô cùng cao, cao vượt xa sức tưởng tượng, mọi người bay tới tầng cương phong cũng không thấy được phần cuối của khôi tràng. Càng bay lên cao thì tiêu hao thần lực càng lớn.
Không ai có thể bay quá cao như vậy.
Sắc mặt mọi người lập tức có chút ngưng trọng.
Rất nhanh, thiết vệ thực lực yếu nhất nhanh chóng dừng lại, bọn họ thở hổn hển, không còn sức để bay lên trên nữa. Lúc này bọn họ ở cách mặt đất ít nhất là năm sáu trăm dặm, mặc dù thần kinh bọn họ có cứng đến đâu cũng không khỏi có biến sắc.
Cho dù là ngự kiếm phi hành cũng không có ai bay tới độ cao như này.
Cương phong như đao.
Càng cao thì cương phong càng mãnh liệt.
Tả Mạc thấy thế liền nói: “Các ngươi xuống trước đi, đứng ở dưới chờ chúng ta.”
Dứt lời mấy người lại tiếp tục bay lên cao hơn.
Cương phong trên cao càng ngày càng mãnh liệt, mấy người Tả Mạc không thể không vận thần lực chống đỡ. Cương phong đánh vào vòng bảo hộ của mọi người, hỏa tinh văng tung tóe, cương phong ở đây cực kì dày đặc, nhìn từ xa nhìn lại, mọi người giống như một đám vẫn thạch đang gào thét lao về phía trước mang theo hỏa tinh vô cùng chói mắt.
Chỉ có càng nhanh thông qua thì mới có thể an toàn.
Mọi người tập trung lực lương cố gắng bay nhanh.
Ầm!
Bỗng mọi người cảm thấy áp lực chợt biến mất, xung quanh không còn chút bóng dáng nào của hỏa tinh nữa. Bọn họ đã xuyên qua toàn bộ tầng cương phong!
Mọi người hiếu kì nhìn xung quanh. Cương phong thật dày, tràn ngập cương phong sắc bén, thực lực hơi yếu một chút chỉ cần hơi đứng ở cao của tầng cương phong liền sẽ bị cương phong kinh khủng đánh cho tan tành.
Mấy người Tả Mạc có thực lực cực mạnh nhưng nếu không có chuyện thì chẳng ai rỗi hơi chạy tới tầng cương phong này để đi dạo.
Hư vô, vô tận hư vô, mà ở phiến hư vô này, mặt trời và các ngôi sao đều hiện ra. Mọi người đều bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn, nguyên lai mười vạn dặm trên cao lại có hình dạng như này.
Không có cương phong, mọi người cũng yên lòng.
Mọi người ngẩng đầu, khôi tháp vẫn không thấy phần cuối, mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
“Tiếp tục xông lên!” Tả Mạc cắn răng một cái, đi dọc theo thân tháp bay về phía trên, những ngườ khác cũng không chút do dự theo sát phía sau, tiếp tục bay lên phía trên.
Trong lòng mọi người đều vô cùng chấn động, tháp cao mười vạn dặm!
Đây là đồ sộ tới mức nào!
Vị cường giả sáng tạo ra đồ đằng khôi tràng rốt cuộc mạnh tới mức nào?!
Mười lăm vạn dặm!
Khi bay cao tới mười lăm vạn dặm, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy một bóng râm thật lớn bao phủ bầu trời, đó là một đỉnh tháp thật lớn. Tất cả mọi người đều cảm thấy khẩn trương. Ngay cả Vi Thắng cũng cảm thấy khẩn trương, tháp cao mười lăm vạn dặm, thực lực mà nó đại biểu đã vượt qua bất cứ môn phái nào vào thời điểm hiện nay!
Đỉnh tháp là cái gì, không ai biết.
Nhưng đã tới đây không ai muốn lùi bước.
“Mọi người cẩn thận chút.” Thần kinh Tả Mạc tập trung cao độ.
Mỗi người đều như lâm đại địch, giảm tốc độ, chậm rãi bay ra ngoài, diện tích đỉnh tháp cực lớn, bọn họ cầng phải bay tới sát đỉnh tháp mới có thể bay vào trong tháp được.
Khi mọi người từ từ bay lên tới sát đỉnh tháp thì dừng lại.
Lập tức mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động không nói nên lời.
Đỉnh tháp là một bình đài thật lớn, một bình đài có thể dung nạp cả vạn người cùng ngồi xuống. Mặt đất bình đài trơn trượt như gương, không có một chút vết tích nào, giống như được gọt giũa từ một ngọn núi nham thạch.
Hàng trăm triệu tinh quang tập trung ở trên bình đài hóa thành một cột sáng lớn ở chính giữa bình đài.
Khi mọi người bay lên, nhìn thấy bình đài trơn bóng như gương cùng với một cột sáng do hàng triệu ngôi sao từ trên trời cao hạ xuống! Với sức mạnh của hàng triệu ngôi sao, trong đó đa số đều nhẹ tới mức không thể nhận ra, nhỏ như sợi tóc, chỉ có mấy ngôi sao là sáng nhất, tinh quang hạ xuống cũng là một chùm sáng nhàn nhạt.
Nhưng cột sáng với hàng trăm triệu ngôi sao tập trung cùng một chỗ cũng nồng nặc tới kinh người.
Tả Mạc là người đầu tiên bình thường trở lại, lực tình thần (ngôi sao) nồng nặc, cách đó rất xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nhưng rất mẫn cảm với bảo bối làm Tả Mạc nhanh chóng hồi phục lại tinh thần!
Trong cột sáng tinh thần to lớn kia có cái gì?
“Bên trong cột sáng là cái gì?” Tả Mạc hỏi lớn. Mọi người như ở trong mộng tỉnh lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cột sáng. Trong cột sáng đúng là có đồ vật gì đó như ẩn như hiện.
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá chấn động, mỗi một bộ phận đều ẩn chứa sức mạnh cường đại tới mức kinh khủng.
Khôi tháp, bình đài, cột sáng tinh thần!
Mỗi một thủ bút đều cần có thủ đoạn của quỷ thần mới làm được.
Thật đáng sợ!
Mắt thấy sắp thành công, sự kính nể trong lòng mọi người không những không giảm đi mà càng nhiều hơn. Loại nhân vật như này nếu bày ra cấm chế thì chỉ cần bọn họ tới sát ranh giới đã bị đánh tan thành tro bụi rồi.
Mọi người đều là người có kinh nghiệm phong phú, biết rõ vào lúc này phải càng cẩn thận.
Thoáng nhìn qua cự ly, trong lòng Tả Mạc chợt động, xoay người muốn mượn thanh ba huyền của Thanh Hiểu.
Thanh ba huyền cũng đủ dài, có thể với tới được.
Bình đài này có quá nhiều chỗ kì quái, không nên bước lên vẫn là tốt hơn.
Cổ tay Tả Mạc run lên, chỉ thấy thanh ba huyền giống như một con linh xà, nhahn chóng cuốn tới tâm của cột sáng tinh thần.
Cảm giác kì lạ từ đầu kia truyền tới, trong lòng Tả Mạc thoáng vui vẻ.
Đắc thủ rồi!
Cắn răng một cái, Tả Mạc không để ý gì nữa, thanh ba huyền bỗng phát lực, đồ vật bên trong cột sáng tinh thần bắn nhanh về phía hắn.
Ầm!
Lần này Tả Mạc chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Cột sáng tinh thần tựa hồ cảm nhận được đồ vật bên trong cột sáng biến mất, giống như băng tuyết nhanh chóng tan ra, từng đoạn của cột sáng biến mất.
Mấy người Tả Mạc sợ bị ảnh hưởng nhanh chóng bay ra xa.
Rắc rắc rắc!
Mặt đất bình đài bắt đầu rạn nứt, rất nhanh đã lan tràn khắp bình đài.
Ầm ầm ầm!
Rạn nứt không hề có dấu hiệu dừng lại, nó dọc theo thân khôi tháp với tốc độ rất nhanh lan xuống phía dưới.
Đám người Tả Mạc trợn tròn mắt, ngọn tháp cao tới mười lăm vạn dặm đang ầm ầm sụp đổ!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK