Minh Nguyệt Dạ mang theo các trưởng lão yêu tộc ảo não rời đi, Tả Mạc coi như không nhìn thấy, dường như hắn đang nghĩ về thứ gì đó, ánh mắt ma tộc nhìn hắn tràn ngập sự kính nể. Đối với bất cứ kẻ nào có thể bắt chẹt được trưởng lão hội yêu tộc để lấy đi bảo bối đỉnh cấp như ‘niệm tử châu’ thì cũng đều đáng nhận được sự kính nể của bọn họ.
Minh Nguyệt Dạ quyết đoán dùng niệm tử châu đổi lấy Diệp trưởng lão, một trong thập yêu và đó là hoàn toàn đáng giá. Diệp trưởng lão thiếu nàng một phần ân tình, đây là một việc vô cùng tốt, huống hồ, nàng còn thu hoạch được một kẻ có thực lực tăng mạnh, Phong Tín Tử.
Về phần niệm tử châu, đó là tài sản chung của trưởng lão hội, nàng không để ý tới. Mặc dù nhiệm vụ lần này nàng thất bại nhưng thực lực cá nhân của nàng lại tăng mạnh. Trân quý nhất chính là kinh nghiệm đối kháng thần lực, điều đó sẽ giúp bọn họ rất nhiều trong việc hoàn thiện nó.
Bất luận là Diệp trưởng lão hay là Phong Tín Tử đều sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất, bọn họ rất có khả năng lĩnh ngộ được thần lực sâu hơn.
Minh Nguyệt Dạ biết rõ, có được hai nhân vật then chốt này trong trận doanh thì địa vị của nàng ở trưởng lão hội sẽ tăng vọt. Nếu như nàng có thể giúp hệ thống thần lực của yêu tốc tăng thêm một bước thì địa vị của nàng không ai có thể lay động nổi, rất có khả năng được đề bạt vào chức vị đại trưởng lão.
Tâm tư của Minh Nguyệt Dạ không ai biết được, toàn bộ các trưởng lão yêu tộc đều cảm thấy tức giận, lần này xuất quân thất bại chính là sỉ nhục đối với bọn họ.
Không thể nghi ngờ, Tả Mạc và trưởng lão hội yêu tộc đã kết thành thù hận. Nhưng đối với điểm này bất luận là Minh Nguyệt Dạ hay là Tả Mạc trái lại đều không để ý.
Đối với Minh Nguyệt Dạ mà nói, ước mơ của nàng chính là vị trí đại trưởng lão, trước khi lên nắm quyền nàng và Tiếu Ma Qua sẽ không có xung đột trực tiếp nào nữa. Ngược lại, tận mắt nhìn thấy thực lực cường đại của Tiếu Ma Qua, nàng không khỏi nảy sinh ý nghĩ kết minh với Tiếu Ma Qua.
Nếu như ngoài trưởng lão hội có một người thực lực cường đại như vậy trợ giúp thì quyền thế của nàng sẽ càng tăng thêm. Trong trưởng lão hội có rất nhiều quy định, nàng bị cản trở rấte nhiều, lực lượng bên ngoài trưởng lão hội lại không bị ảnh hưởng, có thể trợ giúp rất nhiều.
Minh Nguyệt Dạ nói cười thản nhiên giống như song phương không phát sinh bất cứ xung đột nào, rất dứt khoát mà đáp ứng yêu cầu của Tả Mạc, điều này làm Tả Mạc có chút ngạc nhiên.
Nhưng điều này cũng làm Tả Mạc càng thêm cảnh giác đối với nàng.
Nữ nhân này thật lợi hại!
Tiểu Mạc ca cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể làm được như nàng, vừa mới rồi còn chiến đấu sinh tử, trong nháy mắt đã cười nói như bình thường. Hơn nữa hành sự lại rất quyết đoán, không có chút dây dưa, một khi đã làm thì không chút do dự.
Mặc dù không thích loại người này nhưng Tả MẠc cũng không khỏi bội phục sự lợi hại của Minh Nguyệt Dạ. Hơn nữa hắn có cảm giác, nữ nhân này về sau chắc chắn sẽ rất quyền thế!
Lắc đầu, Tả Mạc cười tự giễu mình, quản làm gì chứ, dù sao cũng không có quan hệ gì tới mình.
Về phần ám chỉ kết minh sau cùng của Minh Nguyệt Dạ, Tả Mạc quyết định không để ý tới. Minh hữu như vậy lúc nào cũng sẽ phải đề phòng đối phương quay lại cắn mình.
“Chúng ta cũng phải đi rồi.” Cốc Lương Đao đi tới ôm chầm lấy Tả Mạc một cái.
Tả Mạc chú ý tới những ánh mắt xung quanh đang tập trung lại đây, không khỏi cười nói: “Có muốn ta tiễn ngươi một đoạn không?”
Cốc Lương Đao cười sang sảng đáp: “Ha ha, không cần, có tiểu Vũ rồi, giờ lại có thêm điểu nhân trang, người nào cản trở chúng ta sẽ đánh hắn thành thịt vụn!”
Điểu nhân trang…
Gân xanh trên trán Tả Mạc giật giật hai cái.
“Ta sẽ bảo vệ tốt cho đại ca!” Song Vũ đứng ở bên yếu ớt bảo chứng.
“Được rồi. Các ngươi trên đường đi cẩn thận!” Tả Mạc đành nói.
“Yên tâm đi! Làm tốc lắm! Huynh đệ chúng ta ngày sau gặp mặt!” Cốc Lương Đao gỡ túi rượu bên hông xuống, ngửa đầu uống một ngụm lớn rồi đưa cho Tả Mạc.
Tả Mạc cũng không nhiều lời, nhận lấy túi rượu rồi hung hăng uống một ngụm lớn, chỉ cảm thấy thấy tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực: “Được! Huynh đệ ngày sau gặp mặt!”
“Ha ha! Tiểu Vũ, chúng ta đi!” Cốc Lương Đao cười dài, ngẩng đầu bước đi, Song Vũ phất tay với Tả Mạc rồi bám sát theo sau.
Hai người bay ra khỏi vương cấm chi thành, trong đám đông bay ra một đội ngỹ, nhanh chóng đem hai người bảo vệ ở giữa, đó chính là thân vệ quân của Cốc Lương Đao!
Lúc này Tả Mạc mới cảm thấy yên lòng, ngay sau đó bật cười, Cốc Lương Đao nhìn như hào sảng nhưng cũng là một kẻ thận trọng, sao có thể không có tính toán gì chứ?
“Các vị, náo nhiệt xem xong rồi, mời các vị tự tiện cho.”
Tả Mạc thoáng nhìn qua những người khác, ngay sai đó không để ý nữa. Bây giờ hắn phải chuẩn bị trở về Vân Hải rồi, không, phải gọi là Mạc Vân Hải. Để A Quỷ dùng ngũ hành nhập phách đan và niệm tử châu đều cần một địa phương an toàn, ma giới hiển nhiên không phải là một nơi tốt. Hơn nữa hắn cần có thời gian để chỉnh lý lại những hồi ức, cũng hi vọng có thể đuổi kịp chiến đấu ở tiền phương xem có giúp đỡ được gì hay không.
Nhưng trước lúc đi hắn có một vấn đề cần giải quyết.
Hắn đi tới góc mà lão đâu đang đứng, dường như việc hắn đi lại đây không nằm ngoài dự đoán của lão đầu.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao trong trí nhớ của ta không có sự tồn tại của ngươi.” Tả Mạc đi thẳng vào vấn đề, hỏi luôn.
Lão đầu nhếch miệng cười, ánh mắt đầy băng lãnh: “Đương nhiên, trong trí nhớ của thiếu gia Tả gia sao có thể tồn tại loại nhân vật nhỏ bé như ta chứ?”
Tả Mạc nhíu mày, lời nói của lão đầu thể hiện sự rất rõ sự không thân thiện.
“Lúc đó chúng ta có cừu oán gì không?”
“Nói không cũng phải, chỉ là nãi nãi ngươi đem ta đi lưu đày mà thôi.” Lão đầu thản nhiên nói.
Tả Mạc cả kinh: “Lưu đày?”
Lão đầu híp mắt, bình thản nói: “Ở Tả gia, thần lực là cấm kị, chỉ do ta thân là thủ vệ thần binh nên mầy mò được một chút môn đạo. Giấy cuối cùng vẫn không gói được lửa, bị nãi nãi của ngươi phát hiện, không ngờ thần lực của lão thái bà đó so với ta còn thâm hậu hơn nhiều, không có cách nào khác, may mà lão thái bà vẫn còn niệm chút tình cũ, chỉ lưu đày ta tới một giới hoang vu.”
Tả Mạc cảm giác đầu óc có chút rối loạn, lời nói của lão đầu bao hàm quá nhiều tin tức.
“Đời này của lão tử tính là thua trong tay lão thái bà, phỏng chừng lúc đó bà ta đã biết thời gian của mình không còn nhiều nên đã đem nàng tới bên cạnh ngươi, bồi dưỡng thành người của ngươi, như vậy lão tử sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Thực là đa mưu túc trí!” Lão đầu lạnh lùng nói.
“Ngươi nói A Quỷ...” Tả Mạc trợn tròn mắt, đem tất cả nghi vấn ném lại phía sau.
“A Quỷ...” Lão đầu ngẩn ra, hai mắt nheo lại, hàn quang tràn ngập tứ phía: “Nàng là quỷ của ngươi?”
Một ít kí ức hiện ra trước mắt Tả Mạc, hắn gật đầu: “Ừ.”
“Lão thái bà tính kế thật giỏi, chết cũng muốn chia sẻ lo lắng với ngươi!” Ánh mắt lão đầu chuyển sang nhìn A QUỷ, trong mắt đầy vẻ thương tiếc cùng áy náy, giọng đầy bất thiện: “Thảo nào nàng đối với ngươi một lòng như thế, còn đem mình biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Thật đáng thương cho tôn nữ của ta.”
Cả người Tả Mạc chấn động, lão đầu là gia gia của A Quỷ!
Lão đầu bỗng như mất hết hứng thú: “Đi thôi, trên đường nói tiếp.”
Khi nhóm Tả Mạc thu thập xong chuẩn bị rời khỏi Bất Chu thành thì cách đó không xa, một bóng người mang cầm kiếm, vẻ phong trần mệt mỏi hiện ra ở phía chân trời.
Tả Mạc lộ vẻ kinh hỉ.
Đại sư huynh!
Vi Thắng nâng kiếm mỉm cười.
-----------------------------
Mặt Lương Vi đầy âm trầm.
Ở trước mặt hắn là mệnh lệnh cưỡng chế hắn tạm thời thôi việc tự kiểm điểm. Khởi nguồn của sự việc rất đơn giản, hắn bắt được một gã thám báo của Côn Luân, sau khi truy vấn thì lấy được một tin tức rất có giá trị, Côn Luân đang bận nuốt chửng Huyền Không tự. Ngoại từ một số ít chiến bộ đóng quân ở phòng tuyến thì tuyệt đại bộ phân đều bị điều tới Huyền Không cảnh.
Hắn cho rằng đây chính là thời cơ ngàn năm có được, liền đem tình huống báo cáo lên cấp trên.
Nhưng báo cáo của hắn giống như đá chìm xuống biển, không hề có hồi âm. Điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn, từ khi chiến sự ở tiền tuyến bước vào giai đoạn giằng co, hắn bị điều tới dưới trướng An Thạch quân đoàn trưởng. An Thạch quân đoàn trưởng là một kẻ thành thục, có uy danh cực cao ở yêu tộc, không phải những quân đoàn trưởng bình thường có thể so được.
Theo lý thuyết thì điều này cũng không coi là bạc đãi hắn. Nhưng An Thạch quân đoàn trưởng trọng thủ khinh công, đối với hắn thì điều này là rất bảo thủ. Bất luận hắn đề xuất kế hoạch chiến đấu kiểu gì đều không bao giờ được thông qua.
Không có chiến đấu Lương Vi sống một ngày như một năm, nhất là An Thạch quân đoàn trưởng thấy hắn không an phận nên vô cùng bất mãn, đem hắn điều tới một nơi rất an nhàn. Nếu không phải hắn có chiến công chỉ sợ đã bị một cước đá văng ra ngoài.
Không cam lòng để thời gian trôi qua như vậy, Lương Vi dứt khoát mang theo mấy tên hộ vệ, độc thân lẻn vào tiền tuyến, làm công tác dò xét thám báo. Vốn giấy không gói được lửa, nhất là Lương Vi còn đề xuất tiến công đối với An Thạch quân đoàn trường, An Thạch quân đoàn trưởng tức giận thế nào không nghĩ cũng biết.
Vì vậy mệnh lệnh cách chức tự kiểm điểm đã xuất hiện trước mặt hắn.
Lương Vi trong lòng ủy khuất chạy tới thập chỉ ngục, muốn phát tiết ở trong dịch chiến kì. Chơi được một khoảng thời gian rồi nên trình độ dịch chiến kì của hắn tự nhiên có thể đại sát tứ phương.
Nhưng rất nhanh hắn lièn cảm thấy buồn chán.
Rời khỏi dịch chiến kì, hắn đi lang thang, bỗng hắn nhìn thấy một bóng người rất quen, lập tức phấn khích gọi: “A Kiêu!”
A Kiêu nghe thấy tiếng gọi quen thuộc lập tức dừng bước, khi nhìn thấy Lương Vi thì trên mặt liền nở nụ cười: “Vi Vi! Đã lâu không thấy ngươi, ồ, ngươi không phải đang ở tiền tuyến sao, thế nào lại có thời gian tới Thập Chỉ Ngục vậy?”
Nghe thấy cái biệt hiệu đầy nữ tính Vi Vi của mình, Lương Vi cười bất đắc dĩ, lại có chút ấm áp. A Kiêu là bạn tốt nhất của hắn tại yêu thuật phủ, nhưng không tiến vào quân đoàn giống hắn, thành tích của A Kiêu không được ưu tú nên không thể tiến vào quân đoàn.
“Đừng nói nữa, phạm tội rồi, tạm thời cách chức kiểm điểm tại gia.” Lương Vi giả vờ không quan trọng nói.
A Kiêu ngạc nhiên, lúc còn ở yêu thuật phủ Lương Vi luôn tỏ ra vô cùng ưu tú. Sau khi tiến vào quân đoàn liền được coi trọng, mà chiến tích lần trước được tuyên dương khắp nơi, nghiễm nhiên trở thành một trong những nhân tài mới nổi của toàn bộ yêu giới.
Sao lại tạm thời cách chứ tự kiểm điểm chứ?
Nhưng A Kiêu thức thời không có truy vấn mà cười nói: “Ha ha, vậy cũng tốt, thả lỏng chút đi, đi, đi theo ta tới chỗ này.”
Vốn không có việc gì làm nên Lương Vi đáp ứng ngay.
Rất nhanh hai người đã đi tới chỗ gọi là ‘Bồ Bồ chiến tướng chi gia’.
“Đây là nơi nào? Câu lạc bộ chiến tướng sao?” Lương Vi hiếu kì hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
“Đi vào là biết.” A Kiêu làm ra vẻ thần bí lấp lửng nói.
Dọc đường có thấy mấy người, đều là ngân giai chiến tướng, điều này làm cho Lương Vi cảm thấy rất khó hiểu, phỏng chừng đây là chỗ của chiến tướng cấp thấp chuyên dùng để khoác lác cũng nên.
“Muốn trở thành đỉnh giai chiến tướng sao? Bồ Bồ chiến tướng chi gia sẽ chắp cánh cho ngươi!”
“Mỗi ngày sẽ có danh sư truyền thụ, mỗi ngày sẽ có thôi diễn thực chiến, chỉ cần ngươi có thể kiên trì thì ngươi sẽ tư cách trở thành chiến tướng!”
…
Những lời tuyên truyền này càng khiến Lương Vi cảm thấy những gì mình nghĩ là đúng, đây là một trong các loại huấn luyện ban chuyên lừa đảo điển hình, A Kiêu sao lại tin tưởng cái này chứ.
Hắn vừa định mở miệng thì bỗng nghe thấy một câu, hắn liền dừng bước, đầu óc như muốn nổ tung.
“Chiến tranh đang thay đổi, ngươi có nhận ra không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK