Ngay cả tên gia hỏa không hỏi thế sự như Thuần Vu Thành cũng bị kinh động.
“Sư huynh thật sự không có chuyện gì chứ?” Nhìn Tả Mạc cởi trần dáng người như điên cuồng, hắn có hơi lo lắng hỏi.
Công Tôn Sai lắc đầu: “Không biết.”
“Nghe nói huynh ấy muốn một mình xây thành?” Thuần Vu Thành cẩn thận hỏi lại, hắn có phần đồng cảm liếc mắt nhìn Tả Mạc. Chẳng lẽ gần đây chịu áp lực lớn, sư huynh lo lắng quá khiến đầu óc không bình thường?
“Đúng vậy.” Công Tôn Sai cũng cẩn thận thì thầm trả lời: “Mấy ngày trước ta còn hỏi sư huynh có cần gọi một số tu giả lại đây không. Sư huynh nói huynh ấy muốn một mình xây thành.”
“Hóa ra tin tức này là thật!” Thuần Vu Thành sợ hãi kêu lên, lại nhìn lần hai, cảm khái nói : «Quả nhiên, đệ biết mà, sư huynh không phải người bình thường!» Lại đồng cảm liếc Tả Mạc một cái, Thuần Vu Thành xoay người chắp tay rời khỏi.
“Sư huynh quả nhiên không phải người bình thường!” Công Tôn Sai cũng cảm khái nói, rồi cũng xoay người bỏ đi.
Viên Giang kinh hãi, kiên trì nói: “Ông chủ, cái… cái móng này còn cần đào sâu hơn chút mới được.”
Tả Mạc quay sang, ánh mắt âm u như lang sói.
Viên Giang sắc mặt trắng bệch, cũng may Tả Mạc chỉ nhìn lão đôi chút rồi lại xoay người bắt đầu đào móng điên cuồng. Chỉ thấy hắn thả người nhảy xuống hố, hai tay quay cuồng, bùn đất bay tới tấp, hố đất sâu thêm với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Viên Giang ở bên cạnh ra sức nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh hoàng. Lão làm nhiệm vụ trông coi này cũng thật đáng thương. Mỗi khi thấy khuôn mặt dữ tợn của ông chủ lại tựa như thấy trước mặt mình là một con thú lớn từ thuở hồng hoang, chỉ một giây lát sau sẽ mở cái miệng đỏ như máu ra nuốt chửng mình vào.
Nhất là khi lão chỉ ra chỗ ông chủ làm không đúng, ánh mắt âm u của ông chủ nhìn về phía lão dọa y tới ngay cả hít thở cũng quên luôn.
Thế giới này thật điên cuồng!
Viên Giang hốt hoảng lo lắng chỉ cảm thấy ngày ngày đều đen tối, không chút ánh sáng. Hắn nghĩ tới hỏng cả đầu cũng chẳng hiểu, ông chủ rốt cuộc bị bệnh gì, sao lại đột nhiên muốn một mình xây thành?
Không sai, thành này quả thực rất nhỏ, một tòa thành mới chứa được vạn người. Nhưng rốt cuộc nó vẫn là một cái thành đấy! Lớn như vậy, ặc, xin tha thứ vì đã nói chẳng có trình tự, Viên Giang tuổi đã hơn tám mươi, nói những lời này cũng chẳng ra sao. Nhưng suốt tám mươi năm sống, hắn chưa từng gặp qua thậm chí cũng chưa từng nghe qua có tu giả nào có thể một mình xây thành.
Mà càng khiến lão cảm thấy tuyệt vọng là sự chăm chú của ông chủ!
Là một người giám sát, Viên Giang cho rằng ông chủ là một người xây thành cực kỳ ưu tú. Xem tiến độ nhanh chóng kia, nếu bất cứ ai có một thủ hạ tốt như vậy đều sẽ cười tới méo cả miệng. Nhưng nếu tình huống đổi thành chỉ có một người giỏi, vậy lão nên khóc cho rồi.
Với tiến độ hiện giờ của ông chủ mà muốn xây thành, Viên Giang không khỏi tuyệt vọng thêm lần nữa.
Điều cuối cùng khiến lão tuyệt vọng là người kia là ông chủ của lão!
Tả Mạc cảm thấy cơ nhục toàn thân đều đang run lên, không tự chủ mà run rẩy, hắn tựa như mất đi khống chế đối với thân thể. Hắn há miệng như con cá bị ném lên bờ, không hề nhúc nhích. Luyện thể như thế này thực quá triệt để, Tả Mạc cảm thấy ngay cả trong đầu cũng run run. Bất cứ lực lượng gì cho dù là thể lực, thần thức trong quá trình lao động cực hạn như vậy đều tiêu hao không còn chút gì.
Trong bản thiết kế cần đào móng sâu hai mươi trượng!
Mà toàn bộ móng đều cần Tả Mạc dùng tay không đào ra.
Thằng Bồ yêu chết tiệt thật quá âm hiểm…
Tả Mạc lại yếu ớt chửi rủa Bồ yêu trong lòng. Nghỉ ngơi đôi chút, nhét viên linh đan vào trong miệng, dược lực bắt đầu tỏa ra. Bồ đoàn Hắc Luyện bên dưới không ngừng truyền linh lực vào trong cơ thể Tả Mạc. Thân thể hắn lúc này như sa mạc khô cằn, tham lam hút lấy mọi linh lực ẩn chứa trong viên linh đan.
Lại một lát sau, Tả Mạc khôi phục nguyên khí, hắn gắng gượng đứng lên. Ánh mặt trời trên đỉnh đầu có hơi chói mắt, hắn xoay sang nhìn cái móng đã đào được phân nửa.
Hít một hơi thật sâu, hắn lại nhảy xuống.
Sự kỳ quặc của ông chủ đã sớm truyền khắp doanh trại. Mọi người trong doanh đều âm thầm bàn tán, bọn họ không hiểu rốt cuộc ông chủ muốn làm gì?
Tả Mạc máy móc quơ hai tay, tốc độ rất nhanh, thần thức không ngừng tỏa ra thăm dò mọi chi tiết trong đất đá xung quanh.
Bồ yêu nói không sai, nếu mình có thể một mình xây được thành này, thực lực bản thân chắc chắn sẽ đột phá lên một độ cao mới. Nhưng đây đúng là kế hoạch quá biến thái!
Tả Mạc nhanh chóng nhấp nhấp đôi môi khô khốc, vùi đầu vào đào bới.
Hắn bắn đầu biết cách làm sao để sử dụng thần thức tra xét đất đá xung quanh, làm sao để lợi dụng kết cấu của đất đá đó để tiết kiệm lực lượng. Hắn bắt đầu hiểu được cách sử dụng linh lực thật tiết kiệm, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày sử dụng linh lực tiết kiệm như vậy. Hắn bắt đầu hiểu làm thế nào để vừa dùng tay đào vừa hấp thu địa khí…
Ba ngày sau, một cái rãnh lớn sâu tới hai mươi trượng hình vuông xuất hiện trên ngọn núi Thiên Tinh.
Tả Mạc giống như tượng đất chỉ lộ ra đôi mắt, lặng yên nở nụ cười, hắn khoanh chân ngồi xuống.
Viên Giang ở bên nghẹn họng trân trối nhìn cái móng sâu tới hai mươi trượng, một cái móng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn. Không riêng gì lão, mọi người trong doanh trại cũng thất kinh.
Những tu giả vốn có phần châm biếm nhìn thấy cái móng lớn sâu tới hai mươi trượng này đều chấn động không nói nên lời. Ai dám tin đây là do một tu giả tay không đào thành chứ? Nhưng bọn họ tận mắt thấy toàn bộ quá trình, những kẻ thầm chế giễu lúc này cũng chỉ đành bội phục.
Trong ý thức hải, Bồ yêu nhìn chằm chằm vào bia mộ nói: “Giờ ta mới hiểu vì sao ngươi lại chọn hắn.”
“Các ngươi” hắn nhấn mạnh từng chữ nói: “Đều quật cường như nhau.”
Bia mộ lặng yên không tiếng động, mây đen xung quanh chậm rãi lượn lờ.
Công Tôn Sai đăm chiêu nhìn Tả Mạc đang nhập định, xoay người trở lại doanh trại. Hắn nhỏ giọng phân phó với tu giả xung quanh: “Nói cho đám Ma Phàm, quấy nhiễu nhiều vào, phải ngăn chặn bọn họ, chúng ta cần nhiều thời gian hơn.”
“Rõ.” Tu giả này lấy ra một con hạc giấy, viết vài ám hiệu lên trên, nhẹ nhàng truyền linh lực vào. Hạc giấy lắc lư bay lên trời rồi lập tức biến mất. Bọn Ma Phàm trước khi đi đều lưu lại ấn ký của mình, những con hạc giấy này có thể độn theo ấn ký, tìm thấy đám người Ma Phàm.
Tiểu Sơn giới không lớn, sử dụng hạc giấy cũng khá thuận tiện.
“Chúng ta thì sao?” Một tu giả khác không nhịn được hỏi, ngoại trừ đám người Ma Phàm mỗi người dẫn một khúc, doanh trại vẫn còn rất nhiều tu giả chiến đấu.
Trong đầu Công Tôn Sai bỗng hiện lên hình ảnh sư huynh người đầy bùn đất, chân hơi ngừng bước rồi lại khôi phục như thường: “Chúng ta đương nhiên không thể nhàn rỗi.”
Ma Phàm nhìn lướt qua chiến trường, hơn mười thi thể nằm ngổn ngang trên cỏ, khắp nơi đầy những hố to. Thảo nguyên mênh mông không bờ bến bị pháp bảo kiếm mang tàn phá thành từng mảnh nhỏ. Linh lực còn sót lại trong không khí, tựa hồ có thể ngửi được sự tàn khốc trong trận chiến vừa rồi.
Địch nhân bị diệt sạch song bọn hắn cũng có một người chết trận.
Tinh thần khúc úy có chút bi thương, đây là thủ hạ đầu tiên của hắn chết trận. Đám tu giả còn lại đều yên lặng quét qua chiến trường, đoạt chiến lợi phẩm, vốn thắng song vì một đồng bọn chết trận mà khiến cho không ai vui vẻ được.
Ma Phàm cảm nhận bầu không khí có phần nặng nề, trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa kiêu ngạo. Bất cứ đội ngũ nào hắn từng tham gia đều không vì một đồng đội chết trận mà suy sụp cả không khí chiến thắng.
Có lẽ, đây mới là đồng bạn. Ma Phàm suy nghĩ xa xăm, đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên, một con hạch giấy từ phía xa bay tới. Hắn giơ tay lên, hạc giấy hạ xuống tay hắn.
Mở ra xem lướt, Ma Phàm lầm bầm nói: “Phiền phức rồi!” Tiện tay đưa hạc giấy cho khúc úy phía sau.
“Lão đại có ý gì?” Khúc úy khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc, trong hạc giấy không có mệnh lệnh chính xác, chỉ bắt bọn họ cố gắng kéo chân địch nhân.
Ma Phàm không trả lời, thấy chiến trường đã được thu dọn không sai biệt lắm, hắn chỉnh lại quần áo, miễn cưỡng nói : «Cho mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta rời khỏi chỗ này. Phỏng chừng địch nhân sẽ nhanh chóng tìm tới.»
“Chúng ta đi đâu đây?” Khúc úy đầy vẻ hiếu kỳ hỏi.
“Hướng nam đi.”
Khúc úy giật nảy mình: “Đó không phải hướng trấn Nam Thắng sao?”
"Đúng vậy." Ma Phàm thờ ơ nói.
Lý giải về kiếm ý ngày càng sâu, bản tính của hắn cũng từ từ theo đó thể hiện ra. Sau khi cải tổ hắn không cần đảm nhiệm vị trí hạch tâm nữa, bản thân cũng thoải mái hơn, một lần nữa khôi phục vẻ lười nhác trước kia.
“Chúng ta tới đó làm gì? Tấn công trấn Nam Thắng sao?”
Ma Phàm nhìn khúc úy như nhìn một thằng ngốc nói: “Chỉ vài người chúng ta mà đòi tấn công trấn Nam Thắng? Không muốn sống nữa à?”
“Vậy chúng ta đi hướng nam làm gì?”
Ma Phàm không nhìn hắn, rút ngọn cỏ xanh ra, lẩm bẩm trong miệng, hàm hồ không ra tiếng nói: “Chặn giết giữa đường.”
Tiếng gió thổi như đao cắt!
Tả Mạc mở mắt, thần quang trầm tĩnh. Lần đả tọa nhập định này tròn ba ngày! Đã bao lâu rồi hắn không nhập định lâu như vậy? Tả Mạc hồi tưởng trong đầu, lòng đầy mừng rỡ.
Hắn có thể cảm thụ được thân thể biến hóa.
Ngọc Thiết Đầu, ma thể đứng thứ năm trong cấp úy quả nhiên thần kỳ phi thường!
Cũng không thấy hắn dùng sức, thân thể như có một sợi dây vô hình từ từ nâng lên, hắn cứ như vậy đứng dậy. Cơ thịt như thiết xương cốt như ngọc, điểm lợi khi xương cốt như ngọc hắn còn chưa cảm nhận được, song chỗ lợi khi cơ thịt như thiết lúc này đã bắt đầu biểu lộ.
Cơ thịt trên người hắn cứng rắn như sắt thép lại dẻo dai kinh người. Đào chỗ móng này, toàn bộ cơ thịt trên người hắn như được trui rèn một lần nữa, cái khe giữa cơ thịt càng lúc càng nhỏ, càng chặt chẽ. Biến hóa rất nhỏ này lại khiến cho lực lượng của hắn đột nhiên tăng lên hơn ba thành.
Hắn không cần sử dụng linh lực hay địa khí cũng có thể dễ dàng cắm tay vào trong đá xanh.
Ngắm nghía thân thể đầy bùn của mình, hắn cũng chẳng giận mà cười ha hả. Tiểu Vân Vũ quyết lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu. Nước mưa lộp bộp phủ xuống, chỉ trong chốc lát bùn đất trên người Tả Mạc đã trôi sạch.
Tả Mạc lúc này mới phát hiện da dẻ mình đã bắt đầu chuyển sang màu đen bóng, lấp lánh như kim loại.
Tả Mạc lấy làm lạ nhưng vẫn chuyển mắt đi.
Viên Giang ngồi bên lúc này mới giật mình tỉnh lại, mở đôi mắt ngái ngủ mông lung ra. Khi thấy Tả Mạc lập tức giật mình, cơn buồn ngủ không còn. Lão gần như bắn thẳng từ trên mặt đất lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tả Mạc: “Ông chủ!”
"Chúng ta tiếp tục! Tiếp theo làm gì?"
Tả Mạc nhìn cái móng sâu kia, bỗng dưng trong lòng nổi lên hào hùng vạn trượng!
Đến đây đi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK