Khi Tả Mạc chạy đến cửa núi, mới phát hiện, tình hình so với chính mình tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều.
Vây cửa núi rất nhiều người, chia làm hai phe rõ ràng. Ánh mắt quét tới đám người gây sự, thu hút chú ý của Tả Mạc là một nữ hai nam. Ba người này đứng trước, khí chất so với những người đứng sau bọn họ, khác biệt rõ ràng. Nhưng là khi Tả Mạc nhìn tới lão đầu đen thụ thương, lửa giận trong lòng phun lên như địa mạo.
Sải bước một cái, thân hình hắn vừa nhoáng, đã xuất hiện ở cạnh lão đầu đen.
Khóe miệng lão đầu đen rỉ máu, thần sắc mờ mịt, khi lão nhìn thấy Tả Mạc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ.
"Chuyện gì?" Tả Mạc trầm giọng hỏi.
Nhìn Tả Mạc, đám đệ tử Vô Không kiếm môn, đều là tinh thần khẽ rung.
"Woah, cuối cùng có kẻ chịu xuất đầu." Gã mặc bộ linh giáp màu lam hoa lệ trong ba người giọng quái đản nói: "Ta còn tưởng đệ tử nội môn Vô Không kiếm môn đều là một bầy rùa rụt đầu chứ, tiểu tử, báo danh hiệu. Vi Thắng đâu, làm sao còn không ra?"
Tả Mạc không đáp lời y, chỉ là nhìn vào lão đầu đen.
Lão đầu đen đầy mặt đắng chát: "Bọn họ nói muốn tìm sư huynh Vi Thắng tôi luyện, nhưng Vi Thắng sao mà ra được, bọn họ bèn bắt đầu làm loạn. Bọn họ nói, nếu sư huynh Vi Thắng không đi ra, vậy đem linh điền ở đây đều hủy. Ngươi nói, ta sao có thể để bọn họ hủy linh điền của ta."
Tả Mạc từ trong lòng lấy ra một viên dược hoàn, nhét cho lão đầu đen. Hắn giờ tốt xấu cũng là đệ tử thân truyền của Thi Phượng Dung, các loại đan dược trên thân không thiếu, các đệ tử ngoại môn chung quanh trông đến hâm mộ không thôi. Giao lão đầu đen cho người đệ tử ngoại môn phía sau, Tả Mạc xoay người lại.
"Nguyên lai là mặt cương thi, uy, ngươi hẳn là gã Tả Mạc gì đó." Gã mặc linh giáp màu lam kiêu ngạo lắc lắc ngón tay: "Ta nghe nói ngươi giỏi luyện đan, ngươi không được, nhanh đi tìm Vi Thắng ra đây. Thiên tài số một Đông Phù, sợ đầu sợ đuôi, thật chẳng phải nhân vật. Không phải còn có gã gọi La Ly gì đó sao?"
"Các ngươi là nhà nào?" Tả Mạc bình tĩnh hỏi.
"Hì hì, chúng ta là Linh Anh phái." Tiếp lời là cô gái duy nhất trong ba người, một thân linh giáp hoa đào hồng phấn, vóc người yểu điệu, sóng mắt lưu chuyển, lung linh xinh đẹp. Ánh mắt đám đệ tử ngoại môn Vô Không kiếm môn gần như toàn bộ đều tham lam săm soi nàng. Nàng cũng không thẹn thùng, hé miệng cười nhạt.
Linh Anh phái, Tả Mạc đã nghe qua, là môn phái tài lực hùng hậu nhất Đông Phù. Môn hạ phái này sản nghiệp đông đúc, mà chiêu thu đệ tử, cũng đại đa phần là hạng người gia cảnh giàu có. Không giống Vô Không kiếm môn, đệ tử nội môn Linh Anh phái rất đông, cũng khiến người trố mắt cứng lưỡi. Đệ tử Trúc cơ kỳ của Linh Anh phái hơn tám mươi người, cái số này bỏ xa Vô Không kiếm môn ở phía sau, đáng kể ở Đông Phù. Những đệ tử Trúc cơ kỳ của Linh Anh phái xú danh rõ rệt, bọn họ thích nhất là gây sự sinh chuyện, rất nhiều người trong nhà bối cảnh thâm hậu, nên đến các môn phái khác gây sự, các môn phái khác đa phần cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.
Bọn họ năm ba người một nhóm, khắp nơi gây sự. Bọn họ từ nhỏ phục dùng linh dược, tu vi tiến cảnh nhanh hơn so với đệ tử phổ thông rất nhiều, mà pháp bảo trên người hào quang mãn nhãn, khi đánh nhau, mặt mũi bỏ hết, đệ tử phổ thông sao chống đỡ nổi? Mà nếu đối phương lợi hại hơn bọn họ, bọn họ lập tức một rống xông lên, lâu ngày, tu giả cấp thấp nhìn thấy bọn họ đều vòng đường mà đi.
Nhưng bọn hắn cũng thông minh, trước nay không đi trêu chọc những nhân vật lợi hại. Dạng Du Bạch, bọn họ vạn vạn lần không dám trêu chọc.
Bọn họ nghe nói Vô Không kiếm môn có một nhân vật cực lợi hại, kêu Vi Thắng, được rất nhiều người coi là thiên tài trăm năm khó có một. Đại môn phái dạng như Đông Phù điện, Đông Kỳ kiếm môn bọn họ tự nhiên không dám trêu chọc, nhưng cái gì Vô Không kiếm môn kia, bọn họ trước nay chưa nghe thấy. Tiểu môn phái dạng này, bọn họ nửa điểm không sợ. Mà gần đây Đông Phù loạn đến như vậy, trưởng bối các môn các phái cơ hồ đều là khuynh sào xuất động, thời cơ tốt như thế, sao có thể bỏ qua?
Trước khi tới, bọn họ còn đặc ý hỏi thăm một chút. Trong một đời đệ tử Vô Không kiếm môn, xuất danh mới nhất là hai người, một là Vi Thắng, một là Tả Mạc sở trường luyện đan. Nhưng qua bọn họ nghe ngóng, Vi Thắng lợi hại đến đâu, gần như không người gặp qua, cũng khiến bọn họ càng khẳng định Vi Thắng chẳng qua chỉ có hư danh. Vậy đến Tả Mạc, một kẻ luyện đan, có thể tạo nên sóng sánh cái gì? Trừ ra, còn có kẻ kêu La Ly, nhưng nghe nói cùng dạng.
Ba người này, mặc linh giáp màu lam tên là Yến Minh Tử, người mặc vào linh giám đỏ tươi toàn thân chói mắt, tên gọi Hồ Sơn, mà cô gái mặc linh giáp hoa đào hồng phấn tên gọi Đào Thù Nhi.
"A." Tả Mạc mặt không biểu tình ứng thanh, sau đó quay qua hỏi lão đầu đen: "Ai đả thương lão?"
"Ha ha, không cần hỏi, là đại gia đánh." Yến Minh Tử khinh miệt nói: "Ngươi gọi Vi Thắng ra đi, ngươi kẻ luyện đan, đại gia cũng không có ý..."
Thanh âm tắc nghẽn mà dừng.
Yến Minh Tử mang theo mấy phần kinh nghi nhìn Tả Mạc, trong mắt y, tiểu cương thi trước mắt này lại như đột nhiên đổi thành người khác. Cái cảm giác... như một thanh lợi kiếm xuất vỏ...
Yến Minh Tử đánh lộn gây sự cũng không phải một hai lần, kinh nghiệm lão luyện.
Hắn thu lại vẻ ngoạn tiếu trên mặt, thành thật nói: "Không nghĩ tới, ta nhìn lầm, các hạ hóa ra là cao thủ!" Hai kẻ còn lại cũng bất ngờ, khí thế Tả Mạc để lộ ra, tuyệt đối không phải một tu giả trầm mê luyện đan có thể có được. Chẳng qua hai người tịnh không có mấy bận lòng, bọn họ lăn lộn lâu như vậy, đụng phải hàng cứng đếm không hết, có rất nhiều người thực lực đều vượt xa bọn họ, nhưng chả phải bị bọn họ quật ngã sao? Huống hồ tiểu cương thi trước mắt, tu vi còn thấp hơn bọn hắn.
Tả Mạc không nói nhảm, trực tiếp xuất ra Băng Tinh kiếm.
"Hắc! Ngươi cũng thật là nghèo!" Yến Minh tử ha ha cười lớn, đắc ý nói: "Cho ngươi xem phi kiếm của đại gia!"
Kiếm dài ba xích, giống như giọt nước dài hẹp, thân kiếm giống như một đầm nước, u sâu không thấy đáy, ngẫu nhiên một ánh quang mang chớp qua, mới có thể thấy được bóng nó.
"Kiếm tên Trích Thủy, cấp ba, cực phẩm phi kiếm hành thủy." Y đánh giá Tả Mạc một cái, lắc đầu nói: "Ngươi này cả áo lẫn quần, đều không bằng phần lẻ của phi kiếm."
Tả Mạc hoàn toàn mất đi hứng thú cùng đối phương nói chuyện, hắn không nói hai lời, tiên hạ thủ vi cường.
Ly Thủy kiếm quyết - Chi thuận lưu!
Một vòng vân sóng vô hình ở trước mặt Tả Mạc dập dờn khuếch tán, Băng Tinh kiếm tựa như đột nhiên bằng không tan biến, lại bằng không xuất hiện trước mặt Yến Minh Tử.
Yến Minh Tử chỉ cảm thấy hoa mắt, phi kiếm đối phương đột nhiên đến trước mặt hắn. Kiếm ý mà mũi kiếm hàm chứa, đâm vào khiến hắn gần như mở không được mắt. Hắn bị dọa hơi nhảy. Lập tức vội sử phi kiếm chống đỡ. Đâu ngờ phi kiếm đối phương trơn trượt dị thường, quay tít một vòng, khéo léo tránh ra phi kiếm của y, nghiêng nghiêng đâm tới.
Yến Minh Tử lại luống cuống tay chân một trận, nhưng kinh nghiệm thực chiến của y rất phong phú, biết phi kiếm đối phương không bằng mình, kiếm thế đại khai, dứt khoát lấy cứng chọi cứng.
Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, cũng không biết có phải ở cùng Bồ yêu đã lâu, một tiếng hừ lạnh này học cũng khá giống. Hắn biết đối phương có chủ ý gì, nhưng Băng Tinh kiếm của hắn phẩm chất kém xa đối phương, như quả hai cái giao kích, chịu thiệt khẳng định là chính mình. Hắn chỉ có một thanh phi kiếm đấy, nếu giờ chiết hỏng, môn phái tuyệt sẽ không cho không hắn cái khác.
Nhưng tạo nghệ của Tả Mạc hiện nay về Ly Thủy kiếm quyết sớm đã không như xưa. Chỉ điểm của sư bá Tân Nham, bù đắp rất nhiều chỗ hắn thiếu hụt, Ly Thủy kiếm quyết hiện giờ hắn sử ra, tròn đầy lưu động, gần như không thấy dấu vết.
Kiếm quyết đối phương sử dụng cũng tinh diệu dị thường, nhưng rất hiển nhiên không dụng tâm tu luyện, rất nhiều chỗ tinh diệu, đều không tới được. Nếu chỉ luận tinh diệu, kiếm quyết của đối phương so với Ly Thủy kiếm quyết còn hơn hẳn một phần. Tả Mạc không khỏi trong lòng lắc đầu, có kiếm quyết tốt như thế, lại không biết trân trọng. Thanh phi kiếm của đối phương, hắn cũng là thèm đỏ mắt, so ra, Băng Tinh kiếm của mình thật rất nghèo túng. Kỳ thực ý khiến Tả Mạc so là, thanh Trích thủy kiếm của đối phương, chẳng qua thích hợp với Ly Thủy kiếm quyết.
Băng Tinh kiếm trên tay hắn thích hợp với kiếm ý của sư bá Tân Nham, không thích hợp với Ly Thủy kiếm quyết. Tả Mạc vẫn đang tìm một thanh phi kiếm thích hợp Ly Thủy kiếm quyết.
Trong lòng vừa động, hắn không nhịn được tâm tư.
Băng Tinh kiếm biến hóa càng khó suy xét, kiếm chiêu hiện nay của hắn, vẫn đi con đường triền miên trơn nhẵn, chỉ là trong đó, lại nhiều hơn một phần bạo liệt, sát cơ tứ phía. Nhưng chỉ một phần bạo liệt như vậy, lại khiến Yến Minh Tử ngộ ra áp lực bị tăng. Như thủy lại như hỏa, loại cảm giác mâu thuẫn, khiến y cực kỳ không thoải mái.
Hồ Sơn và Đào Thù Nhi cùng bất ngờ, Yến Minh Tử không ngờ chịu cảnh hạ phong!
Bọn họ không khỏi bắt đầu đánh giá lại Tả Mạc.
"Tả Mạc này rất lợi hại a." Đào Thù Nhi giọng ngạc nhiên nói: "Có lẽ không giống lời đồn cho lắm. Không phải nói hắn luyện đan sao?"
"Tin tức về Vô Không kiếm môn vốn là ít đến thương cảm. Chúng ta nào có thể tra rõ được như vậy?" Hồ Sơn không cho là đúng nói, tuy gã cũng bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi.
"Tả Mạc cũng có thực lực dạng này, cũng không biết Vi Thắng có bao nhiêu lợi hại." Đào Thù Nhi như có niềm riêng nói.
Hồ Sơn cười lạnh: "Lợi hại nữa cũng không dùng. Chỉ tự trách bọn họ gần đây ra đầu gió, rất nhiều sư huynh sư tỷ đều đóng đinh bọn họ. Mà lại nghe nói mấy vị sư thúc đối với Vô Không kiếm môn cũng không có cảm tình gì."
Đào Thù Nhi cười duyên: "Đúng nha, Đông Phù chỉ lớn như vậy, thêm một cái phân thực. Những sư thúc đục khoét trong môn, ai chịu cơ chứ?”
Hồ Sơn không sao cả nói: "Đó không phải chuyện chúng ta quan tâm. Chẳng qua nghe nói mấy vị trưởng bối của bọn họ rất lợi hại."
“Dẫu lợi hại hơn thì có bằng tinh thạch không?" Đào Thù Nhi cười nhẹ nói.
"Ha ha, không sai!" Hồ Sơn cười lớn.
Trong khi hai người nói chuyện, tình thế trong trường phát sinh biến hóa.
Yến Minh Tử đột nhiên không chút né tránh, Băng Tinh kiếm đâm lên linh giáp của y, vang nhẹ lên đinh một tiếng, nhưng không lưu lại trên linh giáp vết xước, Tả Mạc không khỏi sửng sốt. Thừa dịp hắn hơi phân thần, Trích thủy kiếm của Yến Minh Tử ào tới.
Thủy kiếm giống như hàn đàm, Tả Mạc liền vội nghiêng người, chỉ thấy một cỗ sâm hàn, lướt sát qua cánh tay của hắn!
"Ha ha! Chỉ là phi kiếm cấp hai, sao có thể đâm phá Huyền thủy linh giáp của ta?" Yến Minh tử đắc ý cười lớn, kiếm thế càng phát ra không hề kiêng kị!
Đào Thù Nhi tựa hồ đối với loại cảnh tượng trước mắt này không xa lạ, có chút buồn tẻ vô vị, nhịn không được nói: "Chỉ biết khi phụ người nghèo, thật không ra gì." Vừa nói, vừa vuốt vuốt cánh hoa đào trên linh giáp của mình.
Hồ Sơn trên mặt cười lạnh, nhìn trong trường Băng Tinh kiếm lại một lần đâm về linh giáp của Yến Minh Tử.
Nó là uổng công, còn chưa minh bạch sao? Muốn trách thì trách ngươi không sinh trong một nhà khá giả đi, gã có chút thông cảm nhìn Tả Mạc.
Yến Minh Tử không có ý tránh né, lòng tin của y đối với linh giáp trên người đủ mười.
Chỉ thấy Băng Tinh kiếm yếu ớt vô lực, khó khăn chạm đến Huyền thủy linh giáp, biến cố chợt sinh!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK