Tả Mạc khai trương làm ăn.
Sau khi Hà công chúa tới bái phỏng, trang viên của Tả Mạc lập tức trở nên nóng bỏng, gia tộc có thực lực chút sẽ mời chào với Tả Mạc. Các loại ma binh, các loại kì trân, thậm chí có gia tộc hoành tráng còn trực tiếp cắt một giới chia cho Tả Mạc.
Tả Mạc vẫn vui lòng nhận, ngoài miệng không ngừng cảm tạ, còn thì không đề cập tới những vấn đề khác.
Những thế lực này cũng không đề cập tới vấn đề này, đây chỉ là khởi đầu mà thôi. Tả Mạc tất nhiên phải đầu tư kiếm lợi nhưng trước mắt tất cả còn chưa bắt đầu, còn chưa tới lúc đại gia chân chính ra giá.
Về phần mấy thứ này, đối với những thế lực lớn với tài lực hùng hậu thì không đáng để nhắc tới.
Trong trang viên, lễ vật chồng chất như núi, không thiếu kì trân dị bảo nhưng Tả Mạc không mấy hài lòng. Đám người A Văn vẫn không có chút tin tức gì, bọn họ tựa như không khí đột nhiên biến mất vậy. Tả Mạc đã nhờ cậy tất cả các thế lực của thành Thái An mà vẫn chưa thu hoạch được gì.
La Ly sư huynh đang bế quan, trạng thái của hắn cũng khiến Tả Mạc vô cùng lo lắng, thi thoảng có chút khi tức còn đại đa số thời gian đều không có chút sinh cơ nào.
Thế cục thành Thái An phức tạp vô cùng, ngay cả Tả Mạc cũng khó mà dự liệu được rốt cuộc nó sẽ phát triển theo hướng nào.
Hắn đầu cơ kiếm lợi cũng là cái đích để mọi người chỉ trích.
Trong sáng trong tối không biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hắn, hơi sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn lo lắng nhất là đám người A Văn, có bàn tay ma quỷ đằng sau khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn chỉ có thể kiên trì chờ đợi, ngoại trừ chờ đợi thì hắn cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì hay. Mỗi ngày hắn đều cố gắng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, liều mạng tu luyện.
Đúng lúc này, thiệp mời của Sư thành chủ được gửi tới hắn.
----------------------------
Gian phòng bí ẩn sâu nhất trong cung Thái An, lúc Tả Mạc đến, bên trong đã có tám người.
Nhìn thấy hắn mọi người vội vàng chào hỏi. Bây giờ toàn bộ thành Thái An sớm đã truyền ra việc Tiếu Ma Qua là nhân vật then chốt trong chuyện bảo các Thái An cho nên các đại gia tộc đều hi vọng có thể tạo được mối quan hệ tốt với hắn, nụ cười trên mặt họ càng trở nên thân thiết hơn.
Sư Nguyệt Nghệ, Xương Nguyên Hạo, Du Song, Hà công chúa, mấy người này hiển nhiên đều có mặt.
Một lát sau, không ngừng có người tiến vào, khoảng nửa canh giờ sau, gian phòng một lần nữa đóng lại. Tả Mạc nhìn xung quanh mà không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, trong phòng này cơ hồ tất cả đều là những nhân vật có tiếng nói ở thành Thái An.
Rốt cuộc muốn làm gì đây?
Trong đầu Tả Mạc thầm nghĩ.
Người đầu tiên nói chính là Sư Nguyệt Nghệ: “Bây giờ mời mọi người tới chính là bàn về đám tu giả đến thành Thái An, chúng ta đã có tin tức rồi.”
Ngay sau đó Hà công chúa đứng dậy, thi lễ với mọi người rồi mở miệng nói: “Đám tu giả này ngụy trang rất xảo diệu, nếu không phải bọn họ bị thiệt thòi ở chỗ Tiếu tiên sinh thì thật khó có ai phát hiện ra bọn họ. Chúng ta âm thầm phái người điều tra toàn bộ người từ bên ngoài vào, cuối cùng cũng có kết quả. Nhưng có một số phiền phức, bọn họ có rất nhiều người ẩn núp ở những nơi bí mật gần đó, hơn nữa, chúng ta điều tra đã kinh động đến bọn họ.”
Cả phòng yên lặng, ngồi đây ai mà chẳng phải một phương lão đại nên tất đều có thể giữ được bình tĩnh.
Hà công chúa không chút khiếp sợ, biểu hiện tự nhiên, đôi mắt gợi cảm mị hoặc chớp chớp toát lên vẻ trí tuệ: “Ta hoài nghi, tu giả Côn Luân đã sớm có chỗ dựa tại thành Thái An. Nếu không thì làm sao bọn họ có thể tới đúng vào lúc bảo các Thái An sắp xuất thế chứ?”
“Hừ! Đám tu giả này quả nhiên vẫn chưa hết dã tâm muốn ma tộc ta diệt vong!” Du Song hừ một tiếng, mặt lạnh như sương.
Hà công chúa cười đầy tự nhiên, cả người toát ra sự tự tin: “Du tiền bối nói phải, có qua có lại mới toại lòng nhau, chúng ta nhất định phải tặng cho họ một bài học nhớ đời!”
“Công chúa có an bài gì thì cứ nói ra, ở vấn đề này bọn ta tuyệt đối sẽ không có từ chối!” Một người cao giọng nói.
Những người khác cũng phụ họa theo.
Đôi mắt đẹp của Hà công chúa xoay chuyển: “Kế hoạch này cần có Tiếu tiên sinh cầm cự mới được.”
“Ta?” Tả Mạc chỉ vào mũi mình, ngơ ngác nhìn Hà công chúa.
“Không sai!” Hà công chúa nháy nháy mắt với hắn.
-----------------------------
“Ngươi kéo ta xuống nước như vậy sẽ không có hậu đâu!”
Ở chỗ Hà công chúa, Tả Mạc tỏ vẻ khó chịu vung vung tay. Trước mặt hắn, Hà công chúa vẫn cười đầy mị hoặc.
“Không phải ngươi vô cùng thù hận Côn Luân sao? Vậy đâu có thể coi là kéo xuống nước được chứ?” Hà công chúa tỏ vẻ vô tội, sâu trong mắt nàng là vô tận tiếu ý.
Nhất thời Tả Mạc nghẹn họng, chuyện này là do hắn ném đá mà thành, Hà công chúa nói thế là không sai. Nhưng, chuyện này làm xáo trộn hết tất cả kế hoạch lúc trước của hắn. Vốn hắn chỉ định âm thầm ném đá vụ này, mượn đao của ma tộc để chém Côn Luân một phát.
Nhưng trước mắt lại biến thành hắn phải tự tay chém Côn Luân một nhát, này không khiến hắn phát điên mới lạ.
Có thù hận với Côn Luân nhưng khi thực lực chưa đủ mạnh mà dám tìm đối phương để gây phiền phức, vậy không phải đâm đầu vào đá, muốn chết sao? Côn Luân đều là những kẻ thù lâu nhớ dai, Tả Mạc sao không biết chứ.
Đừng tưởng cao thủ tập hợp ở thành Thái An, đối diện với cao thủ do Côn Luân phái tới không ai dám nắm chắc tất thắng cả.
Tu giả so với yêu ma cường đại hơn nhiều, mà Côn Luân lại là một trong những kẻ mạnh nhất của thế giới tu giả. Nói cách khác, Côn Luân là môn phái cường đại nhất trong thiên hạ. Huống hồ, còn có tam đại môn phái khác cũng là những con quái vật khổng lồ đáng sợ. Đối diện với bốn con quái vật ấy, ma tộc ngoại trừ ưu thế về mặt nhân số và địa lợi thì chẳng còn ưu thế nào khác.
Đây thực sự là một trận ác chiến!
Dùng đầu ngón chân Tả Mạc cũng có thể tưởng tượng ra sự ác chiến của nó, hơi vô ý một chút là xong đời. Đây cũng là lí do tại sao hắn muốn mượn đao giết người mà không phải chính mình xông tới chém giết.
Nhưng khiến hắn trăm triệu lần không ngờ tới chính là kế hoạch của Hà công chúa lại đặt hắn ở chỗ quan trọng nhất.
Điều này khiến hắn muốn thổ huyết!
Đổi lại là người khác chỉ sợ Tả Mạc sẽ nảy sinh ý nghĩ giết người.
Dường như nhìn ra được lo lắng của Tả Mạc, Hà công chúa an ủi nói: “Không nên quá lo lắng, không ai bắt ngươi phải chết đâu. Ngươi bây giờ đã quý giá hơn nhiều, ngươi không thấy những ngươi kia à, họ chỉ hận không thể đem toàn bộ hộ vệ phủ kín khắp người ngươi thôi.”
Vẻ mặt Tả Mạc như sắp khóc tới nơi: “Ta chỉ có một mạng thôi đó!”
Hà công chúa phì cười nói: “Ngươi thật quá nhát gan sợ chết, hơn nữa còn vô lại, thật hết thuốc cứu chữa!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Tả Mạc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Ta sợ chết! Rất sợ chết! Công chúa đại nhân, tha cho ta đi mà!”
“Cơ hội tốt như vậy, một lưới có thể bắt hết mà ngươi lại muốn bỏ qua sao?” Hà công chúa cười như không cười nhìn Tả Mạc: “Vì ngươi, ta đã mượn toàn bộ hộ vệ của Tín và Uyển, bọn họ đều là cao thủ rất lợi hại đó. Ngay cả Tất Điêu Vũ cũng đáp ứng hỗ trợ.”
Tả Mạc nghe đến đây thì trong đầu chợt nghĩ tới Hà bên cạnh Tín công chúa, còn có Chu quản gia bên cạnh Uyển công chúa, thực lực hai người này là sâu không thể dò được.
Thực lực của Tất Điêu Vũ không cần phải nói, hắn là một trong những kẻ mạnh nhất thành Thái An. Hơn nữa còn đám Xương Nguyên Hạo với Du Song, đội hình như vậy đích xác rất kinh khủng, hẳn là đủ để khiến Côn Luân ăn một quả đắng rồi.
Đổi lại là lúc khác, tập hợp được nhiều cao thủ như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!
Tả Mạc cắn răng nói: “Liều thôi!”
Hà công chúa cười dài nói: “Ngươi quả nhiên có thâm cừu với Côn Luân!”
Tả Mạc yên lặng, nói chuyện với nữ nhân này nhất định phải cẩn thận gấp đôi mới được. Nhưng hắn có thể cảm nhận được những lời này của Hà công chúa không có ác ý gì, hắn thản nhiên nói: “Đúng vậy, huyết hải thâm cừu!”
Hà công chúa hơi kinh ngạc, ngay sau đó nàng cười dịu dàng nói: “Vậy ngươi sẽ không phải hối hận.”
“Hy vọng là thế!” Tả Mạc quay sang hỏi: “Ta phải bắt đầu như thế nào?”
-----------------------------
Một lần nữa đi vào rừng bia Thái An, không biết vì sao trong lòng Tả Mạc có chút cảm khái. Dạo gần đây hắn tựa như đang mơ vậy, quá nhiều sự việc xảy ra, hắn thậm chí còn không có thời gian để sắp xếp lại vấn đề. Sự việc cứ nút một nút một tiếp diễn, hắn cơ hồ không có cả cơ hội để thở.
Đám người A Văn hiện giờ ra sao cũng không biết?
Tâm trí Tả Mạc nặng trịch, bước chầm chậm về phía rừng bia, tâm trạng có chút suy sụp. Hiện giờ bia Thái An có rất nhiều du khách tới tham quan, từ khi tin tức bảo các Thái An loan ra, người đi tới thành Thái An tăng vọt gấp mấy lần so với trước đây. Mọi người đều muốn từ những tấm bia này tìm kiếm một chút manh mối về bảo các Thái An.
Đang nghĩ ngợi bất giác Tả Mạc đã đi sâu vào trong rừng bia.
Du khách quanh đây vô cùng ít ỏi, đây là chỗ sâu nhất của rừng bia. Mỗi tấm bia đá ở đây đều thâm thúy khó hiểu, nếu cảnh giới không đủ thì giống như xem thiên thư vậy. Ngay cả những người tới sao chép bia Thái An cũng lười không muốn sao chép nội dung những tấm bia này. Bởi đối với đa số người thì cả đời bọn họ cũng chẳng thể lĩnh hội được nội dung thâm ảo trong đó.
Từ sau lần giác ngộ ở đây, Tả Mạc không đến rừng bia nữa, giờ lại đi tới đây, hắn quyết định bắt đầu xem lướt qua những tấm bia đá này.
Nội dung của tấm bia đá này không xa lạ gì với hắn, hắn có bản sao chép hoàn chỉnh bia ma văn Thái An, nội dung trong đó hắn đã thuộc lòng. Nhưng hắn cũng chưa thể hiểu hết toàn bộ nội dung trong đó, hắn chỉ vừa mới chạm tới cảnh cửa giới, cách tướng giai đỉnh phong một đoạn rất xa. Rất nhiều nội dung đối với hắn quá mức thâm ảo.
Thấy thời gian còn sớm, hắn tùy tiện tìm một tấm bia đá, hắn đọc từng câu từng chữ, bất giác hắn lại chìm đắm vào trong đó.
Đây chính là tấm bia đá giảng giải về ‘giới’, Sư Tử Minh đối với giới có những lí giải rất độc đáo. Tả Mạc giống như nhìn thấy một lão nhân với mái tóc hoa râm đang đứng trước mặt mình giảng giải, thân thể gầy yếu tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi mất, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng thâm thúy sáng ngời.
Một lúc sau, Tả Mạc dần phục hồi tinh thần, tầm mắt bình thường trở lại.
Tấm bia đá yên lặng đứng đó, lấy đâu ra lão đầu nào?
Tả Mạc bật cười khanh khách, bản thân sao lại quá tập trung sinh ra ảo giác như vậy.
Nhưng khi hắn chú ý tới sắc trời đã chuyển màu đen thì nhất thời thầm hô không ổn.
Không ổn!
Bản thân quá nhập thần nên quên mất chính sự rồi!
Trong tay hắn bỗng xuất hiện thêm một ngân cầu tròn vo, bên ngoài ngân cầu dường như có một tầng quang mang chớp động. Ngân cầu rất quan trọng đối với lần hành động này.
Tả Mạc đang muốn bóp nát ngân cầu trong tay thì thoáng nhìn thấy một nhóm kí tự trên bia đá, cả người hắn như bị trúng định thân pháp.
Không chút nhúc nhích!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK