Hắc Kim phù binh cùng tháp nhỏ, một lớn một nhỏ đang ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt mông lung, vẻ mặt dại đi, bụng phình lớn, toàn bộ bệnh trạng đều chỉ ra ba chữ, ăn quá no!
Tả Mạc nhìn vụ điện bị quét sạch không còn gì thì rất đắc ý.
Vĩnh viễn không được đánh giá thấp sức mạnh của “ăn hàng”.
Cũng may loại vụ khí có chút cổ quái này giờ đều đã nằm trong bụng hai con hàng kia, điều duy nhất khiến Tả Mạc cảm thấy lo lắng là hai con hàng sẽ có chút khó tiêu hóa. Nhưng kiểm tra cả nửa ngày thì thấy không có vấn đề gì, ngoại trừ việc trên gương mặt ám kim của Hắc Kim phù binh có xuất hiện thủy sắc, mắt của tháp nhỏ thì không ngừng xoay tròn, vô cùng mông lung.
Dùng phương pháp này để giải quyết nguy cơ trước mắt kì thực là ngoài dự liệu của Tả Mạc. Nhưng sau khi bình tĩnh lại Tả Mạc lập tức chú ý tới vụ nhãn khuê.
Chiếc đĩa này vẫn có vụ khí chậm rãi bay ra, vụ khí phiêu phù trong không trung, ngưng mà không tán.
Nhớ lại một mổ vừa rồi của chim ngốc, chẳng lẽ con hàng này không thấy chiếc đĩa vừa mắt?
Với hiểu biết của Tả Mạc về nó thì sự việc không đơn giản như vậy, mặc dù bình thường chim ngốc có hơi kiêu ngạo nhưng không phải loại làm việc lỗ mãng.
Trong đầu Tả Mạc xuất hiện rất nhiều ý niệm không rõ ràng, hắn nhìn vụ khuê nhãn một hồi lâu rồi bỗng đưa tay sờ nó.
“Không nên!”
“Cẩn thận!”
Bồ yêu và Vệ đồng thanh hô lớn.
Nhưng Tả Mạc không gặp phải bất cứ công kích nào, vụ nhãn khuê vừa nãy dọa người ta khiếp vía lại bị hắn nhẹ nhàng cầm lấy.
Bồ yêu và Vệ im lặng ngây ra như phỗng.
Tả Mạc cũng hơi ngạc nhiên, kì thực vừa rồi hắn đã chuẩn bị cẩn thận nhưng vụ nhãn khuê lại không có bất cứ phản ứng gì tùy ý để hắn cầm lấy. Vụ nhãn khuê trong tay rất nhẹ, nhẹ tới mức không có cảm giác gì, hoàn toàn không giống như được điêu khắc từ đá. Sau kinh ngạc, Tả Mạc cũng nghĩ lại, nó tốt xấu gì cũng là bảo bối, nếu như giống như đồ đá thì mới là không bình thường.”
Tả Mạc thử đưa thần lực vào trong thì vụ nhãn khuê bỗng phát ra ánh sáng nhu hòa, vụ nhãn bỗng hiện lên một hấp lực kinh người, Tả Mạc không kịp né tránh bị hút vào trong đó.
A Quỷ phản ứng nhanh nhất, cũng theo hấp lực tiến vào trong vụ nhãn.
Chim ngốc chậm nửa bước, ánh sáng của vụ nhãn khuê biến mất rồi rơi xuống đất. Chim ngốc nhìn chằm chằm vào vụ nhãn khuê dưới dất, mắt nheo lại, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn độc ác, hiển nhiên lửa giận đã bị kích thích.
Đám nhỏ vẻ mặt mờ mịt.
Chim ngốc đột nhiên mổ một cái, chiếc mỏ sắc bén của nó ma sát với không khí đột nhiên sáng lên hồng mang chói mắt, một chùm tia lửa chói mắt sáng lên trên mỏ chim.
Nặng nề mổ vào vụ nhãn!
------------------------------
Một mảnh vụ hải nhìn không thấy bờ.
Nguyên lai bên trong vụ nhãn khuê là như thế!
Tả Mạc có chút vô tâm, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời màu xám mông mông không hề có mặt trời. Mà vụ khí dưới chân thì liên miên không dứt giống như một hải dương màu trắng vậy. Tả Mạc cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút giống với Mạc Vân Hải.
A Quỷ vẫn đứng yên lặng bên cạnh hắn.
Bỗng vụ hải dưới chân không ngừng bốc lên, một luồng khí tức kinh người bỗng bao phủ Tả Mạc và A Quỷ.
Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, toàn thân không thể động đậy, không khỏi hốt hoảng. Bên cạnh, trong mắt A Quỷ đột nhiên sáng lên hai luồng tử hỏa nhưng vẫn không thể giúp nàng phát lực, nàng cũng không thể động đậy được.
Đúng vào lúc này vụ hải dưới chân chậm rãi bay lên.
Vụ hải bay lên không nừng tạo ra biến hóa, dần biến thành một cự nhân cao như một ngọn núi. Cả người cự nhân hoàn toàn là do vụ khí tạo thành, cao tới mấy trăm trượng, khuôn mặt mơ hồ không chút rõ ràng giống như vụ khí vậy.
Bóng của vụ cự nhân bao phủ toàn bộ Tả Mạc và A Quỷ tạo ra cảm giác áp bách rất mạnh. Trước mặt vụ cự nhân Tả Mạc và A Quỷ giống như một con kiến hôi vô cùng nhỏ bé.
“Các ngươi là ai? Vì sao quấy rầy giấc ngủ của ta?”
Giọng nói của vụ cự nhân giống như tiếng sấm vậy, trong vụ hải cuồn cuộn tạo ra cảm giác uy nghiêm, tràn ngập sức uy hiếp. Cả người hắn phát ra khí tức vừa mênh mông vừa nguy hiểm, ngay cả loại người không sợ như Tả Mạc lúc này cũng không khỏi cảm thấy bất ổn.
Vụ cự nhân vừa dứt lời thì bỗng, bùng, một tiếng nổ không hề có dấu hiệu báo trước làm vụ hải nổ tung.
Vụ hải thoáng run lên, cả người vụ cự nhân cũng run lên.
“Phượng hoàng chết tiệt! Con chim chết tiệt! Tử địch của tộc ta! Ta và ngươi không thể sống chung!” Tiếng rít gào đầy phẫn nộ của vụ cự nhân vang vọng khắp vụ hải, vụ hải đang yên bình tựa như sắp có bão tố, lập tức trở nên vô cùng kích động.
Bị ảnh hưởng bởi điều này Tả Mạc cảm thấy lực lượng đang giam cầm mình có chút thả lỏng, quát lớn một tiếng, phát động thái dương thần lực, kim quang toàn thân tăng vọt, một kiếm chém ra, thành công thoát được.
Phản ứng của A Quỷ không chậm hơn Tả Mạc chút nào, tử mang trong mắt nàng chợt lóe lên rồi biến mất, đồng thời thoát khỏi giam cầm.
Tả Mạc sau khi thoát ra không chút do dự, thần lực cả người đột nhiên đề thăng tới cực hạn, quát to một tiếng, quang phủ kim sắc xuất hiện trong tay, cả người như đúc bằng kim loại, khí tức dương cương bá đạo ầm ầm tràn ra tứ phía, tựa như thiên thần hạ phàm!
Thái dương thần phủ!
A Quỷ và Tả Mạc phối hợp vô cùng ăn ý, bất tử quỷ cũng được phát động, cả người A Quỷ đột nhiên biến mất, chỉ tích tắc sau đã xuất hiện phía sau vụ cự nhân, một luồng hôi vụ bị nàng đưa vào trong cơ thể vụ cự nhân.
Vụ cư nhân bỗng phát ra tiếng rống giận rung trời!
“Bộ lạc thái dương! Ta phải giết ngươi!”
Vụ cự nhân vung tay lên, một đoàn vụ khí nồng nặc to như một tòa núi nhỏ ầm ầm bay tới trước mặt Tả Mạc.
Tả Mạc trợn tròn mắt, thần lực toàn thân đều được phát động, quang phủ trong tay ngưng thực, thái dương thần văn sáng ngời hiện lên trên thân phủ. Trong nháy mắt này hào quang do Tả Mạc phát ra tới vạn trượng, rừng rực tựa như một mặt trời!
Vụ đoàn đang bay tới trước mặt không làm Tả Mạc cảm thấy sợ hãi, giống như anh hùng viễn cổ bước ra từ trong thần thoại sử thi, gan dạ dũng mãnh vô song!
“Giết!”
Vụ cự nhân gầm lên, vụ hải như nổ tung.
Vụ đoàn nồng nặc to như một tòa núi bị Tả Mạc chém làm đôi mà chẳng mất chút sức nào!
Vụ đoàn bị chém làm hai ầm ầm bốc cháy hóa thành hai hỏa đoàn.
Dư thế của Tả Mạc chưa tuyệt, giống như lưu tinh gào thét bay về phía vụ cự nhân, thái dương thần phủ trong tay ma sát với không khí sinh ra vô số đốm lửa chói mắt, như mới từ trong lò lửa lấy ra vậy.
Đòn tấn công của vụ cự nhân đương nhiên không đơn giản như vậy, nó bỗng vỗ một cái, một bức vụ tướng đã chắn trước mặt Tả Mạc.
Tầm mắt Tả Mạc trở nên tối sầm, vụ tường đã che khuất tầm nhìn của hắn, áp lực như dời núi lấp biển làm người ta không thể hít thở nổi!
Lúc này trong lòng Tả Mạc không có chút tạp niệm nào, chiến ý khắp người đang sôi trào, thái dương thần lực bá đạo đang kích thích từng mạch máu của hắn, cả người hắn giống như một ngọn lửa đang cháy bừng bừng, không chút kiêng dè thiêu đốt tất cả!
“Khai!”
Phủ mang màu vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống, nặng nề đánh vào bức vụ tường.
Không có bất cứ tiếng động nào, vụ tường yếu đuối giống như giấy vậy, dễ dàng bị phủ mang xé toang.
Phủ mang nhanh tuyệt luân tựa như lưu quang chìm vào trong thân thể vụ cự nhân. Cả người vụ cự nhân cứng đờ, toàn bộ vụ hải đồng thời cứng đờ.
Rầm rầm!
Kim quang chói mắt nổ tung phát ra từ trong cơ thể vụ cự nhân, thân thể do vụ khí huyễn hóa thành bị sức mạnh kinh khủng phá thành từng mảnh nhỏ.
“A a a a!”
Vụ cự nhân giận giữ gào lên, làm cả vụ hải điên cuồng bốc lên, rung chuyển mãnh liệt!
Thân thể khổng lồ to như núi của vụ cự nhân chỉ còn lại hơn nửa, bỗng, vụ hải vô biên vô hạn với tốc độ kinh người nhanh chóng tập trung về phía vụ cự nhân.
Trong nháy mắt, thân thể sứt mẻ của vụ cự nhân đã bình thường trở lại.
“Ta phải giết các ngươi!”
Vụ cự nhân liên tục gào rống, toàn bộ vụ hải giống như một con quái vật vô cùng khổng lồ đang cố gắng chuyển động, sức mạnh mênh mông như biển trong nháy mắt bao phủ Tả Mạc.
Vụ cự nhân điên cuồng gào thét!
Chỉ thấy từ trong vụ hải bỗng bay ra từng vụ đoàn to như núi, mỗi vụ đoàn đều giống như một chiếc đầu có ngũ quan đầy đủ, chỉ là khuôn mặt có chút vặn vẹo giống như đang phải chịu rất nhiều thống khổ.
“Vụ quỷ đầu! Bộ lạc quỷ vụ!” Vệ thất thanh hô lớn.
Những vụ quỷ đầu với thể tích khổng lồ tựa như mưa đá ầm ầm đánh về phía Tả Mạc và A Quỷ. Thân pháp A Quỷ vô cùng quỷ mị, chợt sáng chợt tối, bay lượn khắp trời, xuyên qua vô cùng tự nhiên.
Tả Mạc không có thân pháp cường hãn như A Quỷ nên hắn không thèm tránh né, thái dương thần phủ trong tay không ngừng chém về phía các vụ quỷ đầu.
Rầm rầm!
Chém liên tiếp hai mươi cái, cánh tay Tả Mạc bủn run như sắp rụng tới nơi, khí huyết bốc lên, thái dương thần phủ trong tay vậy mà lại có dấu hiệu nứt vỡ!
Trong lòng Tả Mạc rất hoảng sợ, những vụ quỷ đầu này so với vụ đoàn trước đó thì lợi hại gấp mấy lần!
Lọt vào trong tầm mắt là vụ quỷ đầu liên miên không dứt, phô thiên cái địa bay về phía hắn.
Chết tiệt!
Tả Mạc bất đắc dĩ đành phải né tránh, chỉ là thân pháp của hắn không thể so với A Quỷ nên chật vật hơn nhiều.
Rất nhanh, Tả Mạc đã luống cuống tay chân, tiếp tục như này cũng không ổn, nhất định phải tìm được nhược điểm của đại gia hỏa này! Nếu không cứ tiếp tục như này mình chắc chắn không còn đường sống.
Vừa né tránh hắn vừa hỏi Vệ: “Nó có nhược điểm gì?”
Vệ đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, nghe hỏi thì trả lời: “Bộ lạc thái dương chính là khắc tinh của bộ lạc quỷ vụ, chỉ là thực lực của ngươi không đủ, nếu như ngươi có thể tu luyện được thái dương thần mang thì chắc chắn có thể thịt được hắn.”
Tả Mạc nghe vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu, những lời vô dụng như này mà cũng nói sao? Đừng nói thái dương thần mang, ngoại trừ thái đương thần thứ và thái dương thẩn phủ, Tả Mạc chẳng biết cái gì nữa.
“Làm sao bây giờ?” Tả Mạc cắn răng hỏi.
Hai mắt Vệ bỗng sáng rực: “Ngươi cố ngăn chặn hắn một lúc, nói không chừng A Quỷ có thể!”
“Thật không đó?” Tả Mạc có chút nghi ngờ.
“Thử mới biết.” Vệ cũng không quá chắc chắn.
A Quỷ vẫn đang ở bên cạnh Tả Mạc, hắn cảm thấy chủ ý lần của Vệ quá tệ. Thực lực của A Quỷ thế nào hắn là người rõ nhất, so với đại gia hỏa trước mắt thì chênh lệch nhiều lắm. Không thể không nói, thực lực tên đại gia hỏa trước mắt này vô cùng cường hãn, ngoại trừ quái thi chính là người mạnh nhất hắn gặp, còn mạn hơn cả Thanh Lâm!
Hơn nữa đây còn là sân nhà của đối phương!
Không được, chỉ có thể liều mạng!
Tả Mạc cắn răng một cái, nghĩ tới thần văn không trọn vẹn mà mình lĩnh ngộ được, thanh ti từ trên cổ tay bay ra.
Thanh ti nhỏ như sợi tóc, linh hoạt như rắn, bị khí lưu kích động xòe rộng ra.
Tả Mạc vừa né tránh vừa cố gắng giữ bình tĩnh, đầu ngón tay hắn chợt sáng lên.
Ánh sáng không chói mắt nên không khiến vụ cự nhân chú ý.
Tả Mạc bắt đầu vẽ ra những hình khó hiểu vào trong không trung.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK