Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:






Dưỡng Nguyên Hạo nhận được tin tức thì đứng ngẩn tò te, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.

Cốc Lương Đao chết trận làm hắn cảm thấy rất buồn. Lúc đầu khi hành động, bọn họ chẳng ai nghĩ tới cục diện chiến tranh giữa Mạc Vân Hải và Côn Luân lại khốc liệt như này và đáng sợ hơn đây mới chỉ là bắt đầu. Dù là hắn cũng cảm thấy có chút hoảng sợ.

Tiễn đã rời cung thì không thể nào quay lại được. Dù cho giờ đây hắn đã lợi hại hơn nhưng hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn. Không riêng gì mình, hắn tin chắc rằng Cốc Lương Đao cũng không có quá nhiều sự lựa chọn.

Côn Luân… Ha ha!

Đáng tiếc, Cốc Lương Đao chết rồi!

Tình cảnh của hắn và Cốc Lương Đao rất giống nhau, sự khác biệt duy nhất giữa hai người chỉ là trách nhiệm của Cốc Lương Đao nặng nề hơn hắn. Mặc dù Dưỡng Nguyên Hạo là người nắm thực quyền ở tứ đại thiền môn nhưng ở trên vẫn có người che nắng che mưa cho hắn. Cốc Lương Đao không có, ngay từ đầu hắn đã phản lại Tây Huyền, hắn đã trở thành người đứng đầu.

Nhưng hắn không phải Tả Mạc.

Là chiến tướng thì Cốc Lương Đao rất giỏi, có dũng có mưu, hắn thua trong tay Tiết Đông thực ra là thua bởi Côn Luân.

Ngay từ đầu Cốc Lương Đao đã phải gánh quá nhiều trọng trách, hắn không thể lựa chọn cũng không thể trốn tránh. Giống như Tây Huyền, nếu không phải do bị dồn tới chân tường thì ai muốn đi một bước kia? Cứ như vậy, hắn trở thành thủ lĩnh. Dưỡng Nguyên Hạo cảm thấy mấy thứ này chính là nguyên nhân làm suy sụp một vị đỉnh giai chiến tướng.

Không phải ai cũng là Tả Mạc, Dưỡng Nguyên Hạo lại nghĩ tới điều này.

Dưỡng Nguyên Hạo càng thấm nhuần, phong cách chiến đấu của hắn là đưa ra lựa chọn hợp lý nhất cũng chưa chắc đã là tốt nhất và tuyệt đối không phải là xấu.

Dưỡng Nguyên Hạo không mù quáng thâm nhập Côn Luân, mặc dù chiến bộ đóng giữ ở đây không phải là đối thủ của hắn. Hắn cảm thấy không hợp lý, một mình thâm nhập mà không có bổ sung thì chiến lược hắn có thể phát huy là tương đối hữu hạn. Tình hình bây giờ đã khác xa lúc trước, Mạc Vân Hải và Côn Luân đã bùng nổ trên khắp các mặt trận, hắn cần phải suy nghĩ kĩ lại một lần nữa.

Tả Mạc không về, Công Tôn Sai Biệt Hàn đều đã rời đi, bây giờ hắn cần suy nghĩ lại.

Khi Vi Thắng truyền tin tới làm hắn không thể nào tin được, hắn ngơ ngẩn một lúc lâu.

Vi Thắng đã đánh bại Lâm Khiêm!

Lâm Khiêm chạy trốn!

Đây là đây là…

Bất cứ chiến thắng nào dù cho là Công Tôn Sai chiến thắng Tiết Đông cũng không thể khiến Dưỡng Nguyên Hạo sốc như này.

Không hợp lý! Quá bất bình thường!

Đó là Lâm Khiêm! Chưởng môn của Côn Luân!

Ngây ra một lúc lâu, Dưỡng Nguyên Hạo mới bình thường trở lại, hắn bắt đầu suy nghĩ tới ảnh hưởng do chuyện này mang lại.

Không thể không thừa nhận tin tức này đã đả kích rất mạnh tới sĩ khí của Côn Luân, không gì có thể so sánh được. Địa vị của Lâm Khiêm ở Côn Luân là chí cao, hắn được công nhận là chưởng môn xuất sắc nhất trong lịch sử Côn Luân. Dù cho lúc này đây thời đại đang biến đổi nhưng không ai có thể bắt bẻ được hắn, Côn Luân đang không ngừng lớn mạnh.

Sai lầm duy nhất của hắn đó là không thể ngăn chặn được sự phát triển của Mạc Vân Hải.

Nhưng, ai có thể áp chế được Mạc Vân Hải chứ?

Lâm Khiêm là một con người hoàn mỹ, hắn khiêm tốn ung dung, sự trung thành với Côn Luân đã thấm vào xương cốt, dù là cường giả kiệt ngạo tới mấy cũng đều rất nghe lời hắn. Hắn tiến vào ma giới, với thực lực bản thân có thể tiếu ngạo ma giới, không ai có thể ngăn được kiếm của hắn. Chính hắn đã ngộ ra thần lực để Côn Luân có thể tiến vào thời đại thần lực mà không gặp chút khó khăn nào. Hắn đã cải cách Côn Luân, mạnh mẽ trọng dụng các nhân tài trẻ tuổi như Sào Hưng. Côn Luân chính là môn phái duy nhất không bị suy sụp trong tứ đại phái. Hắn chưa bao giờ bại trận, hắn thống lĩnh quần hùng, là lãnh tụ trời sinh.

Thế nhưng, người như vậy lại bị đánh bại!

Dưỡng Nguyên Hạo bỗng nhận ra Côn Luân đã bị dồn vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

Lâm Khiêm bại là điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Chiến tranh giữa Côn Luân và Mạc Vân Hải chỉ vừa mới bắt đầu, chiến cuộc đột nhiên phát sinh biến hoá không thể nào tưởng tượng nổi. Dưỡng Nguyên Hạo nhận ra Lâm Khiêm không thể nghi ngờ chính là người mạnh nhất Côn Luân và là người không thể thất bại. Dù cho đám người Vi Thắng quay trở về Dưỡng Nguyên Hạo cũng chỉ mong bọn họ có thể ngăn cản Lâm Khiêm là đã tốt lắm rồi.

Dù Mục Huyên thua trận hay Tiết Đông thua trận cũng không thể nào lay động được căn cơ của Côn Luân. Chỉ có Lâm Khiêm thua trận mới có thể khiến Côn Luân rơi vào khủng hoảng.

Lâm Khiêm bại thật rồi!

Côn Luân gặp nguy thật rồi!

Sự việc phát sinh sau đó vượt xa dự đoán của Dưỡng Nguyên Hạo.

--------------------------------

Lâm Khiêm thua Vi Thắng khiến thiên hạ chấn động!

Tin tức này không phải là Dưỡng Nguyên Hạo truyền ra ngoài mà là do Vi Thắng không tìm thấy Lâm Khiêm nên trực tiếp lao tới Côn Luân chém giết.

Vi Thắng một mình một kiếm giết tới Côn Luân.

Hắn không che giấu, không ẩn mình mà quang minh chính đại đánh về phía Côn Luân.

Trên đường hắn đi, gặp thành phá thành, gặp địch giết địch, không ai có thể ngăn cản. Chiến bộ Côn Luân, cường giả giống như thuỷ triền đánh về phía Vi Thắng nhưng không ai có thể ngăn cản được hắn.

Không ai ngăn cản được.

Vi Thắng dùng kiếm của mình nói với thiên hạ, cường giả có thực lực thần cấp cường đại tới mức nào.

Toàn bộ thiên hạ đều bị sự cường đại man dợ không màng lý lẽ của Vi Thắng làm cho khiếp sợ!

Côn Luân từ trên xuống dưới loạn hết cả lên. Giống như dự đoán của Dưỡng Nguyên Hạo, Lâm Khiêm thất bại làm toàn bộ Côn Luân từ trên xuống dưới đều rất hoảng sợ. Hành động của Vi Thắng càng giống như trêu vào tổ ong vò vẽ. Toàn bộ chiến bộ Côn Luân, cao thủ điên cuồng tiến về chủ phong của Côn Luân.

Chủ phong Côn Luân là nơi quan trọng nhất của Côn Luân, đây chính là nơi tâm linh mà mọi người ở Côn Luân đều hướng tới.

Nó có địa vị cao nhất, chưa bao giờ trải qua chiến tranh, nó là nơi mà tất cả đệ tử Côn Luân đều cảm thấy kiêu ngạo nhất!

Bảo vệ chủ phong!

Bảo vệ chưởng môn!

Bọn họ tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa không sợ chết cố gắng ngăn cản bước tiến của Vi Thắng.

Côn Luân điên rồi!

Thế giới điên rồi!

------------------------------

Hai mắt Tiết Đông tràn ngập tơ máu, hắn hoàn toàn không để ý tới Chu Tước Doanh đang đuổi gấp sau lưng.

Hắn đã bỏ qua nhiều như vậy mà đại sư huynh vẫn có thể bại trận sao?

Sao có thể?

Khi hắn nhận được tin này chút nữa thì bật cười, đại huynh sao có thể thất bại được chứ? Hắn và Công Tôn Sai đang kịch chiến hăng say, lực lượng song phương ngang nhau nên bất phân thắng bại. Nhưng không lâu sau đó nhận được tin Vi Thắng chém giết tới chủ phong Côn Luân thì hắn mới nhận ra, đại sư huynh thất bại thật rồi!

Tiết Đông không chút do dự lập tức mang theo chiến bộ phá vây chạy về phía Côn Luân!

Hắn cảm thấy mình như ở trong mộng, Côn Luân lại rơi vào tình thế nguy hiểm như này.

Bảo vệ chủ phong!

Bảo vệ chưởng môn!

Hiệu lệnh như thế đủ để thấy được sự suy sụp của Côn Luân đã tới mức nào. Mục Huyên bị Biệt Hàn cuốn lấy không thể rời đi được nhưng hắn vẫn nhận được lệnh bằng bất cứ giá nào cũng phải quay trở về cứu viện Côn Luân!

Dù cho chết!

Lúc này đầu óc Tiết Đông vô cùng thanh tỉnh, mọi người ở Côn Luân đều có thể hi sinh, kể cả hắn nhưng duy nhất đại sư huynh không được chết!

Hắn bắt đầu nghĩ tới chuyện thua trận, tình thế càng ngày càng nguy ngập thì hắn càng bình tĩnh. Thua trận không đáng sợ, chỉ cần đại sư huynh không chết thì dù có mất tất cả cũng có cơ hội trở mình.

Dù phải trả giá đắt thế nào cũng phải ngăn được Vi Thắng!

Tiết Đông chiến bộ chạy bán sống bán chết, không tiếc tính mệnh nhanh chóng bỏ rơi Chu Tước doanh lại phía sau.

----------------------------

Từ trên xuống dưới Côn Luân đều đang hoảng sợ, Mạc Vân Hải thì lại vô cùng cao hứng.

“Vi sư thật quá mạnh mẽ! Người vậy mà có thể đánh bại được Lâm Khiêm! Trời ơi!”

“Lúc Vi sư trở về ta đã biết, Vi sư chắc chắn đã đạt tới thần cấp!”

“Thôi đi, chém gió!”

“Dùng sức một người chém giết thẳng tới Côn Luân chủ phong, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến nhiệt huyết người ta sôi trào rồi!”



Công Tôn Sai cười sung sướng, hắn và Tiết Đông đang đánh nhau, lúc nào cũng ở trong tình trạng thăm dò. Song phương đều biết rõ trước mắt không phải là lúc để quyết chiến nên không dùng hết sức.

Khi song phương vẫn đang thăm dò lẫn nhau thì hắn phát hiện ra đối phương không phải kẻ dễ xơi.

Chuyện Vi Thắng cường thế chém giết tới Côn Luân chủ phong khiến Công Tôn Sai sốc gần chết.

Thực lực của cường giả thần cấp là vô cùng kinh khủng, điều đó được thể hiện rất rõ trong trận chiến này. Vi Thắng chỉ dùng sức một người vậy mà không ai có thể chống lại hắn.

Đám Công Tôn Sai nhanh chóng tỉnh táo lại. Mọi người bắt đầu nghĩ tới việc làm sao để đối phó với cường giả thần cấp, thảo luận cả ngày, kết luận cuối cùng đưa ra là chỉ có thần cấp mới có thể đối kháng được với thần cấp. Nếu không thì phải chờ tới mười năm sau khi thực lực mọi người tăng thêm hai cấp nữa, đỉnh giai chiến bộ mới có khả năng chống lại cường giả thần cấp.

Thảo luận không có kết quả, tất cả đề tài thảo luận liền ngừng lại, bây giờ cần thiết nhất là phải lợi dụng được tình thế trước mắt.

Cơ hội tuyệt vời như thế nếu bỏ qua thì thật sự quá đáng chết.

Đối với mấy tên lúc nào cũng có ý nghĩ xấu thì đề tài chúng đang thảo luận quả thực quá tuyệt vời, mọi người nhanh chóng rơi vào tranh luận.

Từng kế hoạch nham hiểm độc ác dần thành hình.

-------------------------------

Lúc đầu khi Tả Mạc nhận được tin Vi Thắng đánh bại Lâm Khiêm thì có hơi kinh ngạc nhưng sau khi đọc kĩ nội dung thì niềm vui cũng giảm đi nhiều.

Cốc Lương Đao đã chết, Song Vũ đã chết.

Cốc Lương Đao dũng cảm hào sảng, Song Vũ hiền lành nhút nhát. Nhớ tới năm đó mọi người mới gặp nhau, Tả Mạc không khỏi cảm thấy buồn bã. Cứ tưởng rằng sau khi hắn quay về Mạc Vân Hải, mọi người có thể cùng nâng cốc thì vui vẻ biết bao.

Không ngờ…

Tả Mạc giật mình nhìn bầu trời tối đen như mực. A Quỷ hơi lo lắng nhìn Tả Mạc, nàng không nói gì, nàng biết, lúc này thiếu gia cần an tĩnh.

Rất lâu sau đó, Tả Mạc dần bình tĩnh lại, bầu trời tối đen dần sáng lên, vô hình chung một đêm đã trôi qua, ánh bình mình sắp tới.

Ánh bình minh sắp tới…

Trong mắt Tả Mạc, những điều muộn phiền lo lắng đã biến mất, thay vào đó là sự kiên định cứng rắn.

Hắn quay người nói với A Quỷ: “A Quỷ, chúng ta cần phải sớm kết thúc trận chiến này!”

A Quỷ nhìn gương mặt đầy kiên quyết của Tả Mạc, thoáng nhìn qua mái tóc trắng như tuyết của hắn, trong lòng không khỏi đau xót, gật đầu đồng ý: “Ừ!”

Tả Mạc nhìn A Quỷ đầy ấm áp.

Nhưng rất nhanh sự kiên nghị đã trở lại trên gương mặt hắn, kể cả là ở phía trước có núi đao biển lửa cũng không thể ngăn cản được bước chân của hắn. Bách Man Cảnh đã đi vào ổn định, Hà công chúa và Lam thị huynh đệ đã bắt đầu quen với công việc của mình. Sự có mặt của mấy người Hà công chúa rất có ích, Bách Man Cảnh rất nhanh liền đi vào ổn định.

“Mọi việc sẽ ổn thôi.”

“Đến lúc giải quyết Ma Thần điện rồi.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK