“Hắn điên rồi! Hắn muốn kéo chúng ta chôn cùng đây mà!” Tiếng gào thét đầy phẫn nộ của chưởng môn Tây Huyền vang vọng trong bí thất. Chung Đức bất ngờ cự tuyệt kết minh với Thiên Hoàn, điều này làm hắn không thể tin được, hắn thực sự không nghĩ ra được lý do vì sao Chung Đức không muốn kết minh!
Chẳng lẽ hắn không biết hắn chỉ có thể sống được hai năm nữa sao?
Chẳng lẽ hắn biết bản thân không thể sống được nữa nên muốn kéo mọi người chôn cùng sao? Đúng là thằng điên! Đúng vậy, nhất định là thế!
Lúc này trong lòng chưởng môn Tây Huyền tràn ngập sợ hãi, ngươi điên thì cái gì cũng có thể làm được, nếu như hắn muốn kéo mọi người chôn cùng thì nhất định hắn sẽ làm vậy!
Vì sao?
Chưởng môn Tây Huyền không nghĩ ra nhưng trong mắt hắn, Chung Đức chính là một kẻ điên, một kẻ điên có khả năng làm được bất cứ điều gì.
Vốn hắn chỉ định ẩn giấu, để tất cả mọi chuyện cho Chung Đức giải quyết. Bởi vì hắn biết, Chung Đức chỉ sống không quá ba năm nữa, Tây Huyền cuối cùng cũng là của hắn. Cho dù sứ đoàn Thiên Hoàn tới bái kiến Chung Đức trước, mặc dù trong lòng hắn cũng có chút khó chịu nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Không có Chung Đức Tây Huyền sẽ sụp đổ.
Hắn lo lắng nhất không phải là Chung Đức nắm đại quyền trong tay mà là sau khi Chung Đức chết, Tây Huyền sẽ ra sao? Hắn cố gắng tìm kiếm, tìm kiếm những thiếu niên tài hoa, hắn hi vọng có thể tìm được người nối nghiệp cho Chung Đức. Tử vong và sợ hãi không ngày nào không gặm nhấm tâm hồn hắn, vô số lần hắn bàng hoàng tỉnh giật trong đêm.
Nhưng rồi đột nhiên Thiên Hoàn cho hắn mười năm bình an!
Mười năm bình an!
Hắn sẽ không cần phải hoảng sợ như bây giờ, mười năm! Hắn có đủ thời gian, có thể tìm kiếm thiên tài. Tây Huyền lớn như vậy chẳng lẽ lại không có thiên tài sao? Chỉ cần cho hắn thời gian hắn nhất định có thể làm được.
Đến lúc đó, hắn mới là chủ nhân chân chính của Tây Huyền, mới xứng đáng với cái danh chưởng môn Tây Huyền!
Thế nhưng hi vọng từ trên trời rơi xuống này lại bị tên điên thèm máu Chung Đức vô tình đánh tan.
“Chưởng môn, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp!” Ban Hạ, tâm phúc của chưởng môn tiến lên nói: “Dùng cái chết của Mạc Vân Hải để đổi lấy mười năm thái bình, còn do dự gì nữa? Thần trang? Chỉ cần kết minh chúng ta có thể mua thần trang của Thiên Hoàn. Đến lúc đó, Thiên Hoàn liên hợp với chúng ta đối kháng với Côn Luân, đây mới là thế chân vạc tam cường.”
Ban Hạ chính là tâm phúc của chưởng môn, từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn, rất nhiều bố cục đã được Ban Hạ lặng lẽ hoàn thành.
Chưởng môn cụt hứng nói: “Kẻ điên kia không đồng ý, có cách sao? Nếu ngược ý hắn thì hắn sẽ giết toàn bộ chúng ta đó!”
Ban Hạ thấp giọng: “Chúng ta không đối phó được với hắn nhưng có người đối phó được với hắn.”
“Ngươi nói là?” Chưởng môn bỗng ngẩng đầu run giọng nói.
“Nếu Chung Đức đã là phiền phức nhất thì chúng ta có thể dứt khoát giết chết cái phiền phức này đi!” Giọng Ban Hạ lạnh lùng, làm một động tác trảm, vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn: “Ý đồ của Thiên Hoàn rất rõ ràng, rốt cuộc bọn họ cũng có phản ứng, Mạc Vân Hải mới là địch nhân lớn nhất của bọn họ. Vì đối phó với Mạc Vân Hải, bọn họ đồng ý làm bất cứ điều gì.”
“Cái này…” Trong lòng chưởng môn kịch chấn, vẻ mặt biến ảo bất định.
“Chúng ta có thể ra hiệu ngầm cho Thiên Hoàn, biện pháp cứ để bọn họ tự nghĩ ra, chúng ta chỉ cần âm thầm cung cấp chút trợ giúp. Rắn mất đầu, chưởng môn đứng ra thu thập tàn cục, thế cục liền có thể ổn định.” Ban Hạ thấp giọng nói: “Hơn nữa chúng ta còn có thể đẩy việc này lên đầu Mạc Vân Hải.”
Không thể không thừa nhận, kế hoạch của Ban Hạ có tính khả thi cực cao. Chỉ cần Thiên Hoàn xuất động cao thủ đỉnh giai, có bọn họ làm nội ứng thì khả năng đắc thủ là rất cao.
Trên mặt chưởng môn thoáng hiện chút do dự: “Nếu Chung Đức chết, Côn Luân và Thiên Hoàn đổi ý tiến công chúng ta thì phải làm sao?”
Việc này tuyệt đối không thể viết ra giấy được, vạn nhất nếu lộ ra ngoài, ngôi vị chưởng môn của hắn lập tức sẽ bị đá văng! Mà Chung Đức chính là một trong những lợi thế quan trọng nhất của hắn, tồn tại của Chung Đức mới có thể khiến Côn Luân Thiên Hoàn có chút cố kỵ Tây Huyền.
Một khi Chung Đức không còn, Tây Huyền giống như một khối thịt mỡ mất đi sức chống đỡ, đến lúc đó Thiên Hoàn có tuân thủ ước định hay không còn là ẩn số. Ví dụ như Thiên Hoàn không tuân thủ ước định lúc trước thì Tây Huyền lâm nguy rồi.
Ban Hạ cũng bị vấn đề này làm khó, suy nghĩ một hồi, hai mắt đột nhiên sáng ngời: “Chúng ta có thể kêu Thiên Hoàn để Lê Tiên Nhi làm con tin! Lê Tiên Nhi là tôn nữ của chưởng môn Thiên Hoàn, cũng là đệ tử kiệt xuất nhất, tương đương với Lâm Khiêm của Côn Luân. Thiên Hoàn tuyệt đối không để Lê Tiên Nhi xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Nếu Thiên Hoàn đồng ý để Lê Tiên Nhi làm con tin vậy đã đủ nói lên thành ý của bọn họ.”
Thần sắc chưởng môn dần bình thường trở lại, đây đúng là một ý kiến hay nhưng hắn lại nghĩ tới một vấn đề, lắc đầu nói: “Với thực lực của Lê Tiên Nhi, chúng ta nào có ai để chống lại? Loại nhân vật này làm con tin thật quá nguy hiểm!”
Ban Hạ nắm chắc cười nói: “Chưởng môn, ngài đã quên chúng ta có một chỗ tuyệt diệu sao?”
“Nơi nào?” Chưởng môn sửng sốt.
“Sát Uyên lao!” Ban Hạ nói ra một danh tự đã sớm bị lãng quên.
Hai mắt chưởng môn đột nhiên sáng ngời.
-------------------------------
Nhận được tin tức mà chưởng môn Tây Huyền âm thầm truyền tới, cao tầng Thiên Hoàn lập tức cảm thấy khó khăn.
Yêu cầu của Tây Huyền rất đơn giản, họ cần con tin, hơn nữa còn chỉ đích danh Lê Tiên Nhi. Việc này không phải là việc bọn họ có thể quyết định được, Lê Tiên Nhi là tôn nữ của chưởng môn, lại là thiên tài xuất sắc nhất đứng đầu trong lớp đệ tử trẻ, tiền đồ của nàng là không thể hạn lượng, rất có khả năng sẽ là chưởng môn đời tiếp theo.
Không chỉ mỗi vậy, Mục Song, nhân vật có thực quyền là một trong thập đại chiến tướng và Công Dã Tiểu Dung có thực lực tương đương đỉnh giai chiến tướng cũng cực lực phản đối.
Đây là một lực lượng không thể nào bỏ qua được.
Nhưng cũng không phải không có đồng ý, ví dụ như Mễ Nam cũng là một trong thập đại chiến tướng.
Mễ Nam xếp hạng thứ ba trong thập đại chiến tướng, gần với Tiết Đông Chung Đức, còn xếp phía trên Mục Song xếp hạng thứ bảy, là nhân vật nắm thực quyền của Thiên Hoàn. Hơn nữa, Mễ gia có truyền thống nắm thực quyền của Thiên Hoàn, mỗi đời đều sinh ra nhân vật nắm thực quyền.
Mễ gia cơ hồ lũng đoạn toàn bộ công việc làm ăn của Thiên Hoàn, tài lực vô cùng hùng hậu. Chính vì thế Mễ gia so với với người khác càng mong sớm giết được Mạc Vân Hải. Mấy năm nay Mạc Vân Hải quật khởi, sinh ý của Mễ gia bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mễ Nam có địa vị vô cùng quan trọng ở Thiên Hoàn, năm nay hắn năm mươi tám tuổi, chính là thời kì trẻ trung khỏe mạnh nhất, chiến bộ hắn nắm giữ là chiến bộ mạnh nhất của Thiên Hoàn, là chiến bộ duy nhất được Thiên Hoàn đặt tên, Thiên Mệnh Chi Hoàn!
Thủ đoạn của Mễ Nam rất lợi hại, bên cạnh luôn có một đám người, được coi là thế lực lớn thứ hai ở Thiên Hoàn.
Thế lực đứng đầu Thiên Hoàn tựa nhiên là chưởng môn Thiên Hoàn, tính cách của chưởng môn vốn ôn hòa nhưng thường ngày hành sự rất công bình, rất được mọi người tin phục, thêm nữa đằng sau hắn còn có loại tồn tại siêu nhiên là đại trưởng lão nên không ai dám kháng cự.
Mục Song mặc dù là một trong thập đại chiến tướng nhưng thế lực đằng sau hắn không thể cường đại bằng Mễ gia, hơn nữa bình thường chỉ quan tâm tới chiến sự, đối với các sự vụ của môn phái chẳng hề quan tâm tới.
Ngược lại Công Dã Tiểu Dung lại rất có ảnh hưởng tới đám đệ tử, mặc dù thua trong tay Công Tôn Sai làm hắn không còn có hào quang như trước đây nhưng có thể thoát ra từ trong tử địa thì dù có bại nhưng vẫn vinh.
Cho nên khi Mục Song và Công Dã Tiểu Dung đồng thời phản đối thì cũng không ai dám bỏ qua.
Song phương đều làm căng.
Mễ Nam thì cho rằng, Tây Huyền tuyệt đối không dám làm Lê Tiên Nhi bị thương, Lê Tiên Nhi mặc dù là con tin nhưng không gặp chút nguy hiểm nào. Nếu có thể hoàn thành ý đồ chiến lược kết minh với Tây Huyền, Thiên Hoàn chẳng khác nào đã bước vào thế bất bại. Bằng không, luyện khí có Mạc Vân Hải cạnh tranh, chiến lực thì kém hơn Côn Luân, hoàn cảnh của Thiên Hoàn trong thời gian tới là khá nguy hiểm.
Bên phản đối thì cho rằng, Thiên Hoàn trước mắt còn lâu mới tới mức phải cho thành viên hạch tâm như Lê Tiên Nhi đi làm con tin. Có thể diệt trừ Mạc Vân Hải là tốt nhưng phải trả giá lớn như vậy thì hoàn toàn không đáng giá. Hơn nữa bọn họ cho rằng với thực lực của Thiên Hoàn thì hoàn toàn có thể dựa vào bản thân để vượt qua Mạc Vân Hải, không cần phải e sợ cạnh tranh từ Mạc Vân Hải. Như hiện tại, Thiên Hoàn vừa ra tay đã hoàn toàn chiếm được thượng phong. Tổng hợp thực lực, Mạc Vân Hải căn bản không cùng một cấp bậc với Thiên Hoàn.
Song phương không ngừng tranh chấp, chưởng môn bởi vì liên quan tới tôn nữ của mình nên cũng không biểu đạt lập trường của mình, đại trưởng lão có quyền lên tiếng thì vẫn nhắm mắt, không nói một lời.
Bỗng, Lê Tiên Nhi bước ra khỏi hàng bình tĩnh nói: “Ta nguyện ý đi.”
Đại điện lập tức trở nên an tĩnh.
Vẻ mặt Công Dã Tiểu Dung đầy lo lắng, hắn đang muốn mở miệng thì thấy Lê Tiên Nhi nhìn mình với vẻ không nóng không lạnh.
“Ta nguyện ý đi. Kì thực mọi người đều biết rõ, nhiệm vụ lần này không tính là nguy hiểm. Hơn nữa, dù cho có phong hiểm ta thấy cũng nên đáp ứng Tây Huyền. Bởi vì Mạc Vân Hải so với Tây Huyền thì nguy hiểm hơn nhiều, có sức sống hơn nhiều.”
Gương mặt mỹ lệ của Lê Tiên Nhi trầm như nước, vẻ bướng bình ngày thường đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ đại điện chỉ còn vang vọng lời nói của nàng.
“Ta đã thấy Tả Mạc, đã từng đánh nhau với bọn họ, ta biết rõ bọn họ lợi hại tới mức nào. Đối thủ như vậy không nên bị đánh giá thấp. Cơ hội ngàn năm khó gặp như vậy, chỉ cần chúng ta nắm bắt được là có thể làm một lần sướng cả đời, giải quyết được một đại phiền toái. Hơn nữa, đừng quên Côn Luân.”
“Kỳ thực trong lòng mọi người đều biết rõ, luận về chiến lực, chúng ta còn kém Côn Luân một bậc. Nếu như cuối cùng chỉ còn Côn Luân với chúng ta thì kẻ ngã cuối cùng nhất định chính là chúng ta.”
Đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị lời nói này của Lê Tiên Nhi dọa cho sợ ngây người. Sắc mặt đám Mễ Nam, Mục Song và Công Dã Tiểu Dung đều không tốt. Những lời này của Lê Tiên Nhi có rất nhiều thứ là bình thường, mọi ngươi đều đã âm thầm thảo luận qua điều này nhưng chưa từng đưa vấn đề này ra bàn luận công khai bao giờ.
“Ưu thế của chúng ta so với họ là cái gì? Tiền! Chúng ta giàu có hơn Côn Luân! Đây cũng là sức mạnh hàng đầu của chúng ta, chúng ta cần bố thí nhiều tiền, mượn hơi các thế lực, chúng ta cần minh hữu. Nếu muốn chống lại Côn Luân chúng ta cần phải có minh hữu. Tây Huyền chính là minh hữu tốt nhất của chúng ta, diện tích rộng, người đông, một khi tiêu diệt xong Chung Đức sẽ không còn ai có cường quyền. Bọn họ chỉ có thể ỷ vào chúng ta, chúng ta có thể cung cấp thần trang cho họ, cung cấp viện trợ cho họ, bọn họ có thể trang bị cho nhiều chiến bộ để trợ giúp chúng ta chống lại Côn Luân. Thiên Hoàn chúng ta cần chính là số lượng pháo hôi khổng lồ đó. Mà tồn tại của Mạc Vân Hải chỉ làm chúng ta không ngừng suy yếu, chúng ta phải tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt thị trường với nó. Thiên Hoàn sẽ trở nên bần cùng, không có tiền, chúng ta không thể mượn hơi các thế lực khác, chúng ta sẽ mất đi vũ khí hàng đầu, chúng ta sẽ rơi vào tuyệt cảnh.”
Những lời này của Lê Tiên Nhi đầy khí phách.
Lúc này đại trưởng lão mới mở mắt, lộ vẻ tán thưởng, chậm rãi nói: “Mấy người các ngươi lại không nhìn rõ sự việc bằng một tiểu nữ oa. Vị trí chưởng môn sau này phải giao cho ngươi rồi.”
Đại trưởng lão giải quyết dứt khoát.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK