Đông Phù điện là động phủ Đông Phù tiên nhân năm xưa lưu lại, cũng là động phủ tốt nhất Đông Phù, trừ linh khí nồng đậm, động phủ bản thân có rất nhiều cơ quan kỳ diệu, ví như Tùng Đào các. Tùng Đào các liền như kiếm động của Vô Không kiếm môn, có động thiên khác. Nhưng thanh danh còn không lộ hơn cả Vô Không kiếm môn, Tùng Đào các là nơi không nổi danh tại Đông Phù điện.
Tùng Đào các ở nơi địa thế hiểm trở, không gian cực đại. Mà lịch đại chấp chưởng Đông Phù điện đều ở trong đó thuần dưỡng linh thú, tuyệt đại đa số đều là loài hung mãnh, mỗi đệ tử sau khi tới ngưng mạch kỳ đều tới Tùng Đào các lịch luyện. Đây cũng là vì sao các đổ trường cờ bạc đánh giá cao Du Bạch. Đối với người khác, Tùng Đào các vô cùng xa lạ, nhưng đối với Du Bạch lại là hậu hoa viên.
Tùng Đào các như một động thiên pháp bảo, cần đại pháp lực mới có thể luyện chế. Cơ hồ toàn bộ môn phái có chút căn cơ đều là khi tổ sư sáng lập, tiêu phí vô số pháp lực mở ra làm căn cơ của môn phái. Trong Tùng Đào các, Kim Đan kỳ tu giả trở xuống, vô luận giác đấu thế nào cũng không chút tổn hại. Đương nhiên, linh thú thuần dưỡng trong đó không thể tránh khỏi.
Toàn bộ Đông Phù, chỉ có Đông Phù điện cùng Vô Không kiếm môn có động thiên pháp bảo, nhưng kiếm động của Vô Không kiếm môn lại cơ hồ không người biết tới.
Chưởng môn trưởng lão của các môn phái khác đều đỏ mắt nhìn Tùng Đào các được Thiên Tùng tử bóc mở, đặc biệt là chưởng môn Linh Anh phái. Đây là một căn cơ vững chắc của một môn phái, dù Linh Anh phái hiện tại có giàu có nhưng trong mắt các tu giả tầng thứ hơi cao chẳng qua là bạo phát hộ.
Động thiên pháp bảo không phải tinh thạch có thể mua được. Luyện chế pháp bảo này ngoài việc cần đại pháp lực, còn cần trả giá cực lớn, trừ việc luyện chế cho môn phái của mình, không người sẽ luyện chế động thiên pháp bảo đem bán.
Bùi Nguyên Nhiên mấy người rất bình tĩnh, kiếm động của Vô Không kiếm môn có duyền diệu, so với Tùng Đào các chỉ hơn không kém. Ngay cả bọn họ mỗi lần nói tới kiếm động cũng không khỏi cảm thán sức mạnh của tổ suw. Đừng thấy bọn họ đều là kim đan kỳ, trong Thiên Nguyệt giới là cao thủ nổi danh, nhưng vẫn vô lực luyện chế động thiên pháp bảo.
Một trăm tu giả tham gia vòng thi đấu cuối cùng đứng chung một chỗ, rất nhiều người hiếu kỳ. Động thiên pháp bảo, đa phần bọn họ chưa tiến vào qua, rất hiếu kỳ, Cổ Dung Bình cùng một đám đệ tử đại môn phái hoặc bình tĩnh, hoặc ngạo nhiên xem thường những người khác, trong lòng sinh cảm giác ưu việt.
Bốn phía Tùng Đào các, “Thần Quang Huyễn Ảnh trận” chậm rãi khởi động, ánh sáng như vô số cá nhỏ bơi qua, dần dần biến thành một màn ảnh trên không Tùng Đào các.
Màn ảnh nhanh chóng biến lớn, biến thành rõ rệt, như lồng chụp toàn bộ không trung Đông Phù. Một thể giới bình tĩnh dị thường trình diễn trước mặt mọi người.
Từng ngọn núi đen cao ngất, sơn thế hiểm trở, như mực đen vẽ thành, có thể thấy linh thú trên chop núi.
Rõ rệt như thế, màn ảnh phạm vi lớn dần, khó mà thấy được ai không kinh thán. Từ các đại lão tới tu giả, đều vui mừng vì mình đi một chuyến không vô ích, thủ đoạn kinh khủng như vậy quả là khó gặp.
Vô luận là trôi nổi trên không hay dưới đất, đều rất tiện quan khán hình ảnh khổng lồ này.
Đông Phù lúc này, tràng cảnh vô cùng đặc biệt, trên không có vô số tu giả, bọn họ hoặc cao hoặc thấp, bất chợt có người bay tới bay lui, điều chỉnh góc độ, không ngừng xưng kỳ quái. Mà dưới đất, có người lấy ghế nằm ra, có người ngồi trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn hình ảnh khổng lồ trên không.
Toàn bộ đều là tu giả!
Có tới 10 vạn tu giả tụ tập tại Đông Phù, đưa mắt nhìn qua như con kiến vậy.
Một trưởng lão ngoại lai môn phái mở miệng khen: “Tràng diện thật lớn. Quả là tráng lệ!”
Thiên Tùng Tử quả có khí phách, không hổ là chủ của Đông Phù.” Một trưởng lão bên cạnh hắn nói: “Thịnh hội như thế, nếu có thể mỗi năm cử hành một lần, cũng thật là một chuyện tốt.”
“Khó! Thiên Nguyệt giới, môn phái có động thiên pháp bảo có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù có, lại có ai giống Thiên Tùng Tử bỏ ra làm nơi tỷ thí?”
“Đúng! Động Thiên pháp bảo ai cũng sợ giấu không đủ kỹ? Tựa Thiên Tùng Tử, thật là lần đầu, cũng không biết là lão nghĩ sao?”
“Thiên Tùng Tử ta đã gặp qua, không giống người vô tâm, chắc có mưu tính.”
….
Nói tới đây, chủ đề của mấy trưởng lão bất giác lệch đi.
“các ngươi chọn ai?: Một trưởng lão đột nhiên nói.
“Cổ Dung Bình!”
“Cổ Dung Bình.”
“Tự nhiên là Cổ Dung Bình, Tâm Hồ kiếm phái căn cơ thâm hậu, là đại phái số 1 số 2 của bản giới, Cổ Dung Bình bản thân cũng là thiên tài trăm năm khó gặp, thực khó tìm ra ai có thể so với hắn.”
Đối với điểm này, mọi người đều thống nhất ý kiến.
“Trừ Cổ Dung Bình?” Một vị trưởng lão rất ít nói chuyện đột nhiên mở miệng.
“Tố có chút thần bí, thực lực cao.”
“Tiểu Quỷ kiếm của Quỷ Phong lão luyện, ta chọn hắn.”
“Vi Thắng hai lần xuất chiến, cũng nhanh chóng lưu loát, chỉ là Vô Không kiếm môn ta chưa nghe nói qua, chắc là tiểu môn phái.” Một trưởng lão có chút chần chừ.
“Nói tới Vô Không kiếm môn, thật cũng không thể xem thường. Ba đệ tử tham gia thi đấu, toàn bộ đều tiến vòng trong cùng.”
Nghe tới đây, vị trưởng lão chọn Tố cười nói: “Loại chuyện này không nên mang ra, tên như cương thi kia dựa vào vòng trống mới tiến vòng trong cùng, chỉ có thể nói là Vô Không kiếm môn có quan hệ tốt với Thiên Tùng Tử.”
Một vị trưởng lão khác lập tức phản bác: “Tuy tên này tu vi có thấp, nhưng có khả năng.”
Vị trưởng lão chọn Tố hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi chọn hắn?”
Vị trưởng lão này lắc đầu: “Sao có thể. Trúc cơ kỳ cùng ngưng mạch kỳ có khác biệt quá lớn, mà có tiền lệ Triều An, đối thủ thấy hắn cũng không lơ là mất cảnh giác. Hắn là một tu giả trúc cơ kỳ, có bao nhiêu thủ đoạn? Dự tính là không có tác dụng gì, trưởng bối của hắn để hắn tới kiến thức thôi.”
Trưởng lão chọn Tố hỏi những người khác: “Có ai xem trọng hắn không?’
“Ha ha! Ai xem trọng hắn, ta bội phục sát đất.”
“ha ha…”
….
Một đám trưởng lão hứng trí thảo luận. Cùng môn phái, còn có thể giao lưu, xem có hạt mầm thích hợp không.
Tả mạc ở trong số rất nhiều tu giả, nhìn đông ngó tây, tuy mặt cương thi vô biểu tình, nhưng mắt chớp động vẻ hiếu kỳ.
Trong lòng, hắn đang tán gẫu với Bồ yêu.
“Bồ, ngươi nói Tùng Đào các so kiếm động thì cái nào cao hơn?’
Bồ yêu ngũ khí khinh thường; “Đều là rác rưởi.”
Tả Mạc tức thỉ ngậm miệng, mắt trợn trừng, cũng dùng ngữ khí tương tự đáp lại: “Ngươi chẳng phải thiên yêu sao? Ngươi có thể luyện ra một cái chứ?”
Bồ yêu vô sỉ quát: “Thứ ta chơi được hay không chơi được, không quan tâm.”
Tả Mạc cuối cùng biết, vì sao hắn chỉ là trúc cơ kỳ tu giả mà Bồ yêu là thiên yêu, hoàn toàn là tỷ lệ thuận với da mặt dày.
Di, hắn đột nhiên phát hiện Cổ Dung Bình tựa hồ chú ý tới mình. Dù Cổ Dung Bình che đậy, nhưng Tả Mạc nhạy cảm phát hiện ra tựa hồ có ẩn dấu gì đó.
Không thể nào!
Mình là tiểu nhân vật, không đáng Cổ Dung Bình quan tâm, hẳn là ảo giác.
Bồ yêu đột nhiên cảnh báo; “Cẩn thận!”
Tả Mạc sững sờ: “Sao?”
“Vừa rồi có người dùng pháp quyết thám tra ngươi?”
Tả Mạc ngẩn người, tiếp đó kinh ngạc: “Dùng pháp quyết thám tra? Thật chứ.”
Hắn ngẩn người ngó bốn phía, Bồ yêu lập tức quát: “Đừng nhìn.”
Tả Mạc tức thì không dám động, thành thực đứng yên. Hắn rất ít khi thấy Bồ yêu khẩn trương như vậy, như lâm đại địch.
Có người dùng pháp quyết thám tra, hắn vờ như bình thường nhìn lướt xung quanh, không ai có gì dị dạng, ngay Cổ Dung Bình tựa hồ cũng phát giác có người mới dùng pháp quyết thám tra.
Tả Mạc sợ hãi, có thể dùng pháp quyết tra xét nhiều người như vậy, không ai phát hiện , tu vi của người này khủng bố cỡ nào.
Bồ yêu hừ lạnh, chẳng qua ngôn ngữ không lộ chút sợ hãi: “Hừ, xem ra có người đang tìm ta.”
Tả Mạc vô thức hỏi một câu: “Sao ngươi biết?”
“Chỉ là “chúc nhãn”, ta đã gặp mấy lần. “ Bồ yêu càng lạnh lùng, tràn đầy chán ghét: “Cũng phiền toái như “Thiên Nhãn Thông” của thiền tông.”
Nghe thấy giọng điều tràn đầy hận thù, lại nghĩ tới tính cách có thù tất báo của Bồ yêu, Tả Mạc không đoán cũng biết, Bồ yêu trước kia chắc chắn chịu thiệt bởi pháp quyết này. Hắn lập tức khẩn trương; “Đối phương có phát hiện ngươi không?’
Bồ yêu nghe thấy, lập tức đắc ý, cười he he: “Đối phương không thể nghĩ tới ta sẽ ở trong thức hải của ngươi. Chúc nhãn tuy lợi hại, cũng chỉ có thể kiếm tra khí tức yêu ma. Yên tâm, chỉ cần ngươi không lộ dị dạng, đối phương nghĩ nát óc cũng không đoán ra.”
Tả Mạc an lòng: “Vậy thì tốt.”
Nhưng lúc này, Thiên Tùng Tử đã đứng ra. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên mình hắn.
Thiên Tùng Tử tu thân dưỡng tĩnh cực tốt, như chưa phát hiện, bình tĩnh nói: “Các ngươi sẵn sàng, ta lập tức sẽ đưa các ngươi vào Tùng Đào các.”
Nói xong, hắn bắt đầu vận chuyển pháp lực, hắn đứng nghiêm, hai tay hơi run, linh lực tuôn ra.
Chúng nhân cảm giác như thân hình Thiên Tùng tử đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn, như một cổ tùng ngàn năm, mạnh mẽ, hai chân như vô số rễ cây nhập đất, ỗn như bàn thạch. Cảm giác áp bách như gợn sóng cơ hồ chụp xuống Đông Phù.
Trừ tu giả kim đan kỳ còn trấn định, tu giả thấp hơn đều không thể tự nhiên, dù Cổ Dung Bình luôn thong dong cũng biến sắc. Du Bạch cuồng nhiệt nhìn sư phó, đầy tự hào. Vi Thắng cũng chịu ảnh hưởng, mặt không lộ chút sợ hãi, ngược lại ngẩng đầu, mắt mở lớn, đôi tay đang rũ cũng nắm chặt.
Lão già thật lợi hại! Tả Mạc tặc lưỡi, chẳng qua so Thiên Tùng Tử với nhị sư bá, hắn vẫn cảm giác nhị sư bá khủng bố hơn.
“Hô!”
Thiên Tùng Tử hét lớn.
Dưới chân một trăm tu giả đột nhiên nổi lên quang mang, quang mang chớp động, bọn họ biền biến mất
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK