Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chỉ thấy ngón tay của vị Hoán Văn sư này bỗng hơi sáng lên, rất khó nhận ra, cổ tay run nhẹ, cả cây châm như một đường sáng bạc đâm ngập đến tận gốc vào da thiếu niên chỉ trong chốc lát.

Cả người thiếu niên khẽ run, kêu lên một tiếng đau đớn.

Gần như đồng thời, ma văn nhàn nhạt bỗng nhiên hiện lên, tuy không rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn ra hình dáng ma văn.

Hoán Văn sư thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vào ma văn, cây châm dài tựa như bị một sợi chỉ vô hình kéo, chậm rãi từ trong thân thể thiếu niên ra ngoài. Thu hồi cây châm xong, Hoán Văn sư đứng lên cười nói: “Vận khí không tệ, thành công rồi.”

Nhất thời tên thiếu niên kia vô cùng kích động, cha mẹ hắn bên cạnh nãy giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Đánh thức ma văn, chỉ cần không ngừng tu luyện, qua một thời gian hắn sẽ bước vào thời kì tăng trưởng mạnh mẽ.

Bất kể ở nơi nào, thực lực cũng là quan trọng nhất, càng không phải nói đến Ma Tộc.

Đông Tử đầy ao ước nhìn tên thiếu nhiên kia, thiên phú của tên kia không bằng hắn nhưng sau này trình độ của hắn có thể đạt đến tình trạng gì còn phải xem Hoán Văn có thành công hay không.

Tả Mạc nhìn chằm chằm vào cây châm của Hoán Văn sư, có chút đăm chiêu.

Vừa rồi vào lúc hắn nhìn thấy cây châm đâm tận gốc vào trong cơ thể thiếu niên liền giật nảy mình, nhưng khi ma văn hiện lên, hắn lập tức nắm được điểm mấu chốt trong đó.

Tả Mạc đã từng nghiên cứu ma văn một thời gian, hắn có lý giải ma văn của riêng mình. Theo hắn thấy, ma văn là phù trận thiên nhiên do máu thịt, da lông và tinh khí cùng hợp thành, độ phức tạp hơn nhiều so với phù trận của tu giả, ngoại trừ phức tạp ở kết cấu bên ngoài còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là bất kể máu thịt, tinh khí… đều không phải là vật chết.

Ma tộc có một câu nói: “Trong thiên hạ không có hai ma văn giống nhau.”

Bởi vì huyết nhục, tinh khí mỗi cái ma tộc không có khả năng hoàn toàn giống nhau.

Xem hết toàn bộ quá trình, hắn đối với việc đánh thức ma văn cuối cùng có cảm ngộ trực quan nhất, Hoán Văn sư chính là đem ma văn không hoàn chỉnh ban đầu ra tu bổ một trình độ nhất định, không, nói đúng ra là điều chỉnh. Điều chỉnh huyết nhục tinh khí của thiếu niên trong phạm vi nhỏ, tuy rằng không thể làm ma văn càng trở nên hoàn chỉnh nhưng cũng có thể tại một mức độ nhất định làm ma văn phát huy tác dụng.

Đánh thức ma văn, cách nói này thực chính xác.

Tả Mạc suy tư, hắn nhìn chăm chú vào cây châm trên tay Hoán Văn sư, hắn cảm thấy rất hứng thú với cây châm này.

Ma tộc đứng xem dần rời đi, đối với họ cảnh tượng này không quá xa lạ. Ngược lại, một đám trẻ Ma tộc còn ở lại tò mò mà dò hỏi Hoán Văn sư các loại vấn đề, tính cách vị Hoán Văn sư trung niên này vô cùng hiền lành, rất kiên nhẫn giải thích các vấn đề cho bọn chúng.

Tả Mạc ở một bên nghe một lát, nhất thời nhìn vị Hoán Văn sư này với cặp mắt khác trước, ông ta hết sức thông thái.

“Hoán Văn sư tiên sinh, có thể cho ta mượn cây châm của ngài xem không?”

Tả Mạc bỗng nhiên lên tiếng, giọng của hắn nghe qua không khác gì những thiếu niên ngây thơ tràn ngập tò mò khác.

“Sao?” Hoán Văn sư quay sang, khi ông nhìn thấy Tả Mạc cùng A Quỷ thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười: “Ha ha, tiểu tử, còn nhỏ như thế đã bắt đầu ăn đậu hủ, cũng không phải là thói quen tốt!”

Ăn đậu hủ?

Tả Mạc sửng sốt, không biết tại sao, cảm giác đầy đặn mềm mại từ cánh tay truyền đến trở nên rõ ràng vô cũng, tê tê như bị điện giật…

Ảo… ảo thuật lại tới!

Mềm quá… Lẽ nào.. lẽ nào cái này gọi là ăn đậu hủ sao?

Tả Mạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cảm giác quả thật… quả thật rất không tệ…

Tinh thần Tả Mạc hoảng hốt một lúc, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại: “Tiên sinh thứ lỗi, ta không động đậy được.”

Hắn lúc này tựa như một thiếu niên vô hại đối với cả người lẫn vật, trên người hoàn toàn không nhìn thấy chút khí khái quét ngang tứ phương của người đứng đầu một giới.

“Hoán Văn sư tiên sinh, A Tả thân thể không khỏe, không động đậy được. A Quỷ không nghe được, nên cũng không nói chuyện.” Đông Tử hiền lành giải thích với Hoán Văn sư.

“Ồ!” Hoán Văn sư trung niên lộ ra vài phần vô cùng kinh ngạc, nhìn lên liếc xuống hai người chốc lát, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là chứng bệnh lạ, ta xem xem.”

Nói xong cũng không chờ Tả Mạc đồng ý, liền đến gần cầm lấy một tay Tả Mạc.

Tả Mạc trong lòng lo sợ, nhất thời có chút hối hận, không nên xuất đầu sớm như vậy, vạn nhất đối phương kiểm tra thân thể mình phát hiện ra cái gì, vậy thì nguy hiểm rồi!

Nhưng hắn không kịp từ chối thì Hoán Văn sư trung niên bắt đầu kiểm tra, ông ta đặt một tay lên trên cánh tay Tả Mạc.

Một luồng lực lượng ôn hòa dọc theo ngón tay Tả Mạc tiến vào cánh tay.

Luồng lực lượng này vừa tiến vào cơ thể Tả Mạc, nơi mà bây giờ tựa như cối xay thịt trong chiến trường, liền bị lực lượng loạn lưu điên cuồng tiến đến, trong nháy mắt liền bị tách rời, đánh tan!

Hoán Văn sư trung niên sắc mặt trắng nhợt!

Tả Mạc than thở trong lòng: “Xong!”

Hoán Văn sư trung niên lấy tay về, sắc mặt ông có chút tái nhợt, tuy rằng trên mặt cố gắng bình tĩnh nhưng Tả Mạc vẫn chú ý tới trong mắt ông có chút kinh hãi rất khó nhận ra.

“Tiên sinh kiểm tra kết quả thế nào?” Âm thanh Tả Mạc cười mị mị, nghe tựa như thiếu niên hồn nhiên đang mong đợi câu trả lời. Dù sao cũng bị phát hiện rồi, lúc này cường thế một chút, đối phương trái lại không dễ thăm dò nội tình.

Nhưng mà rơi vào tai Hoán Văn sư trung niên lại giống như một đạo sấm sét, thanh niên trước mặt được tiểu cô nương ôm trước ngực này nhìn qua vô hại với người và vật, trong nháy mắt lại hóa thành thiếu niên nguy hiểm ẩn núp trong bóng râm.

A Quỷ mặt không cảm xúc ôm ngang Tả Mạc cực kỳ giống thiếp thân hộ vệ của Ma Tộc cấp cao. Hoán Văn sư trung niên đã từng gặp qua một ít Ma tộc cấp cao, bên người bọn họ luôn luôn có một hai vị đặc thù như vậy, ngay cả khí tức băng lãnh kia cũng không khác biệt.

Loại thiếp thân hộ vệ này thông thường có thực lực cực kỳ cao cường, giết người như kiến, lãnh khốc vô tình…

Lẽ nào thiếu niên này kỳ thực là một Ma tộc cấp cao?

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt làm ướt lưng ông.

Trong mắt ông, ánh mắt của thiếu niên kia cười như không cười, ngay cả giọng điệu cũng tựa như mang vài phần ý tứ châm chọc.

“A ha ha, thực sự xin lỗi, trình độ ta quá kém, chưa từng gặp qua loại bệnh này.” Hoán Văn sư trung niên cười giả lả, bất luận đối phương có thân phận gì, vì mục đích gì ngụy trang thành như vậy, hay là thật sự bị bệnh tàn phế, ông đều quyết tâm không dính vào.

Vừa dứt lời, ông liền xoay người muốn rời đi.

“Hoán Văn su tiên sinh tôn kính, ngài còn chưa cho ta xem cây châm của ngài.” Âm thanh ngây thơ từ phía sau truyền đến.

Bước chân Hoán Văn sư trung niên khựng lại, cơ mặt cương cứng.

Đối phương không có sợ hãi.. Xem ra suy đoán của mình tám chín phần mười là đúng… Loại người nguy hiểm này đắc tội không nổi a!

Xoay người lại, trên mặt ông lập tức tràn ngập nét tươi cười hiền lành: “Ái chà, tự nhiên quên mất, thực có lỗi a. ” Nói xong hắn liền rút cây châm kia ra.

Hoán Văn sư tiên sinh, có thể phiền ngài đặt nó lên tay ta được không? Ta không động đậy được, rất xin lỗi.” Tả Mạc vẫn vô cùng lễ phép nói.

Hoán Văn sư rất cẩn thận cầm cây châm để vào lòng bàn tay của Tả Mạc.

Bọn Đông Tử mở to mắt nhìn, bọn họ đã từng thấy một đứa nghịch ngợm muốn sờ cây châm kia của Hoán Văn sư, kết quả bị Hoán Văn sư nghiêm khắc răn dạy một trận. Hoán Văn sư thực sự là một Ma tộc lương thiện, ông nhất định là thấy A Tả quá đáng thương nên mới đối với hắn tốt như thế!

Bọn họ nghĩ thế.

Cây châm vừa vào tay, Tả Mạc liền nhận thấy được huyền diệu bên trong.

“Hoành tuyến ngân, linh quang hắc sa, thiết giác tê mộc, Triêu Hà thủy…” Tả Mạc thì thầm, rất nhanh phân tích thành phần cây châm này.

Hoán Văn sư như bị sét đánh, ngây ra như phỗng!

Tả Mạc chìm đắm trong dò xét, không chú ý ngân châm trong tay hắn bỗng nhiên sáng lên ánh sáng nhàn nhạt.

Con mắt Hoán Văn sư trung niên phút chốc trợn tròn, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào cây ngân châm đang phát sáng trong tay Tả Mạc, vẻ mặt khiếp sợ tựa như gặp quỷ.

Cái này… cái này không có khả năng!

Cây ngân châm kia chỉ có hắn mới có thể sử dụng, cũng chỉ có hắn mới có thể kích phát lực lượng trong đó!

Tên thiếu niên này…

Tả Mạc không có chút phát hiện nào, đau nhức trong cơ thể mọi lúc đều trùng kích tinh thần hắn, hắn cần phải càng thêm chuyên chú mới được!

“Ồ… cái phù trận này, không, là ma văn, ta nhớ ra rồi, là một bộ phận của Hắc Thủy Điệt ma văn, thì ra còn có thể dùng như vậy, có ý tứ…” Tả Mạc thì thào tự nói, hồn nhiên không nhận thấy phản ứng của mọi người xung quanh.

Hoán Văn sư trung niên cảm giác đại não của mình cơ hồ trống rỗng, hắn cảm thấy bản thân trong nháy mắt bị lột đến trần trụi sạch sẽ, mọi thứ của hắn đều không thể nào che giấu! Cây ngân châm này là hắn dùng bí pháp luyện chế, ma văn bên trong ngân châm càng là bí mật hạch tâm nhất trong lịch sử sư môn. Vậy mà, vậy mà lại bị một thiếu niên thuận miệng nói ra!

Tả Mạc tu luyện ma thể chính là tu luyện huyết nhục chi lực, bây giờ huyết nhục chi lực bị đánh tan, cùng thần thức linh lực cuốn thành một khối, tàn phá bừa bãi mọi nơi. Nhưng mà ma văn trên ngân châm lại hấp dẫn huyết nhục chi lực trong cơ thể Tả Mạc, đây là nguyên nhân làm Tả Mạc có thể dò xét huyền bí của ngân châm.

Nhưng trong cơ thể hắn đã sớm loạn thành một đống, rút dây động rừng, một tia huyết nhục chi lực bị hấp dẫn giống như một mồi lửa ném vào đống rơm, trong nháy mắt dẫn tới thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Ba lực hỗn loạn điên cuồng dũng mãnh tiến vào ngân châm!

Bụp!

Ngân châm trong tay Tả Mạc làm sao có thể thừa nhận được lực lượng to lớn đến thế, trực tiếp nổ thành một chùm khói bạc.

Một tiếng bùng nổ này làm mọi người giật nảy mình, kể cả Tả Mạc.

Hoán Văn sư trung niên giống như đầu gỗ, thần sắc trắng bệch đứng ngơ ngác nhìn bàn tay trống trơn của Tả Mạc. Bọn Đông Tử cũng trợn tròn mắt, vừa nãy khi Tả Mạc lẩm bẩm, bọn họ tuy rằng nghe không hiểu nhưng lòng sùng kính cũng tự nhiên sinh ra ---- Những lời này của A Tả nghe có vẻ rất lợi hại a!

Thế nhưng khi ngân châm trong tay Tả Mạc nổ thành tro bụi, phản ứng đầu tiên của bọn Đông Tử là: Không xong! A Tả hủy mất ngân châm của Hoán Văn sư rồi!

Đông Tử vừa lo lắng mình có thể đánh thức ma văn hay không, lại lo sợ Tả Mạc không đền nổi cây ngân châm kia.

“Ngại quá, ngại quá, phá hủy ngân châm của ngài rồi!” Nhìn thấy mặt Hoán Văn sư tái nhợt không còn chút máu nào, Tả Mạc thật lòng cảm thấy hổ thẹn. Cây ngân châm này phỏng chừng đối phương tổn hao không ít khí lực mới có, bây giờ lại bị mình phá hỏng mất!

Hắn rất có thể hình dung ra loại cảm giác này, nếu năm xưa có ai phá hủy mất hạc giấy của mình, tuyệt đối là phải liều mạng với hắn!

Thế nhưng, hắn bây giờ không cách nào điều động linh lực, bằng không hắn trực tiếp đền cho đối phương là xong rồi. Bản thân hắn đầy đủ, tất nhiên không thiếu chút thứ đó.

Nhưng mà hiện tại…

Hoán Văn sư đứng lặng yên như cha mẹ vừa chết, đám Đông Tử sắc mặt khẩn trương, còn có Tả Mạc không biết nên làm cái gì, mọi người trợn trừng đôi mắt, một mảnh tĩnh mịch.

Vào lúc này A Quỷ nhìn không chút nổi bật. (cả đám câm giống nhau mà )



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK