Đối với cảnh tượng trước mắt Tả Mạc đã sớm quen thuộc.
Hắn không nói gì mà chỉ mỉm cười. Không lâu sau, sóng người đang ầm ĩ cuộn trào mãnh liệt đã trở nên yên lặng, các ma binh sư úy kính nhìn Tả Mạc.
Vào lúc này im lặng so với nói chuyện thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Vẫn làm hắn cảm thấy có chút đau đầu chính là hắn chỉ dừng lại ở Bất Chu thành một thời gian, mà luyện chế thiên xà thập tướng mâu chỉ là để trợ giúp Tằng Liên Nhi đổi lấy bộ bạch cương xà cốt kia. Hắn không nghĩ tới luyện chế địa ma binh lại gây ra động tĩnh lớn tới mức này.
Sở dĩ hắn thay đổi dung mạo cũng bởi không muốn gây phiền phức, có thể sớm đến U Tuyền giới hơn chút.
Loại động tĩnh như này mà muốn rời đi là không phải chuyện gì dễ dàng.
Những ma binh sư với vẻ mặt thành kính trước mắt chỉ là vấn đề nhỏ, mà những gia tộc quyền thế ở Bất Chu thành mới không dễ để đuổi đi. Phong cách hành sự của đám gia tộc quyền thế này Tả Mạc đã sớm lĩnh giáo qua.
Có lẽ phải lộ rõ thân phận để đối phương không dám làm bậy. Nhưng nếu như vậy hành tung của bản thân sẽ bại lộ, kéo theo đó là vô số phiền phức. Trên người hắn có thần lực đã sớm không phải là bí mật gì nữa, nếu như lúc trước mọi người đối với thần lực còn có chút nghi ngờ không tin thì sau khi ma thần giết chết trưởng lão đoàn của Huyền Không tự thì sự cường đại của thần lực đã được hiện ra rõ ràng.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Tả Mạc biết rõ điều này. Thực lực ba người không yếu, nếu như lặng lẽ rời đi sẽ không gặp bất cứ phiền toái nào, dù cho gặp phải cường địch cũng có thể chạy thoát. Nếu như bộc lộ hành tung, Tả Mạc tin chắc rằng các gia tộc quyền thế sẽ vận dùng toàn bộ lực lượng của gia tộc để cố gắng lấy được truyền thừa thần lực trong tay họ.
Công khai thân phận chắc chắn không phải là ý kiến hay.
Tỉnh táo lại, Tả Mạc bắt đầu nghĩ rất nhanh, bỗng hắn hạ giọng hỏi Tằng Liên Nhi: “Tác dụng của bạch cương xà cốt có bao nhiêu người biết?”
Tằng Liên Nhi ngẩn ra, nhưng nàng rất thông minh lanh lợi nên lập tức đoán được ý tứ của Tả Mạc, nhẹ giọng trả lời: “Trong tộc chỉ có ta và phụ thân biết rõ.”
Trong lòng Tả Mạc khẽ buông lỏng, sơ hở duy nhất của bọn họ là bạch cương xà cốt. Nếu người khác biết rõ bạch cương xà cốt đối với bộ tộc bạch nha xà ma có tác dụng sẽ rất dễ hoài nghi thân phận của bọn họ. Bên người hắn có một người của bộ tộc bạch nha xà ma đã không phải là thứ gì đó mới mẻ.
Chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu thôi.
Tả Mạc hạ quyết tâm, trên mặt lại hiện ra nụ cười tươi ngày thường.
Bỗng, phía sau đoàn người xuất hiện rối loạn.
“Chúc mừng chúc mừng! Không ngờ các hạ lại luyện chế ra được địa giai ma binh!” Trung niên ma tộc vẻ mặt vui mừng, phía sau hắn là một đám hộ vệ.
Tả Mạc không ngờ tổng quản của Vật Hi đường lại trực tiếp đi tới ma binh trì, hơi kinh ngạc nhưng trên mặt không chút biến hóa, thản nhiên nói: “Nhờ vào may mắn của các hạ mà tất cả đều thuận lợi. Thanh địa ma binh này có tên là thiên xà thập tướng mâu, có thể biến thành mười loại ma binh khác nhau, mỗi loại đều có thần diệu riêng.”
Dứt lời liền lấy thiên xà thập tướng mâu ra biểu diễn mấy loại biến hóa.
Các ma binh sư đứng xem chưa từng nhìn thấy địa giai ma binh, không khỏi nghểnh cổ, mở mắt thật to chỉ sợ bỏ qua chi tiết nào đó. Khi bọn họ nhìn thấy được sự thần diệu của thiên xà thập tướng mâu thì đều đồng loạt cảm thán.
Ánh mắt của trung niên ma tộc trở nên vô cùng nóng bỏng, hắn nhìn chằm chằm vào thiên xà thập tướng mâu trong tay Tả Mạc, chỉ hận không thể lập tức đoạt lấy. Thân là chủ quản của Vật Hi đường, nhãn lực của hắn không phải là người thường có thể so được, hơn nữa, hắn đã từng cầm qua địa ma binh chân chính.
Chỉ liếc mắt nhìn qua hắn đã hiểu rõ, thanh thiên xà thập tướng mâu này so với kiện địa ma binh năm đó hắn cầm còn lợi hại hơn.
Ánh mắt hắn càng trở nên nóng bỏng nhưng hắn cũng là kẻ thông minh, cười nói: “Bạch cương xà cốt ta đã mang tới.”
Với tính cách của tiểu Mạc ca lúc này không chém một khoản làm sao xứng đáng với bản thân, nhưng vào lúc này trong lòng hắn chỉ muốn mau chóng thoát thân nên không chút so đo, lập tức gật đầu đồng ý: “Nó là của các ngươi.”
Trung niên ma tộc lộ vẻ mừng rỡ.
Bạch cương xà cốt hoàn chỉnh hiện ra trước mặt Tả Mạc, nhất thời một lần nữa xung quanh lại vang lên tiếng kinh hô, bạch cương xà cốt hoàn mỹ như thế là vô cùng hiếm có.
“Chậm đã!” Bỗng có một tiếng nói xen vào, đó chính là Hoa Như Hải. Lo lắng trên mặt hắn đã biến mất thay vào đó là sự bình tĩnh: “Tại hạ Nam loan Hoa gia Hoa Như Hải muốn mua thanh địa ma binh này…”
Hắn còn chưa nói xong thì Tả Mạc đã chụp lấy bạch cương xà cốt rồi ném thiên xà thập tướng mâu vào tay trung niên ma tộc, vẻ mặt Hoa Như Hải ngây ra.
Tên gia hỏa này đầu óc có bị sao không vậy? Cơ hội lên giá tốt như vậy cũng không hiểu sao?
Máu trong người Hoa Như Hải xông thẳng lên trán, không khỏi trợn mắt nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc lười chẳng để ý, bạch cương xà cốt tới tay liền nháy mắt với Tằng Liên Nhi, nắm tay A Quỷ muốn rời đi.
Trung niên ma tộc còn đang đắm chìm vào trong vui sướng vì có được địa giai ma binh, hoàn toàn không để ý tới hành tung của ba người Tả Mạc.
“Ba vị khách quý xuất phát vội vã thế! Thang gia ta chiêu đãi không chu toàn, vậy mà lại chậm trễ với khách quý, có lỗi có lỗi quá. Tại hạ là Thang Thần, đặc biệt thỉnh tội với ba vị!”
Một giọng nói trầm thấp vô cùng quấn hút vang vọng trong tai mọi người, vừa rồi cục diện còn lộn xộn giờ lại lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đang suy đoán, có một vị ma binh đại sư ở đây, Thang gia tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn nhưng Thang Thần lại đích thân tới thỉnh tội mới khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Trong khoảnh khắc, làn sóng âm thanh ầm ầm bộc phát.
Thang Thần thân là gia chủ đương đại của Thang gia, bình thường đều ở trong nhà hiếm khi đi ra ngoài, không ngờ bây giờ lại đích thân tới, đúng là đã mang tới rất nhiều thể diện cho vị đại sư này!
Vẻ mặt Tả Mạc vẫn như thường, trong lòng lại cười khổ không thôi, lần này không dễ thoát thân rồi.
Mặc dù đối phương ngoài miệng nói chuyện khách khí nhưng lại đứng đúng vào vị trí lối ra của bọn họ. Tả Mạc dừng bước, tùy ý hành lễ nói: “Không dám, bọn ta đang có chuyện quan trọng nên phải rời đi, mong Thang tiên sinh thứ lỗi.”
Thang Thần nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, không nhanh không chậm nói: “Đại sư khách khí rồi. Có chuyện vặt gì cứ mở miệng nói, Thang gia từ trên xuống dưới đều có thể ra sức vì đại sư thì đó chính là vinh hạnh của chúng ta. Đại sư đến Bất Chu thành là may mắn của Bất Chu thành, mong đại sư dừng lại mấy ngay để bọn ta có thể tận tình địa chủ.”
Quả nhiên tên gia hỏa này rất khó chơi!
Trong lòng Tả Mạc thầm chửi tên Thang Thần trước mắt không biết mấy trăm lần, hận không thể móc tiểu mạc bảo trản ra làm một phát. Nhìn trận thế của Thang Thần, Tả Mạc liền hiểu ra bây giờ không thể rời đi được, đối phương chỉ sợ sẽ cứng rắn đem ba người bọn họ lưu lại nơi này.
Đầu óc Tả Mạc xoay chuyển rấte nhanh, quyết định trước giả vờ đáp ứng sau đó sẽ tìm cơ hội chuồn đi.
Sau khi có quyết định hắn liền giả vờ không muốn mà trả lời: “Vậy phải quấy rầy Thang gia chủ mấy ngày rồi.”
Thang Thần lộ vẻ thỏa mãn cười nói: “Mời đại sư!”
Ánh mắt Thang Thần lập tức đảo qua thiên xà thập tướng mâu trong tay chủ quản Vật Hi đường, không khỏi khen ngợi: “Một thanh địa ma binh tốt!”
Trung niên ma tộc không trốn tránh ánh mắt của Thang Thần, thản nhiên cười đáp: “Ma binh tốt, đại sư càng tốt hơn.”
Ý tứ trong lời nói của đối phương tự nhiên Thang Thần có thể hiểu được, hắn lại giống như không nghe thấy gì, mỉm cười nói: “Thang gia đang cần một thanh địa ma binh, vẫn mong quý đường cho một cái giá.”
Giọng nói mặc dù rất nhẹ nhưng lại toát ra một cỗ khí phách.
Trung niên ma tộc không vì thế mà sợ, giảo hoạt nói: “Tại hạ cũng không dám vượt quyền. Nếu như đại nhân có ý hỏi giá, tại hạ sẽ bẩm báo với lão bản.”
“Ngươi không tồi.” Thang Thần dứt lời liền xoay người rời đi.
Tả Mạc lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Bối cảnh đằng sau Vật Hi đường kia tựa hồ cũng không yếu đâu.
-----------------------------
Ba người Tả Mạc được bố trí ở trong một biệt viện, biệt viện này khá lớn, cảnh sắc rất tốt. Các thứ đều đầy đủ, có tới hơn một trăm người hầu. Biệt viện lớn như vậy mà chỉ có ba người Tả Mạc ở.
Ngoài biệt viện được canh phòng nghiêm ngặt, các loại trạm canh gác ngoài sáng trong tối, tướng giai trở lên của Thang gia có tới hơn hai mươi người. Xung quanh còn bố trí rất nhiều ma văn, các loại truyền tống trận không thể nào bố trí được.
Này làm Tả Mạc cười khổ không thôi, đối phương rõ ràng rất tinh tế, vừa mời bọn họ đến Thang gia đã giam lỏng thế này. Tình cảnh trước mắt chẳng khác gì giam lỏng cả, mặc dù đối phương không cấm bọn họ hoạt động.
Tả Mạc cũng đã lĩnh giáo được phong cách hành sự bá đạo của gia chủ Thang gia.
Canh giữ nghiêm ngặt như thế mà muốnt hần không biết quỷ không hay trốn đi căn bản là không thể làm được. Nếu tấn công thì bí mật trên người bọn họ đều sẽ bị lộ ra hết, Thang gia tất sẽ đem hết sức lực ra để lưu bọn họ lại.
Tằng Liên Nhi nhìn Tả Mạc đầy áy náy nói: “Nếu không phải do bạch cương xà cốt…”
Tả Mạc lắc đầu cắt ngang lời nàng: “Này không có liên quan gì tới chuyện của ngươi, ai có thể ngờ tới địa giai ma binh lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ.”
Tả Mạc nhìn A Quỷ, trong lòng có chút sốt ruột, nếu như bị vây khốn ở đây thì lúc nào mới có thể đến được U Tuyền giới chứ.
Nhưng đúng vào lúc này trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ.
Hắn đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt vời.
-------------------------------
“Hắn muốn luyện chế ma binh?” Thang Thần trầm giọng hỏi.
“Vâng! Hắn nói ắn muốn luyện chế một kiện địa ma binh khác.” Thủ hạ bẩm báo giọng đầy kinh hỉ.
“Địa ma binh!” Thang Thần kinh ngạc động dung nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, luyện chế địa ma binh rất khó, hắn tự nhiên biết rõ điều này, vị đại sư kia mới luyện ra một kiện địa ma binh vậy mà giờ lại muốn luyện tiếp kiện địa ma binh thứ hai, điều này làm hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
Bất cứ một kiện địa ma binh nào cũng có thể coi như toàn bộ tâm huyết của một vị ma binh sư.
Tuyệt đại đa số ma binh đại sư suốt đời chỉ luyện chế ra được một kiện địa ma binh, mà những ma binh đại sư có thể luyện chế ra hai thanh địa ma binh có thể đếm được trên đầu ngón tay, luyện chế ra ba thanh thì chưa từng nghe nói qua.
Thang Thần cứng rắn lưu Tả Mạc lại mục đích không phải là địa ma binh, mà chính là hi vọng hắn có thể đồng ý đảm nhiệm vị trí lão sư của ma binh doanh.
Tài nguyên xung quanh Bất Chu thành rất phong phú nhưng trình độ ma binh sư lại không cao. Nếu có thể nâng cao được trình độ ma binh sư thì ưu thế tài nguyên sẽ không ngừng chuyển hóa thành ma binh, thực lực của Thang gia trong thời gian ngắn sẽ được nâng cao thêm một nấc.
Chẳng lẽ lần trước hắn luyện chế ma binh đã có ý nghĩ gì mới?
Mặc dù không tin Tả Mạc có thể luyện chế ra thanh địa ma binh thứ hai nhưng Thang Thần vẫn mừng rỡ khi Tả Mạc luôn chú tâm vào việc luyện chế ma binh.
“Được, toàn lực phối hợp.” Thang Thần không chút do dự nói: “Hắn cần gì thì cố gắng thỏa mãn toàn bộ.”
“Vâng!” Thủ hạ vội vàng tuân mệnh nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn có chút cổ quái nói: “Nhưng đại sư có một yêu cầu rất quái dị…”
“Yêu cầu quái dị…” Thang Thần sửng sốt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK