Bầu không khí trong Ma Thần điện vô cùng nặng nề.
Không phải chuyện tiền tuyến liên tục thua trận nhưng lúc nào vẻ mặt các ma thần cũng cau có. An Mạc chỉ huy đại quân rất chắc chắn, tiến công tầng tầng lớp lớp. Lương Vi và Thích Hưng không đột kích, bọn họ chỉ không ngừng gây áp lực, từng chút một tạo áp lực lên bọn họ.
Từng chút một, có thể dùng ba chữ này để hình dung tình hình.
Ma thần môn không phải là đám ngốc, bọn họ biết, tình cảnh hiện giờ của bọn họ đang ngày càng nguy hiểm. Mặc dù tốc độ tấn công của đối phương rất thong thả nhưng lại không để cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào để phản kích. Địch nhân cẩn thận như kiểu đối phương đang ở thế mạnh vậy.
Loại đấu pháp này làm Ma Thần điện vô cùng khó ứng phó.
Bọn họ chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn đối phương từng chút một nghiền nát mình, bọn họ không có cách nào để phản ứng lại. Dưới sự đàn áp của đại quân đối phương, phòng tuyến của bọn họ đang ngày càng trở nên mỏng hơn.
Đây là một dấu hiệu rất nguy hiểm.
Phòng tuyến bị chèn ép, khả năng phòng ngự ngày càng giảm xuống, đối phương rất dễ đột phá phòng tuyến.
Bất cứ chiến tướng nào cũng đều biết rõ việc này nguy hiểm thế nào.
Nhưng bọn họ không có biện pháp nào cả, chỉ có thể thúc thủ vô sách, trơ mắt mắt nhìn bản thân đang từng bước một lùi sát tới vách núi, khủng hoảng tuyệt vọng lan tràn khắp nơi.
Thực lực song phương thật sự quá cách biệt.
“Không thì tổ chức một lần phản công nữa xem sao?” Vưu Tây Nhã Khắc nhìn đại ma thần rồi hỏi thăm dò.
Đại ma thần trầm mặc không nói, trong lòng vô cùng cay đắng. Phản công? Lấy gì để phản công chứ, chiến bộ của đối phương không hề có sơ hở. Cố thủ phòng tuyến là chết từ từ, lao ra khỏi phòng tuyến là tự sát, có đi mà không có về.
Đại ma thần thoáng nhìn qua đại điện, so với năm đó thì Ma Thần điện hùng vĩ đồ sộ đã trở nên lạnh lẽo im ắng hơn nhiều.
Đây là dấu hiệu của sụp đổ?
Nhớ lại mấy năm nay khổ tâm tính kế, cứ qua một trận chiến là Ma Thần điện lại càng lớn mạnh và giờ đây đã trở thành thế lực cường đại nhất ở Bách Man cảnh. Điều này khiến đại ma thần vô cùng tự hào và kiêu ngạo, hắn tin rằng Ma Thần điện là bất khả chiến bại! Nhưng, khi đại quân Minh Vương đằng đằng sát khi đánh tới thì hắn mới phát hiện ra, dù Ma Thần điện nhìn qua thì rất cường đại nhưng vẫn không thể nào ngăn cản bước tiến của đối phương.
Bọn họ quá cường đại!
So sánh với Minh vương, Ma Thần điện thực sự quá yếu, chênh lệch giữa hai bên tựa như người lớn với trẻ con, đó là khoảng cách không thể nào vượt qua nổi.
Ma Thần điện chống cự rất ngoan cường, ở điểm này ngay cả đại ma thần cũng không thể nào yêu cầu cao hơn được. Mấy năm nay Ma Thần điện thống trị thu phục được khá nhiều nhân tâm.
“Minh vương tới rồi sao?” Đại thần bỗng mở miệng, giọng hắn khàn khàn.
“Ừ!” Vưu Tây Nhã Khắc gật đầu: “Hắn tìm Hà công chúa và Lam thị huynh đệ để trông coi hậu phương. Chiêu này thực sự là quá cao, hai nhà kia đều là gia tộc có lịch sử lâu đời ở Bách Man cảnh, thâm căn cố đế, nếu bọn họ đứng ra thì lòng người sẽ nhanh chóng ổn định lại.”
Hắn nhún nhún vai, hai tay giơ ra, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên chúng ta không được lợi gì từ việc đó.”
“Lão tứ, ngươi thấy thế nào?” Đại ma thần nhìn về phía tứ ma thần vẫn đang ngồi trầm tĩnh.
Tứ ma thần không cao, nhìn qua còn hơi gầy gò ốm yếu, tóc cắt ngắn xoã tung, sắc mặt thì tái nhợt, thoáng nhìn thì hơi thanh tú, hoàn toàn không có chút phong phạm của ma tộc cường hãn.
Không ai dám nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá thấp hắn, hắn xuất thân danh môn, nhận được truyền thừa viễn cổ của Ngân Thu động. Trong mắt mọi người, hắn là kẻ thần bí khó lường.
Tên hắn là Thuỷ Nguyệt.
Đại ma thần phải tốn biết bao công sức mới có thể chiêu mộ được Thuỷ Nguyệt vào Ma Thần điện. Thực lực hắn không những cường đại mà còn là một chiến tướng vô cùng xuất sắc. Đây cũng là lí do vì sao đại ma thần vô cùng coi trọng hắn, trong rất nhiều điển tích đều có ghi người nhận được truyền thừa của Ngân Thu động cũng đồng thời nhận được truyền thừa tri thức chiến tướng.
Thuỷ Nguyệt không làm đại ma thần thất vọng, mấy năm nay hắn đã góp công không nhỏ vào việc mở rộng Ma Thần điện.
Thuỷ Nguyệt là kẻ trầm tĩnh, không thích gây sự, có bản lãnh, người như vậy bất luận ở đâu cũng đều được người ta kính nể.
“Đánh ngay bây giờ.” Thuỷ Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, bình tĩnh nói: “Địch sắp bắt đầu tấn công toàn diện rồi.”
Tất cả đại điện đều im lặng.
Rất lâu sau đại ma thần mới mở miệng nói: “Chúng ta thủ thì khả năng thành công là bao nhiêu?”
“Một thành.” Thuỷ Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ.
Vưu Tây Nhã Khắc khẽ thở dài, mặc dù hắn vô tâm nhưng vẫn cảm thấy rất rõ sự bất lực khi lực lượng không cân xứng, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nếu chúng ta tổng động viên toàn bộ Ma Thần điện thì sao?” Đại Ma thần bỗng cắn răng hỏi.
“Chúng ta đã tổng động viên rồi.” Vưu Tây Nhã Khắc vô thức trả lời nhưng ngay sau đó hắn liền nhận ra điều gì đó, thoáng ngây người rồi nhìn về phía đại ma thần, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Mặt đại ma thần ửng đỏ, hai ngọn lửa bùng cháy trong mắt hắn: “Không, chúng ta sẽ cưỡng chinh! Toàn bộ gia tộc ở Ma Thần điện, toàn bộ ma tộc tu luyện thần lực, bất luận là nam hay nữ đều phải ra chiến trường! Chúng ta có thể huy động được đại quân gấp mười hai mươi lần số lượng quân của minh vương…”
Mọi người đều bị ý nghĩ điên cuồng này của ma thần doạ cho chết khiếp.
“Nhưng là…” Vưu Tây Nhã Khắc bị doạ tới không nói nên lời.
Nếu làm như vậy thì sao khi trận chiến này kết thúc, nơi mà Ma Thần điện thống trị sẽ chỉ còn một phần. Chiến tranh như thế dù chưa bao giờ xảy ra, dù là cuộc chiến với tu giả năm xưa cũng chưa bao giờ khốc liệt như thế.
Đây là dùng mạng người để xây thành!
“Đúng! Chỉ có như vậy! Chúng ta phải biến Ma Thần điện thành địa ngục! Kéo minh vương cùng xuống địa ngục!” Đại ma thần như bị điên gào thét, hắn vung tay vung chân giống như đang tự cổ vũ bản thân.
Mọi người đều trầm mặc đứng lên.
Nếu trận chiến này phải đánh tới mức đó thì số lượng người chết chắc chắn sẽ là một con số kinh người, nguyên khí của ma tộc sẽ đại thương.
“Đây là chỉ là nội chiến ma tộc, chúng ta đều là ma tộc…” Vưu Tây Nhã Khắc nhịn không được nói. Mặc dù hắn xuất thân từ Ma Thần điện và không có hảo cảm gì với minh vương, nhưng…
Đại ma thần đột nhiên quay sang, mắt hắn trợn trừng, hai mắt như muốn phóng lửa, gào thét đầy tức giận: “Câm mồm! Vưu Tây Nhã Khắc! Từ hôm nay trở đi, Vưu Tây chiến bộ sẽ do lão nhị thống lĩnh!”
Mặt Vưu Tây Nhã Khắc trắng bệch, ngay sau đó không thể kiềm chế được mà bật dậy, cười nhạt đáp: “Cáp! Ngươi điên rồi!”
Sát ý tràn ngập trên gương mặt của đại ma thần.
“Làm sao? Muốn giết ta sao?” Vưu Tây Nhã Khắc ngạo nghễ đứng lên, ánh mắt đầy cao ngạo và lạnh lùng: “Cứ thử xem!”
Nói xong liền không thèm nhìn đại ma thần, xoay người rời khỏi đại điện.
Đại ma thần mặt tái mét, gân xanh trên trán giật giật, hắn cố gắng kiềm chế, nếu lúc này mà ra tay với Vưu Tây Nhã Khắc thì Ma Thần điện sẽ bị phân liệt.
“Còn ai có ý kiến gì không?” Đại ma thần mặt đầy âm trầm hỏi.
Những người còn lại đều im lặng.
Sắc mặt đại ma thần có hơi tốt hơn, những kẻ này không dám khiêu khích uy quyền của hắn, điều này làm hắn cảm thấy tốt hơn chút, hắn chậm rãi nói: “Ta biết làm như thế thì tử thương sẽ vô cùng lớn nhưng đây chính là cơ hội duy nhất để chúng ta dành phần thắng. Chúng ta phải không tiếc tất cả, phải khiến minh vương cảm nhận được ý chí quyết tử của Ma Thần điện….”
Lời nói điên cuồng của đại ma thần vang vọng khắp đại điện.
---------------------------------------------------
Đình viện của Thuỷ Nguyệt.
Ô Siết ngửa mặt uống liền mấy ngụm liệt tửu, dường như hắn rất khát, mặc kệ rượu tràn ra từ khoé miệng rồi chảy thành dòng xuống cổ. Hắn uống tới khi mặt ửng đỏ thì mới bỏ vò rượu xuống, lẩm bẩm một mình: “Vưu Tây Nhã Khắc nói không sai, lão đại điên rồi.”
Trước mặt Thuỷ Nguyệt là một chén rượu nhỏ, rượu chỉ được châm non nửa chén, hắn uống từng ngụm nhỏ một, có vẻ rất hứng thú.
Hai người đều là ma thần thế hệ sau, ngày thường vẫn có qua lại, mối quan hệ khá thân thiết.
“Ta không phải dự đoán liều.” Ô Siết lại ngửa mặt uống sau đó lắc đầu nói: “Nhưng ta biết, làm như vậy chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, chỉ có thể giải được tình thế trước mắt. Bây giờ chúng ta có được nhân tâm nhưng sau này thì chắc chắn sẽ mất hết.”
“Áp lực của hắn quá lớn.” Thuỷ Nguyệt đáp lời.
“Điên rồ cũng không làm như vậy!” Trong lời nói của Ô Siết tràn ngập sự thất vọng: “Đáng tiếc, ta chỉ còn cách thần cấp một bước. Nếu như ta có thể mạnh như Vi Thắng thì tình cảnh của chúng ta sẽ tốt hơn thế này nhiều.”
“Ngươi đã cố gắng hết sức rồi.” Thuỷ Nguyệt an ủi. Trở về từ sau trận chiến với Vi Thắng, Ô Siết càng ngày càng tu luyện khắc khổ. Mặc dù hắn đứng thứ năm trong các vị ma thần nhưng lại trở thành ma thần có thực lực cá nhân cường đại nhất.
Đại ma thần từng khuyên Ô Siết học tập phương pháp chiến tướng, với thực lực cá nhân cường đại như vậy dù cho trình độ chiến tướng có hơi kém chút thì cũng lợi hại hơn nhiều chiến tướng phổ thông.
Nhưng Ô Siết lại chẳng có hứng thú gì với chiến tướng, hắn chỉ chăm chăm vào tu luyện bản thân.
Ô Siết lại ngửa mặt uống, hắn cảm khái nói: “Mười năm trước, ta thua trong tay Vi Thắng, không ngờ được, mười năm trôi qua, không những không đuổi kịp ngược lại càng ngày càng bị bỏ xa. Trong lòng ta vô cùng bội phục, chỉ có nam nhân như vậy mới là ai đồ của lòng ta (đam mỹ cmnr). Mười năm trước mọi người đều nói Vi Thắng chết rồi, lúc đó ta chỉ cười nhạt, nam nhân như vậy làm sao có thể chết dễ dàng được?”
Thuỷ Nguyệt yên lặng lắng nghe, hắn biết lúc này Ô Siết chỉ muốn dốc bầu tâm sự.
“Ngay cả Lâm Khiêm cũng thua trong tay Vi Thắng thì ta chẳng đáng kể gì. Mặc dù ta không thích Lâm Khiêm nhưng hắn đúng là một thiên tài. A Nguyệt, ngươi nói xem, thế giới này sao lại biến hoá nhanh đến thế?” Ô Siết ngà ngà say, ánh mắt mông lung, vẻ mặt đầy mê man: “Minh vương ở đâu không biết tự nhiên đi ra, dày vò cả Minh cảnh còn chưa đủ mệt mà còn muốn thống nhất cả ma giới. Hic, làm chúng ta mệt chết đi được! Ngoài ra, Mạc Vân Hải và Côn Luân thì đánh nhau toác đầu, Vi Thắng mười năm không thấy tung tích đột nhiên quay lại đã đạt tới thần cấp, còn đánh cho Lâm Khiêm không dám lộ diện, Côn Luân hoảng sợ, lòng người hoang mang. Chắc chắn Lâm Khiêm cũng rất buồn bực, cùng là thần cấp nhưng sự thực thì… quá nhục nhã… Phải nói thế nào nhỉ… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… Không thể hiểu nổi…”
Ô Siết nói năng lắp bắp, dần nhỏ đi rồi thụp một cái, té ngửa ra sau, ngáy vang trời.
Tâm trạng hắn không được tốt, tới chỗ Thuỷ Nguyệt cũng chỉ vì muốn say.
Thuỷ Nguyệt vẫn ngồi ngay ngắn không động đậy, uống từng ngụm rượu nhỏ, liệt tửu xuống tới cổ họng liền giống như liệt hoả.
Sâu trong đôi mắt thăm thẳm lúc nào cũng lạnh lùng kia bỗng hiện lên một biển lửa đỏ rực. Hắn nhớ tới huyết triệu năm đó, nhớ tới hoang mang mấy năm nay, nhớ tới sự chờ đợi không biết hồi kết, nhớ tới mỗi lần đi ngủ đưa tay lên ngực tự vấn, nhớ, rất nhớ.
Tiếng lẩm bẩm bỗng vang lên trong đình viện.
“Vì mầm đã nảy thì chắc chắn sẽ thành đại thụ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK